Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3. Kí Ức.

CHƯƠNG III. HOÀI NIỆM QUÁ KHỨ.

Ham EunJung lao xe vun vút trên đường cái, lấy tốc độ cao nhất hướng khách sạn DaeGu đi đến.

Bức tranh kia là vẽ đích thị Trí Nghiên của cô, dung nhan xinh đẹp đến bức người khác nín thở kia, nụ cười phi thường diễm lệ nhưng vô vạn ấm áp kia ngoại trừ Trí Nghiên, trên đời này sẽ không có người thứ hai. Ham EunJung đã họa bao nhiêu bức tranh về Trí Nghiên rồi, cô không nhớ rõ. Cô chỉ biết mỗi khi cô nhớ Trí Nghiên, cô sẽ lại họa ra một bức hình của nàng. Cho tới bây giờ, số bức họa kia đã có thể chất thành tòa nhà cao tầng. Chỉ là, Ham EunJung mỗi lần họa xong lại đem nó thiêu đi, chỉ giữ lại vỏn vẹn 12 bức. 12 bức họa này chính là những bức họa Ham EunJung vẽ Trí Nghiên giống nhất, có hồn nhất.

Nhưng bức tranh họa sĩ kia vẽ lại hoàn toàn khác, ngay cả ánh mắt của nàng đều chân thật như vậy, chân thật tới mức tưởng như chỉ cần chạm nhẹ, Trí Nghiên sẽ từ trong tranh mà bước ra.

Nên nói Ham EunJung họa không bằng họa sĩ kia hay là do cô cảm nhận về Trí Nghiên không đủ sâu sắc bằng cô ta đây?

Bức tranh này, Trí Nghiên trong đó giống hệt như lần đầu hai người gặp nhau. Nụ cười của nàng xinh đẹp, mê hoặc lòng cô, giống như một gông cùm đem tay chân cô trói lại trong nụ cười đó, mà cô, chính là tự nguyện đắm chìm trong cảm giác ấm áp kia đến mê muội, bất chấp!

Thời gian qua đi đã lâu như vậy, hóa ra Trí Nghiên vẫn không hề thay đổi. Nàng liệu có còn nhớ mình hay không? Nàng liệu có còn ... hận mình hay không?

Ham EunJung giảm tốc độ khi bước vào đường cái, ngoặt tay lái một cái liền đem xe đậu tại vệ đường, chú ý vô số ánh nhìn của người đi đường.

Lamborghini Reventon!

Ham EunJung quả nhiên rất rất có tiền!

Ham EunJung liền lôi điện thoại trong túi xách ra, ấn một dãy số. Qua hai hồi chuông đầu bên kia liền nhấc máy.

"Tổng Giám Đốc!"

"Ừ. Giúp tôi điều tra một người, tên cô ta là Jeon Boram, hiện đang ở khách sạn DaeGu, phòng VIP 2203." Ham EunJung nói xong lập tức cúp máy, suy nghĩ một hồi liền khởi động xe ngoặt sang một hướng khác, không phải đường tới DaeGu.

Ham EunJung trở về biệt thự của mình, cất xe, đi thẳng lên phòng làm việc.

"Lee Qri." Ham EunJung vừa đóng cửa, Lee Qri đã gọi điện tới.

"Tìm được Jeon Boram chưa?" Lee Qri nghe thấy giọng Ham EunJung vẫn lạnh lùng, thờ ơ như mọi ngày, chưa có tìm ra Trí Nghiên?

"Chưa." Ham EunJung đặt chìa khóa xe lên mặt tủ, xoay người đi đến bên bàn làm việc đặt bức vẽ kia lên bàn.

"Vì sao?" Lee Qri tò mò hỏi. Quả nhiên giống như Park Soyeon nói, Ham EunJung sẽ không tìm gặp Trí Nghiên ngay.

"Có việc bận." Ham EunJung nhíu mày, "Tôi cúp máy đây." Nói xong liền cúp điện thoại, Lee Qri bên kia mặt hiện lên ba đường hắc tuyến.

Ham EunJung ném điện thoại sang một bên, ngồi vào ghế da, nhẹ nhàng lật mở bức họa một lần nữa.

Trí Nghiên....

Han EunJung nhìn bức họa thật lâu, lại nhớ tới thời điểm hai người gặp nhau lần đầu tiên....

.....

Ngày hôm đó, Ham EunJung dẫn theo hai vị công chúa khác đến An Bình Tự cầu phúc cho Châu Giang đang bị lụt. Bình An Tự nói lớn không lớn nói nhỏ lại cũng chẳng hề nhỏ. Hàng năm Thái Hậu thường đến đây lễ phật, cho nên An Bình Tự được rất nhiều vương tôn quý tộc đến dâng hương. Thực ra, hôm đó Ham EunJung cũng không có ý định đi, nhưng mà đây là Hoàng Thượng đã hạ lệnh, không ai không nghe.

Ham EunJung không bao giờ tin vào quỷ thần, nói cô lên chùa liền bức cô chán chết. Bất quá, sự an tĩnh trong tự lại làm cô yêu thích, ít nhất ở đây không khí đều dễ chịu như vậy, không có ngột ngạt như trong cung.

"Công chúa, chúng ta nên quay về thôi!" Hộ vệ ở tại một bên nói. Dù gì Bình An Tự cũng là nơi giao tiếp nhiều loại người, an toàn của công chúa vì vậy không được chắc chắn. Nhớ rằng, Vân Khuynh Công Chúa là vị công chúa được sủng ái nhất, một sợi tóc của nàng rơi xuống hắn quả thực không dám nghĩ đến hậu quả!

"Ân. Chúng ta quay về!" Ham EunJung nhấc tay áo quay bước trở về. Có lẽ giờ hai vị tỷ muội cũng đã xong rồi.

Đi được một đoạn, Ham EunJung liền ngửi thấy mùi hoa đào thật thanh mát, cô nhìn xung quanh, quyết định đi đến vườn đào cách đó không xa.

"Các ngươi cứ tại đây chờ ta là được." Ham EunJung khoát tay ngăn cản hộ vệ cùng cung nữ bên ngoài lối vào, đột nhiên cô chỉ muốn yên tĩnh ngắm hoa.

Hộ vệ cung nữ ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, thôi thì đành mặc công chúa. Dù sao khoảng cách không quá lớn, nhất cử nhất động của công chúa vẫn có thể kiểm soát được.

Ham EunJung yên lặng lắng nghe những cánh hoa rơi, nhìn một màn hoa đào đẹp mắt không nhịn được mà ngâm ra một bài thơ.

Đào hoa xuân sắc ái tiên khai,

Minh mị thùy nhân bất khán lai.

Khả tích cuồng phong xuy lạc hậu,

Ân hồng phiến phiến điểm thương đài.
                       
                       (Đào Hoa,

Dịch thơ:

Sắc xuân đào thắm nở khoe tươi

Xinh đẹp nhưng người chẳng tới lui

Tiếc nỗi cuồng phong ào thổi đến

Bời bời hoa thắm trải sân rêu.

Ham EunJung nở ra một nụ cười hiếm thấy, so với hoa đào kia đẹp đến say lòng. Hóa ra, chỉ với một khung cảnh như này cũng khiến cô bình tâm nở ra một nụ cười thật xinh đẹp. Ham EunJung lắc đầu tự giễu chính bản thân mình, có lẽ chốn cung đình tranh đấu kia làm cô quá mệt mỏi chăng? Thế nên vừa gặp gỡ cảnh đẹp cô liền buông xuống một hàng phòng bị của mình?

"Trí Nghiên! Ngươi cư nhiên lại trốn huynh a?!" Từ phía trước truyền đến thanh âm một nam nhân, Ham EunJung nghiêng đầu đi lên phía trước liền nhận ra ở đây hóa ra còn có người!

Mà nam nhân này, quá mức kinh diễm!

Lông mày anh khí, mắt phượng dài, lông mi cong cong, cánh mũi thẳng tắp, khuôn mặt toát lên vẻ thành thục cùng yêu mị. Người này đứng tại đó giống như không hề tồn tại, áo bào trắng bay theo gió, mái tóc đen tuyền buộc trên đỉnh đầu cũng vì thế mà tán loạn, trông hắn như một tiên nhân hạ phàm. Ánh mắt hắn quá đỗi bình đạm, trong suốt như không đem bất cứ thứ gì lưu vào mắt hắn.

Hắn ở đó, đẹp đến bức người! Sợ rằng một hạt bụi thật nhỏ thôi cũng làm vấy bẩn ánh mắt hắn.

Ham EunJunh cứ đứng ở đó, yên lặng nhìn nam nhân xa lạ kia. Mà hắn, căn bản không phát hiện ra cô.

"Trí Nghiên. Ta xin lỗi a? Mau mau theo ta trở lại đi!" Nam nhân kia tay cầm quạt giấy, hai mắt đẹp không ngừng tìm kiếm xung quanh.

"Trí Nghiên! Là Hiếu Tuấn ca ca cầu xin ngươi mau đi ra đi. Chúng ta còn phải quay về nữa. Bằng không phụ mẫu nhất định đuổi ta ra khỏi nhà đó!"

Nam nhân kia tên Hiếu Tuấn? Tên nghe rất hay! Bất quá, cái tên Trí Nghiên kia vẫn là đáng để cho Ham EunJung lưu tâm hơn. Trí Nghiên...

"Trí Nghiên~ Ca ca thực lòng biết sai rồi! Ngươi mau đi ra a?"

"Hừ! Huynh thực sự biết sai sao?" Trong vườn đào giọng của một cô gái cất lên, trong trẻo như chuông bạc, nghe như thế nào cũng rất giống một nữ oa đang nói hơn.

Ham EunJung nhìn xung quanh, không thấy chủ nhân của giọng nói kia đâu cả?

"Ân. Là Hiếu Tuấn ca ca không tốt, ca ca dẫn ngươi đi ăn hồ lô đường có được không? Trí Nghiên, mau trở ra đây đi!?" Hiếu Tuấn nghe được giọng nói của muội muội tâm như được buông lỏng, tiểu gia hỏa kia rốt cuộc cũng bớt giận...

"Ai thèm hồ lô đường dành cho tiểu oa nhi chứ?" Giọng nói trẻ con bất mãn vang lên. Lần này Ham EunJung có thể xác nhận cô gái kia đang ở rất gần cô.

"Được được. Không hồ lô đường, ngươi muốn ăn cái gì liền cho ngươi cái đó. Mau mau trở về thôi!" Hiếu Tuấn vẫn dùng giọng nói khẩn trương nói. Nhìn trời cũng đã xế chiều, còn không mau đem tiểu gia hỏa này toàn vẹn trở về hắn liền bị phụ thân đánh cho rất thảm!

"Ta muốn ăn bánh bao nhân đậu đỏ của quán Mai Túc! Ca ca, ngươi nói lời phải giữ lời nha!" Ham EunJung nhìn thấy một nữ nhân một thân trắng toát, trên đầu là một sợi dây cột tóc màu hồng nhạt thả dài theo mái tóc đen nhánh đến xuống tận mông. Vì nàng đang từ trên cây đào gần đó mà trượt xuống, đưa lưng về phía Ham EunJung cho nên ngoài tấm lưng nhỏ gầy và mái tóc phi thường đen mượt kia thì cô không thể thấy gì hơn.

"Trí Nghiên! Ngươi quả thực rất biết dọa người mà! Ngươi từ trên đây mà ngã xuống thì phải làm sao a?" Hiếu Tuấn nhanh chóng chạy tới bên cạnh Trí Nghiên, giúp nàng kiểm tra lại thân thể, khi thấy nàng không bị thương liền thở phào nhẹ nhõm.

"Caca, chúng ta đi ăn bánh bao có được không?" Trí Nghiên vẫn đưa lưng về phía Ham EunJung, nhưng mà Ham EunJung biết, nàng phải rất xinh đẹp.

"Trí Nghiên, về nhà trước được không? Phụ thân còn đang chờ. Về nhà, ta liền sai người... A? Vị cô nương này là ai a?" Hiếu Tuấn kinh ngạc nhìn Ham EunJung cách đó không xa, thực là xinh đẹp!

"Ca ca nói ai vậy?" Trí Nghiên theo tầm mắt Hiếu Tuấn xoay người nhìn vào Ham EunJung liền nở một nụ cười với cô. Tỷ tỷ thật xinh đẹp a~
Ngay từ khi còn nhỏ, Trí Nghiên đều có hảo cảm đối với những vật xinh đẹp, vì vậy Hiếu Tuấn phi thường đẹp đẽ ca ca của nàng liền được nàng rất rất yêu quý.

"Ta...ta..." Ham EunJung lần đầu tiên trong đời bị làm cho sợ hãi nói không lên lời.

Cái kia... Tiểu nữ tử kia quả thực quá mức dọa người!

Nếu nói Hiếu Tuấn một thân bạch y giống như tiên nhân hạ phàm thì nữ tử này còn trên cả tiên tử. Nàng đẹp một cách quá mức bức người, ngũ quan như tạc lại làm cho nàng trở nên quá đỗi không chân thật. Mặc dù Hiếu Tuấn và Trí Nghiên rất giống nhau nhưng Hiếu Tuấn là vẻ đẹp mạnh mẽ, tuấn dật của một nam nhân. Còn Trí Nghiên, Ham EunJung quả thực thiên ngôn vạn ngữ cũng không tìm ra từ nào thích hợp với nàng. Quá Yêu nghiệt! Quá đỗi xinh đẹp! Phi thường xinh đẹp!

Ánh mắt của nàng trong veo, sâu không thấy đáy, mà Ham EunJung lần đầu tiên muốn tìm hiểu tận sâu bên trong đó rốt cuộc là gì. Cánh mũi thẳng tắp của nàng không khác của Hiếu Tuấn là bao nhưng lại thanh tú một cách uyển chuyển. Đôi môi nhỏ nhắn hồng nhuận quá mức mê người, Ham EunJung thậm chí còn nhìn thấy nó trơn bóng thật quyến rũ. Khuôn mặt nàng nhỏ vừa bằng bàn tay, khẽ phiếm hồng. Nàng nở ra nụ cười thật đỗi vô tư lự, ánh mắt trong veo khẽ cong. Nàng quả thực như không thuộc về nơi này.

Ham EunJung gần như nín thở. Nếu một hạt bụi cũng sợ vấy bẩn Hiếu Tuấn thì Trí Nghiên, cô sợ rằng hơi thở của bất kì ai cũng đem nàng làm bẩn. Nàng như vậy vô tư, như vậy chân thật.

Tim Ham EunJung lần đầu tiên loạn nhịp.

"Cô nương, không sao chứ?"

Khi Ham EunJung định thần lại đã thấy Hiếu Tuấn cùng Trí Nghiên đứng trước mặt mình. Càng nhìn gần hai người quả thực giống nhau, đều quá mức xinh đẹp!

"Ta... không sao." Ham EunJung khó khăn nói ra. Trên người Hiếu Tuấn phát ra cỗ mùi hương rất trầm, giống như một loại thảo dược hiếm, làm người ta không nhịn được hít vào.

"Tỷ tỷ xinh đẹp, ngươi vì sao lại ở đây một mình vậy?" Trí Nghiên đẩy Hiếu Tuấn qua một bên, ánh mắt trong veo màu nâu khói khẽ chớp. Oa, tỷ tỷ thật thơm!

"Ta, ừ, ta đi dạo một chút mà thôi." Ham EunJung nhìn nữ nhân trước mặt thấp đến ngực của cô trong lòng đột nhiên an tĩnh cùng ấm áp đến lạ!

Trên người Ham EunJung là mùi tinh dầu nước hoa đặc biệt mà cô tự làm, nhẹ nhàng mà êm dịu.

Trí Nghiên lại mang theo mùi hương thanh mát của hoa đào, mê hoặc mà trầm luân.

"Ân. Tỷ tỷ tên là gì vậy? Tên ta là Phác Trí Nghiên, đây là ca ca ta, Phác Hiếu Tuấn." Trí Nghiên nheo mắt cười một cái lại meo meo nói lên.

"Hàm Ân Tĩnh. Ngươi quả thực còn rất nhỏ?" Ham EunJung quả thực không thể xác định được tuổi của tiểu nữ nhân này.

"Hắc hắc, cô nương, tiểu gia hỏa nhà ta không còn nhỏ. Đã có thể gả đi!" Phác Hiếu Tuấn đứng một bên xoa xoa đầu nhỏ của muội muội cười haha. Ai nhìn hai huynh muội nhà hắn cũng thất thần, quả thực bọn hắn cũng đã quen.

"Ca ca! Ngươi vừa mới xin lỗi ta~" Trí Nghiên bất mãn nhìn Hiếu Tuấn cao hơn mình gần hai cái đầu.

"Ân. Muội muội ngoan~ ta nói giỡn mà thôi~ Haha" Hiếu Tuấn thu hồi tầm tay quay mặt đi nơi khác như là đang ngắm cảnh. Ai kêu muội muội hắn được phụ thân sủng ái nhất chứ?

"Ân Tĩnh tỷ tỷ?" Trí Nghiên khẽ gọi.

Ham EunJung thu hồi tầm mắt, vì sao cô lại thấy cái tay của Hiếu Tuấn ngứa mắt như vậy?

"Ta 18 tuổi là thật, tỷ không tin có thể hỏi mẫu thân ta a." Phác Trí Nghiên sợ Ham EunJung không tin còn gật đầu thật mạnh một cái. Quả thực ai cũng nói nàng là một nữ hài, nhưng là nàng có thể gả đi rồi, mặc dù nàng chúa ghét bị nói là gả đi như vậy.

"Ừ." Ham EunJung mặc dù hơi kinh ngạc nhưng vẫn bình tĩnh nói ra một chữ, bàn tay không tự chủ xoa đầu Trí Nghiên. Ân, quả nhiên tóc nàng như vậy đẹp đẽ. Ham EunJung không hề ý thức được động tác này của mình có bao nhiêu nhẹ nhàng, có lẽ từ trong tâm cô sợ rằng bàn tay nhơ bẩn đã giết qua vô số người này sẽ làm bẩn Trí Nghiên. Ngay cả hơi thở này cũng sẽ làm bẩn nàng...

"Ân Tĩnh tỷ tỷ, ta phải đi về rồi. Sau này muốn gặp lại tỷ thì phải làm thế nào a?" Trí Nghiên nhìn sắc trời liền muốn nhanh chóng đi về.

Ham EunJung khẳng định, tên của cô chưa bao giờ dễ nghe như từ miệng Trí Nghiêng nói ra. Không hiểu sao vì "Ân Tĩnh tỷ tỷ" kia mà tâm tình của EunJung tốt hơn rất nhiều. Ít nhất đây là lần đầu tiên cô cảm thấy thật ấm áp.

"Ngày mai có thể tại chỗ này tìm ta." Ham EunJung nhìn Trí Nghiên, khuôn mặt nàng nhỏ đến đáng thương.

"Được. Ta biết rồi! Ân Tĩnh tỷ tỷ, hẹn gặp lại tỷ. Tạm biệt!" Trí Nghiên vẫy vẫy tay với Ham EunJung sau đó cùng với Hiếu Tuấn chạy đi mất dạng.

"Tạm biệt, Trí Nghiên. Hẹn gặp lại ngươi." Ham EunJung thì thầm nói ra. Cô thật sự rất muốn gặp lại nàng, muốn nhìn thấy nụ cười phi thường xinh đẹp kia, muốn vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của nàng, muốn nghe nàng gọi tên cô. Ham EunJung lần đầu tiên trong đời nói cho người khác nhũ danh của mình, cũng là lần đầu tiên trong đời trong suốt hơn hai mươi năm qua trái tim, ấm áp!





End chapter 3.

Vì ta mới phải trải qua kì thi học kì đầy vất vả nên rất rất mệt. Hiện tại còn cõng thêm edit một quyển BHTT nữa nên hiệu suất không được cao. Cúi đầu tạ lỗi ạ~

À, còn nữa, có một bạn nhờ ta viết hộ một bộ Fanfiction mà ý tưởng của bạn ấy nhưng bạn ấy đang làm thủ tục xuất nhập cảnh, ta cũng rất ham hố a~

Cuối cùng, Cảm ơn đã đọc nha~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro