Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11. Đối mặt.

Chương XI. Đối mặt với nguy hiểm.


























Thời điểm Park Hyomin và Jeon Boram xuất viện đã là chuyện của hai tuần sau. Park Hyomin ngồi vào ghế lái phụ bên cạnh Areum, Soyeon và Boram ngồi đằng sau. Xe vừa ra khỏi bệnh viện Park Hyomin không nhịn được suýt nữa hét lên thật to. Mẹ nó, cuối cùng cũng thoát khỏi rồi!

Park Hyomin thương thế nặng hơn Jeon Boram, gần hai tháng này cô gần như nằm liệt trên giường bệnh chờ đợi bác sĩ tới khám. Ngày nào cũng vậy, như một quy luật, Hyomin đúng giờ uống thuốc, đúng giờ kiểm tra, đúng giờ làm vật lí trị liệu... Đối với một người cẩu thả như Park Hyomin mà nói đây chính là đem cô trực tiếp phế đi!



"Soyeon, chúng ta tới gặp EunJung?" Park Hyomin hỏi, cô hy vọng nhanh chóng cứu được Qri ra ngoài.

"Em bị đánh đến bại não rồi à? Vừa mới hồi phục, chị không muốn lại phải khiêng xác em vào bệnh viện. Chỉ sợ Qri thoát ra được rồi liền đau khổ tới mộ chúng ta gào khóc?!" Jeon Boram dựa vào ngực Park Soyeon trợn mắt nhìn Hyomin chỉ tiếc mài sắt không thành kim.



"Cái gì mà 'lại'? Chúng ta là cùng nhau vào viện, chị có nhầm lẫn không vậy?" Park Hyomin khinh bỉ liếc Boram trong ngực Soyeon, ai u, thật là đau mắt mà!



"Hừ! Nói tóm lại chính là không thể trực tiếp gặp Ham EunJung!" Jeon Boram hừ một tiếng không cãi nhau với Hyomin nữa.



Park Hyomin nhíu mày, "Thế Qri của em thì làm thế nào? Chị nói có trách nhiệm chút đi!"




"Chị còn đang tự hỏi vì sao em chưa nói, em đó, mở miệng là Qri, khép miệng cũng là Qri. Hyomin, trong đầu em ngoài cậu ta ra còn chứa được cái gì?" Jeon Boram ngồi thẳng dậy nghiêm túc hỏi Hyomin. Cô nghi ngờ IQ của cô ấy là hoàn toàn bịa đặt.



"Chị chưa nghe câu 'Phụ nữ khi yêu đều ngu ngốc' sao? Chị còn tỉnh táo như vậy mới là có vấn đề!" Hyomin liếc mắt nhìn Soyeon bên cạnh Boram cười khẩy một cái.

"Ngu ngốc như em đúng là không vãn hồi nổi! Hyomin ngu ngốc!"


"Em thấy, kẻ chửi người khác ngu ngốc mới chính là ngu ngốc!"

🐶

"Em đừng tự mình đa tình! Em chính là đại đại ngu ngốc!"


"Chị mới là ngu ngốc!"



"Em ngu ngốc!"



"Chị mới ngu ngốc!"


"Em!"



"Chị!"



Trong xe một màn đại chiến lại diễn ra, Lee Areum xoa trán, Park Soyeon đầu nổi đầy gân xanh.


"Trật tự một chút đi!" Park Soyeon cuối cùng cũng phải lên tiếng.


"Hừ! Chị trật tự đi!"



"Há? Em nên xem lại bản thân đi!"



"Em thì làm sao? Vừa có ngoài hình vừa có dung mạo. Chị mới cần nhìn lại bản thân đó!"



"So với Jiyeon chị tự ti lùi bậc, bất quá so với em chị có đủ tự tin vượt trên em!"



"Không biết xấu hổ!"


"Kiêu căng tự mãn!"


"Chị!"



"Em!"



"Đủ rồi! Hai người im lặng đi!" Soyeon trực tiếp hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của Boram, Park Hyomin cùng Areum trố mắt nhìn.


Từ trước tới nay Soyeon rất bảo thủ trong chuyện tình cảm, việc kêu cô ấy nói ra chữ yêu công khai với Boram trước mặt mọi người còn khó hơn bảo cô ấy cầm súng bắn chết Tổng thống Mĩ. Mà nụ hôn này không chỉ hai người kia kinh hách mà đương sự Boram cũng bị dọa sợ không ít. Mãi cho đến khi lưỡi của Soyeon trườn vào trong khoang miệng Boram cô mới giật mình tỉnh lại. Có ai tới nói cho cô biết đây là có chuyện gì?



"Tức chết người! Hai người đừng có ở đây hôn nhau thắm thiết như vậy được không? Người ta thì lão bà bị bắt đi mất; Ahreum cô ấy còn chưa có người yêu nha!!!" Park Hyomin hậm hực nói. Quá chói mắt mà!


"Ngô...." Lúc Soyeon rời khỏi đôi môi Boram mặt cả hai đã hồng đáng kể. Boram mờ mịt nhìn Soyeon.



"Nhìn tôi làm cái gì?" Soyeon hắng giọng.



"A, Areum à, có ai đó thẹn quá hóa giận. Ai nha, thật là khiến người ta mở rộng tầm mắt mà!" Hyomin thở dài nói, ánh mắt linh động khẽ chớp.


"Park Hyomin! Em câm miệng đi! Nếu muốn nhanh chóng thấy lão bà của em thì im lặng. Areum, lái xe tới nơi đó đi." Soyeon nhìn Hyomin uy hiếp, quả nhiên có hiệu quả, Hyomin ngậm miệng ngay lập tức.



"Vâng!"

"Nơi đó?" Jeon Boram kéo áo Soyeon hỏi.

Soyeon gật gật đầu kéo Boram ôm vào ngực, từ giờ tôi sẽ không để em gặp nguy hiểm, cho dù đổi mạng tôi cũng hi vọng em bình an! Boram, tin tưởng quyết định tiếp theo của tôi!


_______________Haha, lại là phân cách tuyến ta đây~_______________






"EunJung, tôi nói cô nghe, để tôi đi, tôi lập tức cùng cô tham chiến!" Lee Qri nhìn bác sĩ đang băng bó vết thương trên vai mình khẽ nói với Ham EunJung trên ghế da.


"Để cô đi?" Ham EunJung không để ý hỏi lại, ngữ khí lạnh lùng cùng thờ ơ khiến Qri nhíu mày.



"Phải." Mặc dù không biết trong đầu Ham EunJung đang nghĩ cái gì nhưng Lee Qri vẫn gật đầu chứng thực.



"A? Vì sao?" Khói thuốc từ trong miệng Ham EunJung thở ra lan ra khắp phòng, ánh mắt hơi nhắm, mùi thuốc quanh quẩn khiến người khác trầm mê.



Lee Qri mỉm cười cảm ơn bác sĩ kia, nhẹ nhàng kéo lại khóa áo mới nhìn Ham EunJung, "Cô cũng không cần ở đây giả ngây giả ngô. Cô cũng biết tôi sẽ cho cô cái gì."




"À... Vậy, Qri cô, có thể cho tôi cái gì?" Ham EunJung xoay ghế đối diện với Lee Qri, điếu thuốc trên tay vẫn nhen lên những tàn lửa đo đỏ, ánh mắt hờ hững, trên môi ý cười rất nhạt. Nhạt đến nỗi khiến Lee Qri cảm thấy cô ấy không cười.




Lee Qri nhếch môi, gương mặt xinh đẹp như hoa mùa thu, một chút xa cách cùng cô đơn.



"Tôi cho cô một con đường."




"Ồ." Ham EunJung nhướng mày.




"Tôi không thể nói cho cô JiYeon bất quá tôi có thể cho cô biết một chút về con đường kia." Lee Qri nhếch môi cười khẽ, ánh mắt loé lên thống khổ chưa từng có. "Cô và Hyeri kẻ đánh người đấu cuối cùng cả hai đều không ai thắng nổi. Không ai biết trên đời này có một người so với tất cả chúng ta đều ngoan độc hơn rất nhiều. Cho nên tôi muốn cô đi con đường này của tôi, Jiyeon là của cô thì nàng vĩnh viễn là của cô. EunJung, ngàn lần vạn lần đừng đối đầu cùng người kia. Cô và Hyeri không là đối thủ của người đó đâu!"





"Vì nàng, ta không ngại phụ tẫn thiên hạ lần nữa!" Ham Eunjung hé miệng nói, giọng nói lạnh lùng nhưng trong trẻo. Qri nhớ ra, người kia cũng từng nói như vậy.



"Chuyện quá khứ của ngươi không phải là không thể tha thứ. Ngươi cũng biết có người đứng sau dựt dây khiến cho ngươi đồ sát cả nhà Jiyeon. Tuy là ta không chứng kiến tận mắt nhưng có lẽ ngươi không hại chết cha mẹ Jiyeon. À không, phải nói là ngươi đã cứu họ mới đúng." Lee Qri đối mặt với Eunjung, lời này Qri thực sự cũng đã muốn nói từ rất lâu rồi. Ham Eunjung năm đó tuy rằng độc ác nhưng cô ấy không phải là không nghĩ cho Jiyeon. Một đêm đem gia nhân cùng người thân của Jiyeon tuyệt diệt, ngoại trừ người đó Qri không nghĩ ai có thể thâm sâu hơn nàng ta. Bất quá, người đó lại đem tội lỗi đổ lên EunJung, việc này chính là một đao đem tâm của cả hai tách rời.





Ham Eunjung nhìn sâu vào mắt của Qri, đôi mắt bồ câu đen láy, hoá ra sự thật này ngoại trừ cô còn có thêm một người nữa biết. Nếu như lúc đó cô không giết họ thì người bị hại sẽ là chính cô. Ham Eunjung không sợ chết nhưng nếu cô chết đi rồi vậy người đau khổ nhất chính là Jiyeon.





"Cô biết kẻ đứng sau?" Ham Eunjung nhướng mày, ánh mắt loé lên hứng thú. Năm xưa cô đã tận lực điều tra nhưng tuyệt nhiên không tra nổi kẻ kia. Ngay cả thủ hạ của cô cũng không thể tra được. Người đó rốt cuộc là nhân vật cỡ nào đây?



"Ừ." Lee Qri thở dài, người kia thậm chí cô biết rất rõ. Mà có lẽ, trận chiến này không phải chỉ có hai phe.




"Ai?"




"Tôi không nói được. Nếu như Hyomin..." dừng một chút Qri lại nói, "Rất nhanh sẽ xuất hiện lại thôi. Cô cũng biết người đó."



"Nói đi. Con đường của cô." Ham Eunjung đảo mắt, bạc môi thở ra một hơi thuốc dài. Có được nàng lại lần nữa, e rằng con đường này không dễ đi chút nào. "Hi vọng con đường của cô và kế hoạch của tôi không đối nghịch."



"Tuy rằng tôi hiểu cô không bằng Hyomin, bất quá, tôi tin tôi có thể nhanh chóng đi ra khỏi căn phòng này!"



Khói trắng rập rờn, mùi thuốc hơi cay mang theo một tia dễ ngửi. Ham Eunjung khoé miệng hơi cong, ánh mắt lạnh lẽo lan đi đôi chút, một cỗ đắc ý hiện lên trong đáy mắt.




Lee Qri nói xong, Ham Eunjung nâng tay đứng dậy, khoé môi hơi nhếch, đi ra khỏi phòng. Đi sau là Qri.















"Tôi đi gặp Soyeon. Cô..." dừng một chút, "mà thôi, dù sao thì cô cũng sắp gặp lại Jiyeon. Tôi nói, sinh mệnh của Jiyeon trao cho cô, tính mạng của cô mới an toàn. Sức khỏe của Jiyeon không tốt chút nào. Hyeri cho nàng nửa sinh mệnh của nó, vì thế, có lẽ theo bản năng Jiyeon luôn thích dựa vào Hyeri. Jiyeon không nhớ được những chuyện trước đây, có thể nàng lựa chọn không nhớ lại. Cô trong tâm trí của Jiyeon có lẽ cũng vô cùng mơ hồ."  Lee Qri nói xong xoay người ngồi lên xe.




"Nàng không nhớ cũng không sao. Chỉ cần tôi nhớ là đủ. Cô đi đi." Ham Eunjung hất tay vất một chiếc điện thoại cho Lee Qri sau đó đi vào trong biệt thự. Bóng lưng cao gầy khuất sau cánh cửa màu bạc, tịch mịch đến tột cùng.




"Ham Eunjung, tôi sẽ cố toàn lực mang Jiyeon về bên cạnh cô. Năm xưa, là tôi nợ cô!" Lee Qri âm thanh đè nén, nổ ga, một đường chạy thật nhanh ra khỏi biệt thự. Hyomin, ngàn vạn lần đừng tới nơi đó!


















Berlin, Đức.





Jiyeon ngồi trên phi cơ nhìn Hyeri đang xem tài liệu bên cạnh trong lòng buồn bực. Nửa đêm nửa hôm lại mang nàng vực dậy sau đó mang lên phi cơ trở lại thành phố S.




"Ai..."




"Đây là lần thứ hai mươi mốt em thở dài, vì sao?" Hyeri gấp lại máy tính, kéo Jiyeon ngồi lên đùi mình nhẹ nhàng hỏi.




Jiyeon nhíu nhíu mày đẩy vòng tay đang ôm mình ra, xoay người, đối diện với Hyeri, "Vì sao trở lại S thị?"






"Có một số chuyện cần giải quyết. Lần này sẽ đi hơi lâu một chút. Em làm sao không vui?"




"Chỉ là cảm giác nơi đó không có gì tốt đẹp thôi."




"Ừ. Tôi hứa, đây sẽ là lần cuối chúng ta trở lại đó."




"Vậy được!"




Phi cơ lặng lẽ hướng S thị, nơi đó rất nhanh sẽ là mở đầu cho một cuộc chiến dài...








Tác giả: Ta nói~ hệ chậm nhiệt a~ Rất nhanh sẽ cho hai trẻ gặp nhau.

À quên, hai đứa FM ở Nhật mmt bay tung toé.

Đặc biệt yêu thích cảnh giường chiếu.😙😙😙

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro