Chương 120: Xuật Huyết Dạ Dày
Se Hun cùng lúc đó hắn cũng cười đắc thắng đại ca của hắn được mệnh danh là bất bại trong việc uống ngàn chén không say. Tên ẻo lả này thua chắc rồi nếu Park Jiyeon thua đồng nghĩa với việc hắn có được Ham EunJung như thế không cần tốn kém cái gì cũng có được nữ nhân mà hắn yêu thích.
Cuộc thi như sau cả hai đứng đối diện nhau, trên bàn liền được đặt cùng nhau một hàng dài 6 ly rượu cả hai cùng lúc uống sau đó bên nào ngã trước thì bên đó thua. Loại rượu này sau khi uống vào sẽ không có gì nhưng lát sau sẽ ngấm vào từng thớ thịt mà đốt cháy.
Su Ho từ nãy giờ không có nói gì, chỉ đến khi này anh mới cảm thấy lo lắng cho Park Jiyeon vô cùng, bao tử của cô sẽ không chịu nỗi 6 ly rượi ở độ cồn cao chết người này. Trước đó bao nhiêu lần Park Jiyeon uống rươu anh điều đưa bến bệnh viện rữa ruột rồi. Lần này còn chết hơn phải đấu với tên này để cứu Ham EunJung nếu thua thì không nói còn nếu mà để Park Jiyeon uống hết 6 ly đó vào bụng e rằng cái mạng của cô cũng không giữ được.
Park JiYeon đã ra hiệu cho anh rằng nếu như cô thua thì lập tức báo động cho Kang In bằng đường dây riêng của tổ chức mà Tiffany Hwang đã đặc ân cho cô, chỉ cần nhận được nó thì đàn em của Kang In ở gần đây nhất sẽ đến cứu bọn họ.
Park Jiyeon hít một hơi lạnh nghe được hiệu lệnh bắt đầu, cô cùng lúc cầm ly rượu đầu tiên lên một hơi một uống vào bụng. Thứ nước giống như nước bình thường chảy vào cổ họng rồi đi vào bao tử, vị đầu tiên Park Jiyeon niếm được là rất lạc cũng không có mùi. Park Jiyeon liếc mắt thấy được ông ta đang nhếch môi cười mỉa mai cô rồi sau đó uống tiếp ly thứ hai.
Ly thứ 3
Ly thứ 5
Ly cuối cùng Park Jiyeon vẫn giữ cho mình dáng vẽ bình tĩnh lạnh lùng uống cả 6 ly giống như uống nước lả. Jang Min Huyk không tin vào mắt mình nhìn Park Jiyeon với con mắt kinh ngạc ông không nghĩ Park Jiyeon có thể uống hết 6 ly mà chưa có chuyển biến gì. Nhìn vẻ mặt bình bĩnh của Park Jiyeon càng làm cho sắc mặt của ông ta càng xấu đi, bọn đàn em của ông ta trố mắt nhìn kinh hãi không tin rằng thằng nhóc trước mặt bọn chúng có thể ngang tài ngang sức với đại của bọn chúng, chuyện này thật không thể tin được.
Sau khi uống xong cả 6 ly rượu cả hai điều ra sức đứng giữ thăng bằng, rượu bắt đầu ngấm vào cơ thể sau 5' rồi mà cả hai vẫn ngang bằng nhau. Mười phút đầu Park Jiyeon bắt đầu hơi choáng cả Jang Min Hyk cũng không thể đứng vững nữa hắn chăm chăm nhìn Park Jiyeon.
Ông ta nghĩ tiểu tử trước mặt ông ta có thể uống cả 6 ly không sao sau đó rượu càng ngấm thì tên này nhất định ngã trước ông ta. Nhưng đã qua hơn 10' rồi mà thấy Park Jiyeon vẫn là đứng vững như vậy trong lòng ông ta từng đợt đốt cháy cơ thể đang sôi sùng sục, độ cai và nồng của rượu sọc lên tận não của cả hai. Park Jiyeon hay tay nắm chặt trên chán đổ đầy mồ hôi, cơ thể cô giống như núi lửa từng đợt phun trào ra bào mòn từng mớ thịt, nóng bức cả người.
Jang Min Hyuk cố chịu đựng một hồi lâu, cho đến khi đạt đến giớ hạn quá mức cho phép không chịu được nữa ông ta ngã ngồi lên ghế, đầu ốc choáng váng cơn say bắt đầu ập đến chiếm lấy đầu ốc ông ta, giây sau đó liền bất tĩnh trên bàn.
"Đại ca đại ca" Bọn đàn em thấy Jang Min Hyuk ngục trên bàn, đưa tay lây lây người ông ta nhưng vô ích ông ta làm sao nghe thấy gì trong miệng còn nhép nhép cái gì đó.
Su Ho thấy ông ta bất tĩnh nhân sự thì liền thở phào, anh nhìn đến vẻ mặt của Park Jiyeon thì lo sợ đại tiểu thư đang không ổn nhanh rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
"Đại ca mấy người thua rồi chúng tôi đi đây" Su Ho nói rồi tiến đến Sofa đỡ Ham EunJung ngồi dậy.
SeHun thấy Ham Eunjung bị đưa đi thì liền tiến đến nhưng hắn bắt gặp ánh mắt như muốn giết người lãnh khốc đáng sợ của Park Jiyeon thì liền lui xuống một bước đứng trơ mắt ra nhìn Park Jiyeon bế Ham EunJung rời khỏi phòng. Trong lúc cả hai đi theo con đường này ra ngoài bên ngoài có một tên đàn em chạy vào hắn ta vừa đi vừa hốt hoảng miệng còn lầm bầm nói cái gì đó mà đúng lúc Park Jiyeon nghe thấy sắc mặt của cô càng đen lại, phải nhanh rời khỏi nơi này Lee Dong Gun đang đến đây.
Bởi vì vừa uống rượu, thứ nước độc hại kia đang dày vò cơ thể Park Jiyeon Su Ho thấy Park Jiyeon chật vật bế Ham EunJung anh muốn giúp nhưng Park Jiyeon không cho một mực chính mình bế Ham EunJung ra khỏi quán bar.
Mấy bọn đàn em bên ngoài nhận được thông tin bên trong là cho Park Jiyeon rời đi cho nên khi cả ba đi ra ngoài mấy tên vệ sĩ chỉ đứng nhìn không có làm khó dễ. Vẻ mặt Park Jiyeon càng tái hơn, nỗi khống khổ đang được cô chịu đựng. Vừa đúng lúc này một chiếc xe quen thuộc chạy đến bọn họ người trên xe hạ kính xuống liền thúc dục họ lên xe.
"Jiyeon lên xe nhanh" JB từ lúc nào thì liền có mặt ở đây? Từ khi Park Jiyeon đên quán bar thì JB đã theo dõi cô suốt một buỗi liền trờ ở bên ngoài khi thấy Park Jiyeon bước ra với vẻ mặt không ổn anh lập tức có mặt để ứng cứu. Anh chỉ nghe Su Ho nói thoáng qua chuyển của Park Jiyeon đang định làm, nhưng không có hiểu nhiều trong lòng anh lo sợ cô có chuyện nên đã theo dõi cô nếu có chuyện anh sẽ có thể cứu cô.
Park Jiyeon nhìn JB, anh ta làm sao có mặt ở đây? Dù không biết lý do gì mà JB lại có mặt ở đây nhưng Park Jiyeon có thể nói JB đến ngay lúc này là may mắn. Trước tiên phải nhanh chóng rời khỏi nơi đây tên Lee Dong Gun cóthể hắn đã tra ra được điều gì đó cho nên mới gấp rút đến đây. Bên trong xe ghế sau, Park Jiyeon một mực ôm Ham EunJung vào trong lòng mà không buông ra, chỉ sợ buông ra thì mất đi cô ấy.
Rời khỏi quán bar Park Jiyeon liên tục ho không ngừng, càng ho càng nhiều trong bụng cứ như lò lửa đang thiêu đốt ruột gan của cô. Chiếc xe dừng ngay nhà Park Jiyeon, ngữa cổ ra sau hít một hơi lạnh Park Jiyeon kiềm chế cơn ho cô sợ ho nữa Ham EunJung sẽ tĩnh giấc nếu chị ấy đã không biết chuyện gì thì cứ như thế đi chuyện còn lại để cô thay chị ấy làm là được rồi.
Mĩm cười nhìn gương mặt trắng không tỳ vết xinh đẹp tựa thiên thần. Say mê ngắm nhìn dáng vẻ xinh đẹp đang ngủ của Ham EunJung đưa tay vuốt ve gương mặt mềm mịn xúc cảm chuyền qua tay làm Park Jiyeon cảm thấy thật tuyệt vời thật ấm. Park Jiyeon cô sẽ không để một chút dơ bẩn của bất kì nam nhân nào bên ngoài có thể chạm vào nữ nhân của cô, kể cả tên Lee Dong Gun kia hắn sẽ không tha cho Ham EunJung nếu như gặp được chị ấy cho dù Ham EunJung không phải là Park Shin Hye nhưng chị ấy lại có gương mặt của người kia.
Sẽ ổn thôi sau hôm nay, ngày tháng vui vẻ của cả hai đến rồi, chỉ sau hôm nay cô có thể đường đường chính chính mà theo đuổi chị ấy. Mỗi ngày điều có thể ở bên cạnh chị ấy mỗi ngày có thể ngắm nhìn chị ấy cùng chị ở chung một chỗ. Hạnh phúc này cô đợi bao lâu rồi, 6 năm qua cô không một ngày nào mà không muốn cả hai có thể trùng phùng sớm một chút, để cô có thể bù đấp lại tất cả mà cô nợ chị ấy.
Đợi, cô đợi chị đã đợi lâu rồi.
Cơn ho càng liên tiếp dập đến Park Jiyeon, không muốn phá giấc ngủ yên tĩnh của Ham EunJung Park Jiyeon bước xuống xe đi về phía JB muốn hỏi chuyện anh ta một chút sau đó sẽ căn giận Su Ho làm việc. Su Ho rất muốn lên tiếng kêu Park Jiyeon đến bệnh viện để bác sĩ xem qua một chút, nhưng liền bị Park Jiyeon phát lờ lời nói, anh ta lui xuống theo lời của Park Jiyeon gọi điện cho ai đó để xử lí vụ việc hôm nay.
"Sao anh lại có mặt ở đó?" Park Jiyeon vẫn không có nhìn JB, ánh mắt ở nơi nào lên tiếng hỏi.
"Anh sợ em có chuyện nên theo dõi em" JB định nói gì đó, thấy Park Jiyeon lạnh lùng với mình anh đã quen rồi nhưng cũng không kiềm được trong lòng đau nhói.
"Từ khi nào việc bảo vệ tôi lại giao cho anh? Đừng có mà làm mấy việc vớ vẫn đó" Park Jiyeon nói xong lạnh lùng quay đi, nhưng đột nhiên bụng cô quặn lên cơn đau Park Jiyeon choáng váng không đứng vững loạng choạng bước đi sấp ngã thì phía sau JB đã đỡ lấy cô, sắc mặt của cô rất khó coi, còn liên tục ho nhiều.
Ông trời quả nhiên là thách thức tình yêu của Park Jiyeon, lúc này trên xe Ham EunJung vừa bước xuống, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra vừa bước xuống xe thì thấy Park Jiyeon đang nằm trong lòng của JB. Cũng giống như trước đó cô nhìn thấy JB và Park Jiyeon ở cạnh nhau như một thói quen đau đớn nơi cổ tay âm ĩ bức lấy Ham EunJung, trái tim thắt lại giống như từng mũi dao đâm vào. Vì cái gì nhìn thấy cả hai người họ cô lại đau đớn đến như thế, sắc mặt Ham EunJung không một chút biểu cảm cô quên luôn là mình đang muốn làm gì, lạnh lùng quay bước đi.
Park Jiyeon như chết lặng chị ấy thấy cô cùng JB, không được cô phải đi đến giải thích cho chị ấy hiểu không không phải như vậy đâu chị đừng hiểu lầm. Park Jiyeon vốn muốn đi nhưng dạ dày chuyền đến cơn đau điến bức Park Jiyeon liên tục ho khan, cổ họng vì ho quá nhiều mà nóng bừng từ trong dạ dày chuyền đến cổ họng cô vừa ho vừa ôm bụng hai mắt cô cứ nhìn đến hướng đi của Ham EunJung, chất lỏng màu đỏ tanh nồng chảy ra từ miệng Park Jiyeon.
"Jungie" Park Jiyeon cố gắng gọi với theo tên Ham EunJung chỉ mong rằng chị ấy có thể nghe thấy trong sự tĩnh táo rồi sau đó ngất xỉu vì quá đau đớn.
Su Ho từ nãy giờ đang nói chuyện điện thoại bên này khi nghe lệnh của Park Jiyeon, lúc anh cúp máy quay lại thì thấy Park Jiyeon miệng liên tục ho ra máu, anh lo sợ chạy đến bên tai vang vội tiếng gọi của JB gọi Park Jiyeon.
"Đại tiểu thư, chúng ta đến bệnh viện nhanh" Su Ho hét lớn nhanh chóng đở Park Jiyeon dậy. Park Jiyeon ngắt đi tình trạng này quá nguy hiểm từ khi ra khỏi quán đến bây giờ anh luôn theo dõi sắc mặt của Park Jiyeon không nghĩ nó lại nghiêm trọng như vậy.
JB chẳng biết chuyện gì xảy ra với Park Jiyeon anh chỉ nghe theo Su Ho thấy Park Jiyeon ho ra máu làm cho anh sắp đau đớn muốn chết được
Lúc đầu Ham EunJung nghe thấy Park Jiyeon gọi tên mình thiều thào nói không ra hơi, nhưng nỗi đau bên trong quá lớn lắng áp cả lí trí của cô còn nữa bên cạnh Park Jiyeon chẵng phải còn có JB hay sao cho dù mình đã muốn tha thứ cho Park Jiyeon nhưng cô không ngăn được đau đớn ngày xưa một mực không quay đầu lại mà bước đi. Kết quả lại nghe thấy tiếng hét của Su Ho, cộng thêm hương vị ngọt tanh không thể giải thích trong không khí, cô bỗng xoay người, liền thấy toàn thân Park Jiyeon bất động bên dưới đất còn có máu tươi, mép miệng Park Jiyeon còn có máu, màu đỏ phản chiếu khuôn mặt Park Jiyeon, yêu dị mà buồn bã.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Từ khi cô ở quán bar bị phát hiện đánh ngất cho đến khi tĩnh lại thì thấy Park Jiyeon đang ở cùng JB sau đó Park Jiyeon lại ối ra máu, chuyện gì vậy? Ai đó có thể nói cho cô biết hay không?
"Ji... Jiyeon"
Sức lực Ham EunJung tựa như bị rút cạn trong khoảnh khắc ấy, đầu ốc choáng váng tựa như không đứng vững cô chăm chú nhìn người nữ nhân nằm bất động trong lòng ngực JB đang hướng phía mình đi đến, phát ra tiếng rên rỉ.
Một cảm giác đau đớn muốn chết được lan tỏa cả người Ham EunJung, loại này còn đau hơn là lúc cô sống chật vật ở Mỹ. Nhìn Park Jiyeon sắc mặt trắng bệch trái tim kịch liệt co thắt dữ dỗi của Ham EunJung làm cho hô hấp của cô trở nên khó khăn.
"Ham tiểu thư van cầu cô cùng đến bệnh viện, đại tiểu thư vì cứu cô mà ra nông nỗi này" Su Ho một bên mở cửa xe, để cho JB đặc Park Jiyeon vào trong một bên thành khẩn cầu xin Ham EunJung.
"Chuyện trước đây của chúng ta để qua một bên được không, cô ấy bây giờ rất cần có cô, xin cô đừng dày vò cô ấy nữa" Đây là lần thứ ba gặp mặt của cả hai sau khi Ham EunJung trở về nhưng nó lại chẵng có lần nào mà bọn họ thật sự nói quá hai câu. JB hiểu Ham EunJung hận anh cho nên sẽ không muốn thấy anh cùng Park Jiyeon một chỗ, anh sẽ không ở lâu đâu chỉ là muốn nhanh đưa Park Jiyeon đến bệnh viện mà người đi cùng với Park Jiyeon nhất định phải là Ham EunJung.
Ham EunJung nghe JB nói vậy cũng không có gì là kinh ngạc điều cô kinh ngạc là Park Jiyeon cứu cô mới thành ra như thế? Rốt cuộc trong lúc cô ngất đi đã xảy ra chuyện gì? Ham EunJung không nói gì, bước vào bên trong xe ngồi cạnh Park Jiyeon đau lòng đưa tay lau đi vết máu trên miệng của cô ấy. Park Jiyeon đang ngủ say tuyệt đẹp, nhìn đôi mày trau lại của cô ấy Ham EunJung biết Park Jiyeon đã rất đau đớn. Vì cô mà cô ấy thành ra như thế sao? Từ khi gặp lai Park Jiyeon đã vì cô làm rất nhiều chuyện vậy mà cô cũng không bỏ qua được cái khất mắt của ngày xưa lạnh lùng bỏ mặc đi trước cái đau đớn của người này.
Tất nhiên cô ấy đau cô cũng cô, cả hai biết là cùng đau nhưng sao lại càng làm cho đối phương khổ sở.
Ngồi trên băng ghế ngoài phòng cấp cứu, Ham EunJung như người vô hồn, ánh mắt không tiêu cự nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt ngăn cách cô và Park Jiyeon kia. Vừa rồi vì nhanh chóng đưa Park Jiyeon đến bệnh viện mà JB đã không ngần ngại cảnh sát lao như bay trên đường, lúc tới bệnh viện thì cùng lúc cảnh sát cũng tới. JB và Su Ho cùng nhau giải quyết vụ phóng nhanh vượt ẩu vừa rồi còn cô thì ngồi một mình như tượng từng nhịp tim cứ đập nhanh thất thường mồ hôi trên trán ứa ra như tắm, hai tay Ham EunJung bấu chặt môi cắn chặt đến bật ra máu, sự lo lắng càng bao phủ cả người Ham EunJung cô sợ Park Jiyeon có chuyện gì đó, trong đầu Ham EunJung lúc này rất loạn những suy nghĩ điên rồ cứ hiện ra...
Ngồi được một lúc thì cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, EunJung vội vã đứng lên. Vị bác sĩ không nhiều lời hỏi thẳng cô:
"Cô là vợ bệnh nhân phải không?"
"Tôi..." Ham EunJung há miệng chưa kịp giải thích nói không phải thì đã bị bác sĩ nhét vào tay cô một tờ giấy cùng cái bút đem lời nói của cô chặn lại.
"Bệnh nhân nói cô là vợ cô ấy. Tôi không hiểu nổi các cô, đều là phụ nữ với nhau thì nên quan tâm lo lắng tới sức khỏe của nhau hơn chứ. Biết rõ cô ấy có tiền sử bệnh đau dạ dày còn từng trải qua phẫu thuật nội soi mà vẫn để cô ấy uống rượu quá độ. Giờ thì hay rồi. Bệnh nhân bị xuất huyết dạ dày. Nói nặng không nặng nhưng tuyệt đối không nhẹ. Bệnh nhân nói cô là vợ cô ấy nên cô ký vào đây để chúng tôi tiến hành cấp cứu, xong thì đi nộp viện phí làm thủ tục nhập viện cho bệnh nhân. Mau lên." Bác sĩ nhìn Ham EunJung thúc giục.
Đột nhiên đã bị hiểu lầm là vợ của Park Jiyeon còn bị mắng Ham EunJung không nói thêm được gì dù sao cũng là bởi vì cô nên Park Jiyeon mới thành ra như vậy, mọi việc gấp rút nên cô chỉ có thể cầm bút ký tên mình nên giấy xác nhận còn phải viết thêm chú thích là vợ bệnh nhân khiến tay cô thoáng run lên. Chưa kịp nhìn lại chữ mình viết thì tờ giấy đã bị bác sĩ thu về rồi.
"Y tá Ahn dẫn người nhà bệnh nhân đi làm thủ tục nhập viện." Sau đó vị bác sĩ cũng không nhìn đến Ham EunJung mà đóng cửa rầm một cái trở lại trong phòng cấp cứu.
"Mời cô đi theo tôi." Cô ý tá nhìn Ham EunJung nói.
Thở dài nhìn cánh cửa phòng cấp cứu một chút Ham EunJung mới gật đầu đờ đẫn đi theo cô y tá. Trong lòng cô lúc này cực kỳ hỗn loạn. Những lời bác sĩ nói vẫn văng vẳng bên tai cô. Park Jiyeon bị xuất huyết dạ dày, thậm chí trước đó còn từng trải qua phẫu thuật nội soi.
Tin tức này thực sự khiến cô chấn kinh
Sáu năm qua, Park Jiyeon trải qua cuộc sống thế nào? cô đều không biết nhưng chắc chắn không thoải mái gì bằng không đã chẳng bị như thế. Trước đây dạ dày Park Jiyeon thật sự không tốt, cô ấy biết rõ như vậy sao lại còn không biết chăm sóc bản thân?
Trở lại hàng ghế chờ ngoài phòng cấp cứu, Ham EunJung mệt mỏi ngồi xuống, mở điện thoại ra xem đã gần 2 giờ sáng. Trên hành lang không một bóng người, yên tĩnh đến mức làm cô như nghe được tiếng tim đập dồn dập của chính mình. Mùi thuốc khử trùng ngập tràn khoang mũi khiến đầu óc EunJung chếnh choáng. Đây là mùi mà cô ghét nhất, nếu có thể, cô mong cả đời này mình không phải bước chân vào chốn này.
Cái khoảng thời gian cô bị tai nạn nằm viện, cô luôn phải tiếp xúc với cái mùi này nên tạo ra một ám ảnh với cô. Chỉ cần nghĩ đến khoảng thời gian ấy, cả người cô không khỏi run lên. Thời gian đó không chỉ khó khăn với riêng cô mà còn khó khăn vất vả cho Kim Soo Hyun. Thế nên, cô không bao giờ muốn mình lại bị như vậy nữa.
——————-
Ây da, tội Ji tỷ quá :((((((
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro