chương 41
Rất nhanh Trí Nghiên được thấy những người đi cùng Tương Kỳ đến đón nàng.
Bốn người một cỗ kiệu, bên ngoài nhìn vào rất thanh lịch, khi đi vào mới phát hiện không gian bên trong không nhỏ. Có cả tháp nhỏ, đồ dùng rửa mặt cũng có đầy đủ, cho dù là ban đêm không tìm được nơi dừng chân cũng có thể đối phó được. Ngoài kiệu còn có hai nha hoàn, Tương Kỳ nói là từ trong nhà mang ra. Trí Nghiên nhìn này hai nha hoàn không khỏi có chút cảm thán: Người hầu trong nhà tỷ tỷ đều duyên dáng thế này sao? Dùng để hầu hạ thật sự là quá lãng phí! Hai nha hoàn như thế này Trí Nghiên chưa từng thấy bao giờ. Ví dụ như Tiểu Huyền, tuy ở trước mặt nàng có thể có chút vui đùa nhưng có ngoại nhân là thu liễm. Mà hai nha hoàn này mới gặp nàng có một lát mà đã khéo miệng, cúc cung tận tụy biểu lộ lòng trung.
Trí Nghiên luống cuống tay chân ứng đối, cầu cứu Ân Tĩnh. Kết quả Ân Tĩnh đang nói chuyện với Tương Kỳ, không để ý tới nàng.
"Hai người này là phu nhân tự mình tuyển. Nói là nhị tiểu thư thích náo nhiệt, nên nếu nhị tiểu thư thích hai người này thì về sau tùy cho nhị tiểu thư sai sử." Tương Kỳ giải thích. "Cho nên bọn họ mới muốn làm cho nhị tiểu thư thích."
"Nếu không trúng tuyển, " Ân Tĩnh lãnh đạm nói, "là phải đi ra ngoài tiếp khách?"
Tương Kỳ che miệng cười. Nàng chưa có nói gì nhiều với Ân Tĩnh, vậy mà có vài chuyện dù không nói cũng có thể hiểu được. Tương Kỳ thầm than trong lòng. Nếu không phải Ân Tĩnh cô nương còn có trọng trách, ý của phu nhân chính là thỉnh nàng cùng đến Tố Thanh, phải cám ơn người ta đàng hoàng. Chỉ là kết bạn với Ân Tĩnh kết quả thật là rất nguy hiểm, nhị tiểu thư tựa hồ tuyệt không biết người bên cạnh nàng là ai, nàng không hề biết gì cả.
Hơn nữa theo Tương Kỳ thấy, Ân Tĩnh giúp nhị tiểu thư đến tận đây là đã xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Nghe nói từ trước đến nay, Ân Tĩnh độc lai độc vãng, kết bạn với người khác đây là lần đầu tiên. Huống chi đều là nàng chăm sóc nhị tiểu thư.
Tương Kỳ nghĩ đến đây, lại chân thành nói: "Cám ơn cô nương đã giúp đỡ nàng."
Ân Tĩnh không nói gì, hơi trầm mặc, nàng quay đầu lại nhìn. Trí Nghiên đang ở tò mò hỏi những chuyện có liên quan đến Tố Thanh. Đáng tiếc hai nha hoàn có thể nói thì nói, không nên nói thì đổi đề tài, tùy tiện tìm những chuyện linh tinh làm cho Trí Nghiên nghe được lập tức quên luôn lời đã hỏi.
Một hồi lâu sau, Trí Nghiên phất tay với Tương Kỳ: "Có thể nghe cô đàn một khúc tỳ bà được không?"
Tương Kỳ nghĩ nghĩ. Hôm nay vừa lúc có ánh trăng, nếu có thuyền chơi trên sông, dưới ánh trăng đàn một khúc cũng là một khung cảnh đẹp. Đáng tiếc nước sông đang rút, thảm trạng dưới đáy đều hiện ra, làm cho ánh trăng hiện tại đều là đau khổ. Chỉ là, dù như thế nào thì cũng không thể quấy rầy nhị tiểu thư hưng trí. Vì thế nàng đẩy cửa đi ra ngoài, hành lang lầu hai có ghế ngồi, nàng tùy tiện ngồi vào, ngón tay khẽ đặt trên dây đàn. Vừa nhấc đầu, thấy Trí Nghiên đã ra tới, lúc này Tương Kỳ mới khảy đàn.
Trí Nghiên tựa vào cây cột hành lang, lắng nghe .
Đây không phải là lần đầu tiên Trí Nghiên nghe tiếng tỳ bà. Hồi ở Khánh gia, đến lễ mừng năm mới Lưu thị vì muốn phô trương cũng sẽ thỉnh gánh hát đến diễn trò, bên trong ngẫu nhiên sẽ có vài tiếng tỳ bà lẻ loi vang lên, nghe cảm thấy rất phong phanh
Đồng dạng một đôi tay, vài sợi dây, tư thái tương tự, lại cách xa nhau hàng vạn hàng nghìn. Chỉ là một đôi tay, vài sợi dây, nhưng lại có thể biến ảo ra âm thanh xinh đẹp như vậy. Một khúc như sơn như thủy leng keng lại có nước chảy làm bạn, hoặc cao hoặc thấp hoặc nhanh hoặc chậm, toàn bộ khiến cho Trí Nghiên lại nhớ lại gia hương đã rời xa.
Trí Nghiên nghe như mê như say, bất giác đã muốn rơi lệ.
Tương Kỳ khảy đàn, khách điếm dần an tĩnh. Đến khi nàng chấm dứt, đều phải hô hay hay, thậm chí có người còn thỉnh chưởng quầy đến truyền lời, mời Tương Kỳ đàn thêm mấy khúc nữa.
Hai nha hoàn ở trong phòng nghe được, trong đó một người khinh thường thấp giọng nói: "Thật sự tiện nghi bọn họ. Tương Kỳ tiểu thư há có thể mời?"
Người còn lại cũng cười nhạt nói: "Phải phải, không thấy hoàng kim, không nghe được tỳ bà Tương Kỳ. Nơi đây đều là lão nông dân, đâu nào biết thế."
Ân Tĩnh cũng không có đi ra ngoài, nàng ngồi đối diện cánh cửa, nguyên bản chỉ là bởi vì Trí Nghiên gạt lệ mà nhíu mi, nghe được lời nha hoàn nói mới hỏi:
"Tương Kỳ ở Tố Thanh rất có danh tiếng?"
Nha hoàn mở đầu nói chuyện vội đáp: "Bẩm tiểu thư, tiếng tỳ bà của Tương Kỳ tiểu thư là nhất tuyệt, Hoành Kinh cũng thường xuyên có người thỉnh nàng."
Phái một cây tiền đi đón Trí Nghiên, Trí Nghiên còn đang xúi giục nàng đàn thêm một khúc, Ân Tĩnh nhìn mà lắc đầu.
Tương Kỳ không thể khước từ, lại khảy thêm hai khúc. Nàng thường ở thuyền hoa hay hương đình khảy đàn, hiện giờ nơi này thật có chút mới mẻ. Khúc trước không thích hợp, nàng tùy tính gảy, vậy mà cũng khiến cho khách nhân trong điếm ngày càng vui.
Đến đêm khuya, Trí Nghiên mới phát hiện có hơi phiền toái.
Tương Kỳ vẫy hai nha hoàn đến hầu hạ Trí Nghiên đi ngủ, vậy mà hai nha hoàn lại thỉnh Ân Tĩnh đi ra ngoài.
Trí Nghiên thấy Ân Tĩnh cũng không nói gì, thật muốn đi, liền vội vàng bắt lấy Ân Tĩnh: "Cô đi đâu?"
Tương Kỳ ở một bên nhìn, vi lăng, tiến lên phía trước nói: "Hay là các người ở một gian?"
"Đương nhiên, " Trí Nghiên khẽ reo lên. "Đều là nữ tử, vì sao không thể ở một gian? Giá khách điếm cũng không thấp, có thể bớt được bao nhiêu thì bớt."
"Thì ra là như vậy, " Tương Kỳ cười cười. Tuy rằng luôn ở chỗ tối, nhưng các nàng cũng không phải đến giám sát, đương nhiên sẽ không biết hai người họ ở cùng một gian. Tương Kỳ có hơi buồn cười. Ân Tĩnh xuất thân từ đâu chứ? Nàng cũng có nghe phu nhân nói qua một ít. Không nghĩ tới người cảnh giác rất cao rất mạnh thế nhưng cũng có thể đồng giường cộng chẩm với người khác. Tương Kỳ lại lập tức chê cười chính mình, nếu cứ vậy thì Ân Tĩnh cô nương chẳng phải là không lập được gia đình?
"Còn nữa, " Trí Nghiên nói, "ta cũng không cần người hầu hạ, các người một đường đến đây vất vả, nên nghỉ ngơi sớm đi." Nàng nói xong liền đẩy mọi người ra ngoài cửa.
Tương Kỳ ôm tỳ bà đứng trước cửa, đành phải hơi khom người nói: "Nhị tiểu thư hảo hảo nghỉ ngơi, Ân Tĩnh cô nương cũng thế."
Trí Nghiên bên trong lên tiếng ừ, sau đó quay đầu hỏi Ân Tĩnh: "Cô làm sao vậy?"
Ân Tĩnh ngẩn ra: "Sao là sao?"
"Hôm nay ta không hề nghe cô nói chuyện." Trí Nghiên lôi kéo Ân Tĩnh ngồi xuống, giống như có chuyện phải bàn.
Ân Tĩnh miễn cưỡng: "Không phải hôm nay cô rất vui sao?"
"Đúng vậy nha, " thần tình Trí Nghiên vẫn hưng phấn. "Hôm nay ta rất vui. Thì ra tỷ tỷ cũng biết ta đến tìm nàng, xem ra lần này đi không uổng phí. Chờ chúng ta tới Tố Thanh, nếu tỷ tỷ vẫn tốt, ta cũng sẽ không ở lại lâu, chúng ta sẽ quay về nói cho cha mẹ ta biết tin tức này. Biết không chừng tỷ tỷ sẽ theo chúng ta quay về nhà một chuyến luôn đâu!!"
" Trí Nghiên, " Ân Tĩnh chậm rãi nâng mắt, ngắt lời xúc động của Trí Nghiên, "ta sẽ không đến Tố Thanh."
Kỳ thật Trí Nghiên còn có đầy lời muốn nói. Hôm nay lực chú ý của nàng đều bị người của tỷ tỷ phái tới lấy đi rồi, trong lòng có có rất nhiều nhiều cảm xúc vốn định tâm sự với Ân Tĩnh. Ai ngờ Ân Tĩnh nói ra những lời này, tựa như tát nước vào mặt, Trí Nghiên hoàn toàn đứng hình.
Ân Tĩnh yên lặng nhìn Trí Nghiên: "Tỷ tỷ cô đã phái người tới đón, ta thấy ngoại trừ một tay tỳ bà có danh tiếng, tất nhiên nàng còn có nhiệm vụ khác, cho nên cô đi theo nàng cũng tốt."
Trí Nghiên thở gấp, cuống quít nói: "Không phải cô đã đồng ý đi cùng ta sao?"
"Đó là bởi vì tin tức tỷ tỷ cô chưa rõ, " Ân Tĩnh lãnh đạm nói. "Không giống hôm nay."
"Cho nên cô quyết định bỏ ta lại?" Trí Nghiên cong khóe môi, cười khổ, "Ta vẫn là sự phiền toái cho cô sao!?"
Ân Tĩnh nhíu mày: "Còn muốn ta giải thích bao nhiêu nữa đây?"
Trí Nghiên bị nói vậy nên ủy khuất, xoắn tay vào nhau nói: "Vậy sao cô không mang ta đi? Đến cũng đã đến đây rồi lại bỏ giữa chừng?"
"Ta có một số việc phải làm, phải rời đi." Ân Tĩnh nói. "Cô đi đến Tố Thanh không phải là bỏ nửa chừng. Ta chỉ là cùng đi mà thôi, hiện giờ chính là đổi người khác cùng đi, không có gì khác nhau cả."
"Như thế nào không có?" Trí Nghiên vội vàng nói, "Ta không quen bọn họ, không giống cô!"
Ân Tĩnh nói: "Lâu ngày sẽ quen."
"Tới Tố Thanh bọn họ sẽ không có ở cùng ta, vậy chẳng phải là còn ta đơn độc?" Trí Nghiên lại nói.
"Cho dù ta đưa cô đến Tố Thanh, " Ân Tĩnh nhìn chằm chằm Trí Nghiên, "cho dù lại mang cô về An Chí, hay lại đến Đê Hạ, ta cũng sẽ phải đi, vẫn chỉ còn một mình cô."
Trí Nghiên cắn chặt răng, trừng mắt Ân Tĩnh.
Trong lòng Trí Nghiên hoảng hốt, nhờ Ân Tĩnh nhắc mới nhớ, thì ra cuối cùng Ân Tĩnh cũng sẽ rời khỏi. Như vậy, đi sớm hay đi muộn lại có cái gì khác nhau?
Chỉ là mờ mịt trong biển người vô tình quen biết một người, cuối cùng cũng quên một người trong biển người.
Giao tình giữa nàng và Ân Tĩnh có kết cục này sao? Trí Nghiên cảm thấy mình hoàn toàn không thể nghĩ thông suốt điều này, trong lòng luôn có gì đó không cam lòng, khiến nàng không nói được lời nào. Mãnh liệt trừng mắt Ân Tĩnh, vừa thấy Ân Tĩnh muốn nói liền đóng mắt bịt lổ tai, không để cho đối phương mở miệng.
Ân Tĩnh thở dài trong lòng, có hơi buồn bực. Muốn đi thì đi thôi, cần gì phải giải bày lý do với nàng! Hơn nữa cũng biết rất rõ Trí Nghiên sẽ không nghe, nói xong càng như là đang thuyết phục mình hơn. Ân Tĩnh cũng không thoải mái, như là thay Trí Nghiên mặc bộ đồ mới, khăn đỏ, muốn đưa nàng lên kiệu hoa, mà mình chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng đi xa như vậy.
Đến tột cùng là ai bỏ ai!?!
Nếu Trí Nghiên không lòng dạ nói chuyện, vậy đành phải đi ngủ.
Ngày xưa Trí Nghiên luôn thích quấn quít ở bên tai Ân Tĩnh nói chuyện phiếm, sau đó làm cho nàng không thể ngủ còn bản thân thì ngủ mất. Mỗi khi ở Trí Nghiên phía sau Ân Tĩnh âm thầm tốn hơi thừa lời, Ân Tĩnh hạ quyết tâm tối hôm sau nhất định phải vá miệng Trí Nghiên lại, nào ngờ đối phương lại ngủ ngon, chỉ là tới tiếp hôm sau lại bị tiếng trong veo của Trí Nghiên hút đi lực chú ý, nghe nghe liền cười rộ lên, đem chuyện cần làm quên mất.
Mà đêm nay thật không cần nàng làm gì, Trí Nghiên cũng không nói câu nào, lên giường là quấn chăn lại, đưa lưng về phía nàng.
Ân Tĩnh nằm xuống, hoàn toàn thanh tỉnh, cho dù bên tai Trí Nghiên không nói chuyện, lại vẫn như nghe được tiếng nói của nàng, phiền nhiễu người ta đi vào giấc mộng.
Vì thế sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Ân Tĩnh nghe tiếng đập cửa bên ngoài và tiếng Tương Kỳ kêu, có hơi bực mình.
Mặc chỉnh tề, Ân Tĩnh đi mở cửa, Trí Nghiên thì không nói câu nào ngồi chải đầu.
Tương Kỳ sau khi đi vào liền cảm thấy không đúng. Không khí trong phòng rất nặng nề, rõ ràng có hai người, nàng đứng đó một lúc lâu lại không ai nói chuyện. Nàng đành phải mở miệng nói: "Dưới lầu đã chuẩn bị điểm tâm, hai người xong thì xuống dùng."
"Đã biết." Ân Tĩnh đạm thanh đáp.
Tương Kỳ dứt lời lui ra ngoài. Ân Tĩnh đóng cửa, vừa rửa mặt vừa hỏi Trí Nghiên:
"Hôm nay muốn làm gì?"
Tay Trí Nghiên chải đầu dừng lại một lát, không nói gì.
Ân Tĩnh nhíu mày: "Nói chuyện."
Mệnh lệnh của Ân Tĩnh vô tác dụng với Trí Nghiên. Trí Nghiên chỉ một mực im lặng đi đến gương đồng cài châu sai cho mình.
Ân Tĩnh cảm thấy hơi đau đầu, đang cân nhắc xem nói cái gì để đánh vỡ cục diện bế tắc này, nhưng không ngờ Trí Nghiên đứng lên khỏi ghế rồi liếc nàng một cái rồi quay đầu một mình đi xuống lầu.
Đây là khiêu khích!!
Ân Tĩnh ở phía sau nhìn, vắt khăn mặt trong tay khô queo.
Trên lầu không vui, đương nhiên điểm tâm cũng khá khó nuốt.
thậm chí Tương Kỳ còn hoài nghi mình ngày hôm qua thấy hai người này có phải là mộng hay không. Nhất là Trí Nghiên, hôm qua khi xuống lầu đôi mắt luôn mang ý cười nay đã ưu sầu, khi ngồi cũng luôn cúi thấp đầu, không biết rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Hai nha hoàn ở một bên nhẹ nhàng đổi đĩa, các nàng đều là người thông minh, thấy thế cũng không dám ở trước mặt Trí Nghiên tranh thủ biểu hiện tình cảm, mà là yên lặng làm việc.
Không chỉ riêng một buổi sáng như thế, mà là cả một ngày hôm nay, Trí Nghiên không hề mở miệng nói chuyện, cũng không hứng thú với cái gì, ai cũng không thèm quan tâm để ý tới.
Có người biết chuyện còn lưu tâm vẫn nghĩ rằng Trí Nghiên thấy Tiền gia thiếu phu nhân đã được chọn nên trong lòng thấy tiếc nuối. Tiền gia đã nhận định Lương tiểu thư là thiếu phu nhân tương lai, khi phát trợ hai người làm việc đều được mọi người xem trọng. Con người luôn dễ quên, Phác tiểu thư chấn động một thời cũng không ngoại lệ.
Chỉ có khách nhân trong điếm này mới tiếc hận dùm Trí Nghiên. Mấy ngày nay tiếp xúc, rõ ràng thấy nàng là một người tốt, sao lại có thể dễ dàng bỏ qua như vậy được? Nghe nói Lương tiểu thư kia từng đi tìm Phác tiểu thư, nếu Phác tiểu thư thật sự nhịn không được mà nhường vị hôn phu tốt cho Lương tiểu thư, thì giờ phút này cần gì phải uể oải như thế này, khiến cho người ta đau lòng dùm.
Vì sao đột nhiên Trí Nghiên trầm mặc, Tương Kỳ cũng mơ hồ đoán được một chút. Nàng không phải là không để ý tới mình, chỉ là không tích cực như hôm qua nữa. Chỉ có khi đối mặt với Ân Tĩnh cô nương thì mới dùng trầm mặc để chống cự.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro