chương 75
"Vẫn không tìm được Trí Nghiên?" Hiếu Mẫn vội vàng hỏi.
Đã nửa tháng rồi sao vẫn không tìm được? Ân Tĩnh cũng nghĩ mãi không ra, nhưng đoán hẳn là không phải người quan phủ, nếu không sớm đã có tin tức truyền đến.
"Chẳng lẽ là đại ca nàng?"
"Hỏng rồi, tại sao ta không nghĩ đến hắn?" Ân Tĩnh ảo não nhu nhu huyệt thái dương. "Hiện tại hắn đã là phản quân, chỉ sợ..."
"Cái gì? Hắn, hắn đã theo phản quân?" Hiếu Mẫn đột nhiên đứng lên, nắm chặt cánh tay Ân Tĩnh khẩn trương nhìn nàng.
Suy nghĩ, tìm tòi trong trí nhớ về lịch sử, trận chiến này cuối cùng là phản quân thất bại! Nếu Trí Nghiên ở bên kia, như vậy có nghĩa là nàng cũng sẽ chịu tội cùng. Trí Nghiên, sao ngươi luôn thích dính vào chuyện rơi đầu như vậy?
Ân Tĩnh như là trấn an mình, lẩm bẩm: "Nếu thực ở đó, ít nhất nàng sẽ an toàn."
"Không được, chúng ta phải mang nàng trở về!" Hiếu Mẫn khó được kiên định nhìn Ân Tĩnh. Ân Tĩnh như thấy Hiếu Mẫn kiên định, hỏi: "Ngươi vẫn muốn mang nàng về?"
"Ngươi cảm thấy hiện tại còn có lựa chọn khác sao? Lưu lại chắc chắn phải chết."
" Hiếu Mẫn, ngươi kết luận không khỏi quá sớm."
"Như thế nào mà không phải? Tình hình bây giờ đã vượt quá năng lực ta và ngươi suy đoán. Loạn thế sắp đến, ngươi cảm thấy nàng sẽ an toàn sao?"
Sóng mắt Ân Tĩnh vừa chuyển, giọng mỉa mai nói: "Ta xem ngươi là quá lo lắng rồi, vài cái giặc cỏ mà thôi. Dụng ý thật sự của ngươi chỉ sợ không phải về điều này?"
Hiếu Mẫn đỡ trán, giờ phút cấp bách, Ân Tĩnh như thế nào còn cố chấp như vậy?
"Ân Tĩnh ngươi có thể đừng ích kỷ như vậy hay không, nàng không phải vật tư sở hữu của ngươi! Chỉ bằng thực lực của ngươi sao có thể bảo hộ nàng chu toàn?"
Ân Tĩnh đột nhiên không cáu giận như bình thường, chăm chú nhìn Hiếu Mẫn, đột nhiên khóe miệng nở nụ cười có thâm ý.
"Xem ra chúng ta khó có thể đạt thành chung nhận thức... Như vậy xem ai tìm được nàng trước đi."
Lúc này ở cửa Đường phủ, đột nhiên một tên khất cái tuổi còn trẻ khập khiễng đến đây, hắn không để ý thủ vệ ngăn trở. "Chủ nhà, ta muốn thấy chủ nhà các ngươi!"
Vốn loại khất cái đấu đá lung tung ở trước cửa Đường phủ giương oai gặp cũng không ít, đơn giản là muốn xin chút cơm sống tạm. Ân Tĩnh gọi hạ nhân cho mấy văn tiền, nghĩ là tên này sẽ thức thời, không ngờ hắn ngược lại ầm ĩ hơn.
"Ngươi chính là Ân Tĩnh? Mau trả con lại cho ta!"
Nha hoàn bên người Ân Tĩnh vội la lên: "Ngươi nói bậy gì đó? Đường phủ chúng ta là danh gia vọng tộc làm sao có con của ngươi ở đây? Đừng được tiện nghi còn khoe mẽ!"
"Hừ, đều nói vi phú bất nhân ta xem như gặp qua, không thừa nhận đúng không?" Tên khất cái nhìn Hiếu Mẫn chòng chọc, hắn vươn tay phải chỉ vào Hiếu Mẫn tức giận nói. "Ngày đó chính là nữ nhân này cùng một con bé cướp con của ta đi!"
Hiếu Mẫn vốn muốn rời đi Đường phủ, khi bước ra cánh cửa cảm thấy phía sau có ánh mắt không tốt, nhưng lại đột nhiên "Cười khúc khích": "Ta tưởng là ai? Nguyên lai là ngươi, Vương Nhị. Như thế nào, tiền đưa cho ngươi lại thua sạch?"
"Hiếu Mẫn, các ngươi còn có giao tình?" Ân Tĩnh khó hiểu nói, ánh mắt chế nhạo nhìn Hiếu Mẫn.
"Giao tình? Ta phi! Nàng là cường đạo đấy!" Vương Nhị trợn tròn hai mắt, nắm chặt nắm tay muốn đánh Hiếu Mẫn, may mà bị thủ vệ đúng lúc ngăn lại.
Hiếu Mẫn xoa bả vai, nàng nhẹ nhàng cười với Ân Tĩnh không cho là đúng nói: "Hắn là cha của đứa nhỏ Trí Nghiên mang."
"Cha của đứa nhỏ? ! Hắn là cha của Đường Khê?" Ân Tĩnh sửng sốt, thầm nghĩ nói: một cái nương, một cái cha, tốt lắm gian phu đều đã tìm tới cửa, khó trách không thấy Trí Nghiên, nguyên lai là trốn hắn! Nàng nắm chặt nắm tay, móng tay đâm vào thịt, lại không đổi sắc nhìn Vương Nhị, càng nhìn càng híp mắt chặt hơn: thấy thế nào cũng thấy hết sức tục tằn, muốn diện mạo không diện mạo, muốn thân gia không thân gia, còn là một người què, đần độn như thế mà Trí Nghiên cư nhiên còn cùng hắn sinh tiểu hài tử?! Ân Tĩnh càng nghĩ càng cảm thấy xác định được một chuyện thật, thậm chí nghĩ đến khoảnh khắc bọn họ bẩn thỉu ở trên giường, nàng nhất thời cảm thấy ngột ngạt, khóe miệng run rẩy hai cái.
Hiếu Mẫn nhìn Ân Tĩnh, cũng đoán được tám phần là nàng đang miên man suy nghĩ, thật sự là quan tâm sẽ bị loạn. Bất quá khó có được cơ hội trêu chọc Ân Tĩnh. Nàng muốn nhìn một chút xem Trí Nghiên có bao nhiêu mị lực có thể khiến cho con tim sắt đá Ân Tĩnh kích động thành như vậy. Hiếu Mẫn xấu xa cười, trêu chọc nói:
"Đường Khê? Ngươi đặt tên cho đứa nhỏ của Trí Nghiên hay lắm đó. Nhưng mà người ta là không phải họ Đường, mà là họ Vương."
Có thể xem ra Ân Tĩnh đối đứa bé kia quả thật không tệ, lúc trước mình đi nước cờ này là đúng rồi, trong lòng Hiếu Mẫn trấn an chút. Lại nghĩ, mà cũng có ích lợi gì đâu? Trí Nghiên xảy ra chuyện lớn như vậy sao có thể để nàng ở lại đây?
"Đúng, đứa nhỏ họ Vương không họ Đường!" Vương Nhị xen vào nói.
Hắn lại không biết một câu đơn giản này lại đem tâm tình người nào đó tới cực hạn.
"Ngươi muốn đứa nhỏ?"
Ân Tĩnh ngửa đầu nhìn Vương Nhị, Vương Nhị bị khí thế không giận tự uy sợ tới mức không có lỗ mãng như vừa rồi, hắn thấp đầu lui về phía sau từng bước. "Đừng nói nhảm..."
"Đi ôm đứa nhỏ đến." Ân Tĩnh lạnh mặt, hung thần sắp nổi bão.
"Phu nhân..."
Chẳng lẽ phu nhân thật muốn đem tiểu bất điểm trả lại cho tên khất cái như vậy? Phu nhân lúc trước không phải rất thương yêu tiểu bất điểm sao? Nha hoàn khó xử. Ân Tĩnh chỉ nhìn nàng một cái, nha hoàn biết vậy nên toàn thân tóc gáy đứng thẳng, ánh mắt thật đáng sợ! Nàng vội vàng chạy đi ôm tiểu bất điểm đến.
Thấy Ân Tĩnh xem ra là thật trả đứa nhỏ lại, Vương Nhị ngược lại có chút không biết làm sao: "Ngươi... Thật muốn đem đứa nhỏ trả lại cho ta? Ngày đó chính các ngươi phí nhiều sức mới trộm được đứa nhỏ đi mà."
"Trộm?" Ân Tĩnh nghi hoặc nhìn Hiếu Mẫn.
Hiếu Mẫn cũng lo lắng Ân Tĩnh thực trả đứa nhỏ về, vội vàng nói với Vương Nhị: "Vương Nhị, lần trước đã cho ngươi 520 lượng, như thế nào còn ngại không đủ? 1200 lượng đủ không?"
"1200 lượng? Phí an táng nương của nó cũng không đủ."
Hiếu Mẫn khinh miệt cười, "5200 lượng, thanh toán xong về sau đừng đến dây dưa nữa." Nàng nghiêm túc nói. "Đùa với Hiếu Mẫn ta còn chưa tính, nhưng ngươi nên nghe qua danh hào Đường phu nhân, phàm là biết điều thì hãy nhận đi."
Vương nhị lập tức nhạc liễu khai hoa, mục đích việc này của hắn cũng chính là được thêm nhiều ngân lượng một chút chứ cũng không phải thật sự đến đòi đứa nhỏ. Bật người gật đầu tán thưởng, tiếp nhận ngân phiếu của Hiếu Mẫn đưa, đang muốn rời đi. Lúc này, người nào đó lại không vui .
"Đứng lại! Đường phủ là nơi ngươi muốn tới thì tới muốn đi thì đi? Ngươi không phải muốn đứa nhỏ sao?"
"Đường phu nhân, ngài xem, đứa nhỏ đều cùng họ Đường với ngài, tự nhiên không liên quan gì đến ta."
"Hừ, không được, hôm nay ngươi phải mang đứa nhỏ đi."
Vương Nhị khó xử nhìn Hiếu Mẫn, nếu mang đứa nhỏ đi, tiền này không phải ngâm nước nóng sao?
"Ngươi còn không đi?" Hiếu Mẫn cũng luống cuống, lát nữa nếu Ân Tĩnh làm ra chuyện gì khác người, nàng cũng ngăn không được. Vương Nhị cũng muốn đi, nhưng hai vai đột nhiên có song đại trảo ngăn lại hành động của hắn.
" Ân Tĩnh ngươi muốn làm gì?"
"Cha nó cũng đã tìm tới cửa, ta chỉ tốt bụng trả lại, miễn cho ngày sau hắn đi nha môn tố cáo ta trộm con hắn, tội này ta không gánh nổi."
Hiếu Mẫn bất đắc dĩ lắc đầu. " Ân Tĩnh, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, đứa nhỏ không phải Trí Nghiên sinh..."
"Vô nghĩa! Làm sao có thể là nàng sinh, nàng là hung thủ. Lúc trước chính là cái tên Trí Nghiên kia đích hại chết nương của con ta, làm hại đứa nhỏ sớm mất đi mẹ..."
Hiếu Mẫn thấy thế vội ngăn Vương Nhị lại. "Vương nhị ngươi suy nghĩ lại đi, nếu ngươi không đánh nương tử ngươi, nàng cũng sẽ không sinh non. Nếu lúc đó không phải Trí Nghiên vừa lúc đi ngang qua cứu nương tử ngươi, chỉ sợ mẫu tử hai người sớm bị ngươi đánh chết. Không được lộn xộn nữa, mau trở về đi."
Ân Tĩnh vừa mới hiểu được chân tướng, tự biết mình ghen tuông nhầm lẫn bấy lâu nay, nhưng cũng không thể tiện nghi bọn họ như vậy.
"Nếu đứa nhỏ cũng không phải của Trí Nghiên, càng phải trả lại."
" Ân Tĩnh, ngươi không lo lắng đến lúc đó Trí Nghiên khổ sở sao? Nàng xem tiểu bất điểm thị như mình sinh ra đó."
"Lo lắng? Vì sao ta phải lo lắng? Bất quá đánh người hành hung mới là chuyện lớn. Hà Nhi, ngươi phái người qua Chu đại nhân hỏi một chút, ta phải tra rõ ràng chuyện này, cho Vương nhị công tử một cái công đạo..."
Vừa nghe việc này còn phải ầm ĩ đến quan phủ, Vương Nhị sợ tới đổ mồ hôi lạnh, trong lòng hắn biết nương tử là bị hắn đánh đến bệnh nặng khó sinh mà chết, vội vàng xua tay nói: "Đừng đừng, người nghèo khổ chúng ta sao đi so đo chuyện này, qua liền qua đi."
"Hửm? Thật không? Thù giết thê tử cũng không báo?"
"Sao, sao là giết thê tử đâu? Vừa rồi ta hồ đồ, Trí Nghiên cô nương giúp đỡ con ta được sinh ra, ttaôi hẳn là cảm kích nàng mới phải, chỉ đổ thừa thê tử ta bạc mệnh."
"Cảm kích không cần, bất quá nếu Trí Nghiên cứu hài tử của ngươi, hơn nữa đứa nhỏ ở chỗ ta đã nhiêu ngày, ăn uống tiêu xài cũng không ít tài vậy..."
"Đây đây trả lại cho các ngài..." Vương Nhị đưa ra ngân lượng vừa rồi mới nhận, hai tay thở dài nói: "Một mình ta còn lo chưa xong như thế nào lo được cho đứa nhỏ? Đường phu nhân nếu như không chê, thì hãy nhận luôn đứa nhỏ đi, làm trâu làm ngựa cho ngài."
"Bỏ đứa nhỏ luôn sao? Không phải mới vừa thực kiên định sao?"
"Ta, ta vô liêm sỉ mà nói bậy, phu nhân ngài làm sao có thể tin a, canh giờ không còn sớm phải trở về..."
Vương Nhị thấy song đại chưởng có vẻ buông lỏng, vội vàng té chạy ra đại môn, nhanh như chớp biến mất trước mắt bao người.
Một bên xem cuộc vui Hiếu Mẫn mỉm cười, không thể không bội phục Ân Tĩnh nhạy bén, hôm nay cũng khó gặp được Ân Tĩnh từ thiện, đổi làm bình thường, Vương Nhị đại khái là không tránh khỏi bị hành hung.
"Ngươi đang giễu cợt ta sao?"
Ân Tĩnh trở mình xem thường, tức giận nhìn Hiếu Mẫn. Nếu không phải nàng châm ngòi thổi gió, mình cũng không đến mức rối loạn, việc này không thể tha nàng. Bất quá một khúc mắc cũng được cởi bỏ, thở phào một cái, nàng ôm tiểu bất điểm trong tay nha hoàn qua, bây giờ không rãnh đùa với tiểu hài tử, trước mắt là phải tìm được Trí Nghiên.
"Ta nghĩ là ta có vài phần kính trọng ngươi."
"Hửm?"
"Ta nói ngươi vừa rồi rất cố gắng giống..." Hiếu Mẫn nhìn khung cảnh ấm áp trước mắt, hiểu ý cười, trong đầu có một ý niệm vụt qua, có lẽ các nàng có thể...
"Cái gì?"
"Giống..., " Hiếu Mẫn khẽ bước chân về phía sau vài bước, thâm ý nhìn Ân Tĩnh tiếp tục nói. "Hiền thê lương mẫu."
"Hiền thê lương mẫu" bốn chữ còn bồi hồi ở trong không khí, người nói chuyện sớm đã đi khỏi, chỉ để lại một mình Ân Tĩnh đầy hắc tuyến...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro