chương 67
Mắt thấy giương cung bạt kiếm, chỉ mành treo chuông Ân Tĩnh tâm sinh kinh ngạc, như thế nào càng nhìn nụ cười này càng thấy không đúng. Không hề khiếp ý coi như xong đi thế nhưng còn có ti giảo hoạt. Nhưng không thể che dấu được lo lắng làm cho sắc mặt nàng càng nhăn chặt hơn, thậm chí hận không thể kéo nàng chạy đi.
Rốt cục, Trí Nghiên thu hồi ánh mắt nãy giờ cứ nhìn vào Ân Tĩnh, nàng quét mắt một lượt xung quanh nhìn binh lính rồi tới Ân Tĩnh, nàng mỉm cười cười, chậm rãi tới gần Ân Tĩnh. Binh lính thấy người có thể một mình tự tiện xông vào hoàng cung nhất định là có thiên nhân bổn sự, hơn nữa giờ phút này lại trấn định thong dong không sợ hãi chút nào như thế sợ là thập phần khó có thể đối phó, nên thần kinh buộc chặt không chút thả lỏng nhưng lại không dám chủ động công kích, đánh đứng ở tại chỗ chờ thời cơ hành động.
Đôi mắt Trí Nghiên sáng ngời si ngốc nhìn Ân Tĩnh, kéo hai tay của nàng qua, hé miệng, thẹn thùng nói:
" Ân Tĩnh a, ta muốn hôn ngươi một xíu."
Tiếp theo, không đợi đối phương đáp lại, Trí Nghiên đánh bạo kiểng mủi chân, dùng môi nhanh chóng che lại đôi môi Ân Tĩnh hơi hơi mở.
Ân Tĩnh hoàn toàn kinh sợ trước hành động của nàng, nàng trừng to hai mắt khó có thể tin, còn trái tim thì đập mãnh liệt. Hiện tại không phải thời điểm làm loại sự tình này đi? Nàng cũng đã có đủ lý do tin tưởng Trí Nghiên không bị giết trước nhân khẩn trương quá độ mà ngất đi. Một dòng nhiệt lưu nghẹn ở hầu, Ân Tĩnh cảm giác máu mình đều nhanh đọng lại.
Binh lính giờ phút này tựa như quần chúng vây xem không rõ chân tướng hai mặt nhìn nhau, trán đổ mồ hôi lạnh không ngừng. Cũng đã từng thấy nhiều người phi thường trấn định ở lúc sinh tử, nhưng giống như ở đây không những trấn định mà còn có thể làm ra cử chỉ ngượng ngùng như thế thì vẫn là lần đầu nhìn thấy, xem ra người này không phải là thế ngoại cao nhân thì cũng là tuyệt thế cao nhân, tóm lại là cực kì nguy hiểm.
Không đúng, tại sao mùi vị hơi nồng thế này? "Ngươi..."
Đang lúc nghi hoặc, Trí Nghiên từ Ân Tĩnh đang lúc gắn bó lưu luyến không rời dời đi, khẽ cười nhìn Ân Tĩnh trừng mắt.
"Chút nữa mang ngươi đi."
Xoay người vung bột phấn ra tứ phía, bột phấn phân tán trong không trung tỏa ra một mùi gay mũi, binh lính ngửi phải xong còn chưa kịp phản ứng đều lần lượt ngã xuống.
Ân Tĩnh phục hồi tinh thần, nguyên lai nàng sớm có chuẩn bị, cái mùi vừa rồi chính là giải dược để mình không ngã xuống theo đi! Nàng vội vàng mở cửa sổ nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này, toàn bộ binh lính bên ngoài cũng đã nằm lăn ra đất. Khép cửa sổ, khi nhìn lại Trí Nghiên, nụ cười của nàng vẫn như mặt trời chói chang như cũ.
"Hừ, theo ý ngươi."
Ân Tĩnh không cam lòng buồn bực trừng mắt liếc nàng một cái, bất quá càng cảm thấy nhẹ nhàng thở ra nhiều hơn.
Trí Nghiên vỗ tay phủi bột phấn trên tay, kéo tay Ân Tĩnh đúng như dự kiến là bị nàng bỏ ra.
" Ân Tĩnh a, ngươi nghĩ như vậy là bắt được ta sao? Bất quá ta cũng không dễ để họ tóm được. Bọn họ bắt ta là muốn chém ta đầu sao?"
Nàng mở to hai mắt vội vàng nhìn Ân Tĩnh chờ đáp án.
Ân Tĩnh nhìn biểu tình vô tội này cảm thấy áy náy, nếu không phải nàng cơ trí chỉ sợ hiện tại người nằm trên mặt đất chính là Trí Nghiên, Ân Tĩnh lần đầu tiên cảm thấy may mắn vì mình thất bại. Hoàn hảo, nàng không ngu ngốc như mình nghĩ.
"Ngươi chớ đắc ý, chỉ sợ hiện tại sư phụ ngươi các nàng cũng không khá hơn là bao."
Bất quá vẫn không thể tiện nghi nàng như vậy. Hiện tại, một đội nhân mã khác hẳn là đã đuổi tới chỗ nhà tranh nhỏ kia.
"Các nàng rất an toàn..."
"Cái gì? Các ngươi..."
Ân Tĩnh giật mình, lại một lần nữa tức giận dâng lên, nguyên lai là mình bị các nàng liên hợp lừa gạt! Nhưng vẫn có thể nhìn thấy Trí Nghiên mỉm cười sáng lạn, nội tâm Ân Tĩnh thấy thoải mái, băng sơn lạnh lẽo như hòa tan, giờ phút này nàng thầm muốn cho nàng một cái ôm ấm áp.
" Ân Tĩnh đừng giận, bất quá người giám thị ta ngươi an bài rất nghiệp dư."
Trí Nghiên khanh khách cười, vừa nghĩ tới tên kia bởi vì ăn bã đậu mà bại lộ hành vi gian tế của mình buồn cười vô cùng.
Này đến tột cùng là ai trúng kế ai? Ân Tĩnh đỡ trán âm thầm thở dài. Khi nàng lại ngẩng đầu lên thì đã thấy Trí Nghiên đeo mặt nạ lên, bất quá mặt nạ hình con heo này cũng quá buồn cười, Ân Tĩnh không khỏi thất thanh cười to. Cười xong, dòng nước ấm ở nội tâm rục rịch, nàng kìm lòng không đậu ôm Trí Nghiên vào lòng, cũng chỉ có ngươi mới có thể lay động được ta.
Cái ôm đã lâu không thấy làm cho Trí Nghiên ấm áp, nàng khẩn trương không biết nên nói cái gì cho phải nên đành gỡ mặt nạ ra, ngượng ngùng nói:
"Ta bây giờ là tội phạm truy nã không thể lấy mặt thật gặp người khác.."
......
" Ân Tĩnh tỷ tỷ, cho tỷ xem bức tranh của ta này!"
Ân Tĩnh vừa giận vừa bực, rõ ràng hôm nay phải đi bắt Trí Nghiên vì sao lúc này lại bị Trí Nghiên đưa qua chỗ Hiếu Mẫn, khiến nàng thấy tiểu bất điểm mà khó chịu còn chưa tính, hơn nữa còn thấy hai... Nàng quay đầu nhìn tiểu muội có dung mạo cực kỳ tương tự giống Trí Nghiên, hơi hơi sửng sốt. Hoàn hảo bây giờ là còn nhỏ còn dễ so sánh hai người khác nhau, lớn thêm chút chỉ sợ khó nói. Một năm này nguyên nhân thường xuyên đến chỗ Hiếu Mẫn hơn phân nửa cũng là bởi vì các nàng hai người giống nhau, nhiều ít giải được chút nổi khổ tương tư. Nàng, vẫn là chạy không thoát vận rủi vì đã yêu Trí Nghiên.
Khi Ân Tĩnh lại nhìn về phía tiểu bất điểm, trên mặt liền biến mất chút nhẹ nhàng mới vừa rồi. Ánh mắt dữ tợn, có khí thế y như mẹ kế muốn giết công chúa bạch tuyết, âm trầm khủng bố nối tiếp nhau xong lên não. Nếu tiểu bất điểm có thể nói được, hắn nhất định sẽ nói: lang bà ngoại đến đây!
Không bao lâu, Hiếu Mẫn mang Trí Nghiên đổi mới hoàn toàn từ trong phòng đi ra, Ân Tĩnh nhìn Trí Nghiên hiện tại hơi hơi kinh ngạc. Nếu không phải cái kia vừa nháy mắt với mình sợ là ngay cả mình cũng nhận không ra: một thân áo thô, đầu vai còn độn thêm vai giả, thắt lưng cũng nhồi thêm tám vòng, râu ria rậm rạp không thấy chỗ nào sạch y như gã nông dân thô kệch.
"Quá xấu." Ân Tĩnh cười nhạt. Bất quá nàng cũng không muốn nghĩ tại mình mà Trí Nghiên bị lộ hành tung, cũng không cần phải giả dạng trốn đông trốn tây như vậy.
Tiểu bất điểm mở to hai mắt vô tội bị hoảng sợ vì bộ dáng Trí Nghiên hiện tại, bật người gào khóc. Trí Nghiên không rõ vì sao nó đột nhiên khóc lớn còn tưởng là đói bụng, vội vàng chạy qua.
" Ân Tĩnh, ta đi cho nó ăn một hồi sẽ trở lại."
Trí Nghiên không do dự ôm tiểu bất điểm đi trù phòng. Tiểu muội thấy bọn họ đi trù phòng thì sờ sờ bụng nhỏ tựa hồ đang càu nhàu kêu kêu càu nhàu gọi bậy, vì thế cũng đi theo. Trong phòng chỉ còn lại hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Hiếu Mẫn giờ phút này hai tay chống nạnh, tức giận nhìn Ân Tĩnh.
"Ngươi không biết là quá phận sao?"
Nàng là đang nói về chuyện bao vây Trí Nghiên.
Ân Tĩnh nhưng thật ra thảnh thơi thêm chén trà cho mình, nằm nghiêng ở ghế quý phi, bộ dáng đảo khách thành chủ.
"Ta rất là kỳ quái, hoàng hoa khuê nữ như ngươi sẽ rất ít xuất đầu lộ diện tại sao lại lựa chọn kinh thương?"
Nàng bỏ qua vấn để hiện tại, đi quan tâm mặt khác.
Hiếu Mẫn biết rõ nàng giả dối khéo đưa đẩy, trên mặt bình tĩnh nhìn không ra chút cảm xúc dao động, người này rất giỏi che dấu. Nàng bất động thanh sắc đi vào ngồi đối diện Ân Tĩnh, trả lời vấn đề của nàng.
"Quê quán của ta cách đây rất xa, chúng ta nam nữ ngang hàng, phàm là thương nhân đều được coi trọng, địa vị cũng không thấp như nơi này, nữ tử ra ngoài mưu sinh là chuyện rất bình thường, hơn nữa nhà của ta nguyên bản là lấy kinh thương làm nguồn sống bất quá là kế thừa vốn ban đầu mà thôi."
"Nghe tựa hồ là khối bảo địa, ngươi tại sao lại tới đây chịu tội?"
Ân Tĩnh không chút để ý nhấp một ngụm trà.
"Đây là chuyện không phải ta muốn, nhưng người nào đó đã tổn thương Trí Nghiên nên ta sẽ mang nàng trở về..."
Hiếu Mẫn nói xong cẩn thận quan sát đến Ân Tĩnh biểu tình biến hóa. Rốt cục nàng cũng không bình tĩnh như bề ngoài nãy giờ, nhẹ nhíu mi.
"Trở về?" Ân Tĩnh lẩm bẩm, như là nghiền ngẫm ý tứ trong đó.
"Đúng rồi, thiếu chút nữa quên nói cho ngươi biết ta và nàng là đồng hương." Hiếu Mẫn cũng vì mình thêm chén tế trà nhấp một ngụm. "Chúng ta đến đây cũng đã lâu rồi, hiện tại nếu Trí Nghiên đã bị truy nã thì mang nàng hồi hương là lựa chọn an toàn nhất ..."
Đây là khi nàng ở biết được phát sinh hết thảy hôm nay xong mới bất đắc dĩ mà quyết định. Triều đình cường đại cùng Trí Nghiên đơn độc, như thế nào có thể xoay người? Sớm hay muộn cũng sẽ bị bắt, cùng với lo lắng hãi hùng qua ngày không bằng mang nàng trở về mới là lựa chọn chính xác.
Hiếu Mẫn nhìn trong mắt Ân Tĩnh lóe ra mất tự nhiên, xem ra nàng bắt đầu khẩn trương .
"Thiên hạ to lớn hay là vương thổ, nàng có năng lực trốn được chỗ nào?"
"Ngươi không cần lo lắng, quê hương của chúng ta xa đến mức mặc cho xuất động toàn bộ binh lực, vật lực, tài lực Đại Đường cũng vô pháp tìm được." Hiếu Mẫn nhẹ nhàng cười.
Ân Tĩnh hơi mang nghi hoặc nhìn nàng, nếu xa như vậy các ngươi lại như thế nào trở về, đột nhiên trong mắt nàng biểu lộ hoảng sợ, hay là trên đời này thực sự có tiên nhân? Nếu không làm sao có thể có loại địa phương này.
"Cũng tốt, khi nào rời đi nói với ta một tiếng, ta tiễn các ngươi."
Chắc nàng ta muốn thử nàng nên mới nói vậy đi, Ân Tĩnh mỉa mai cười, không tin những chuyện quỷ thần. Nếu thực sự là thần tiên, vậy tại sao mẫu thân mỗi ngày hướng phật niệm kinh cả đời, ngay cả con kiến cũng không dám thương tổn tại sao lại chết thảm, bọn họ vì sao lại bỏ mặc?
Hiếu Mẫn bị Ân Tĩnh lạnh lùng thản nhiên đáp lời hoàn toàn chọc giận, nàng quẳng chén trà xuống.
" Ân Tĩnh ta đã nhịn ngươi lâu lắm rồi, ẩn nhẫn cũng vì Trí Nghiên không muốn làm khó dễ ngươi. Nàng còn đang ở tuổi dậy thì chưa đến 20 sao ngươi có thể nhẫn tâm nói ra những lời tàn nhẫn như thế, làm ra những chuyện tàn nhẫn như thế. Cha mẹ thân sinh Trí Nghiên, dưỡng phụ, dưỡng tả lần lượt rời đi, nhiều ít bất công đều đổ lên vai nàng, khó được nàng còn có thể bảo trì được hồn nhiên tốt đẹp, nếu không phải cá tính ương ngạnh như vậy, đổi lại tiểu hài tử nhà người khác là đã sớm không chịu chịu nổi. Nàng vì ngươi có thể buông hết thảy, còn ngươi thì sao? Chẳng sợ chỉ là một mỉm cười thân thiện cũng còn tốt hơn lạnh lùng a! Ân Tĩnh, sẽ có một ngày ngươi hối hận hôm nay làm hết thảy!"
"Ngươi tựa hồ đối phi thường hiểu biết chuyện của nàng."
Ân Tĩnh sớm đoán được nàng sẽ có hành động như thế, nàng nhìn kỹ Hiếu Mẫn, nhiều ít làm cho Hiếu Mẫn có chút không được tự nhiên.
"Chỉ cần là người có tâm, chuyện gì không thể không biết."
Ân Tĩnh thấy được trong mắt nàng né tránh, tức khắc ánh mắt nàng trở nên sắc bén.
"Quả nhiên ngươi thích nàng?"
Nguyên lai nàng thử mình, thừa nhận lại như thế nào, Hiếu Mẫn thản nhiên đáp.
" Đúng vậy. Là phi thường thích. Một cô gái thực chí thiện như thế có thể nào không làm cho người sinh yêu thương. Ta tới nơi này không chỉ là bị bức, nhiều ít cũng là bởi vì vi yêu thích nàng, hơn nữa 6 năm này vẫn không có chưa buông tha. Nếu không phải nàng thích ngươi như vậy ta sớm đã ra tay. Bất quá ta tin tưởng với tình hình thực tế hiện tại sẽ bị lạnh lùng của ngươi làm nhạt."
Hiếu Mẫn một phen thổ lộ đối Ân Tĩnh mà nói giống như là cảnh tỉnh, lời của nàng cũng nhắc nhở Ân Tĩnh bạc tình bấy lâu nay. Nàng bắt đầu liệt mi suy tư, trong tiềm thức cảm thấy Hiếu Mẫn là uy hiếp thật lớn, phần này uy hiếp không chỉ đến từ Hiếu Mẫn thổ lộ không hề che dấu, mà là làm cho nàng ý thức được vấn đề nghiêm trọng hơn. Trí Nghiên tựa như lục bình mơ hồ không chừng, tùy thời cũng có thể biến mất không thấy, chung quy còn không phải của nàng chuyên chúc, hơn nữa lấy tình huống trước mắt xem ra quan hệ hết sức khó xử.
Luôn luôn tự biết bản thân mình như Ân Tĩnh lập tức trở nên không xác định, nàng không xác định đến tột cùng nên xử lý quan hệ của hai người như thế nào. Trải qua kinh tâm động phách hôm nay, nàng đã hiểu được Trí Nghiên chính là người vĩnh viễn nàng không thể làm được chân chính tàn khốc, luôn luôn thời điểm mấu chốt nhất muốn phải bảo vệ Trí Nghiên không bị thương tổn, và cũng chính là nàng bắt đầu sợ hãi đối mặt với phần tâm ý này của mình. Tình rồi cũng sẽ nhạt, vậy cần gì phải vô vị trả giá đâu? Không phải sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro