Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 6 Thoát khỏi hang hùm

" Trí Nghiên, cờ này lại đi nhầm rồi!" Một buổi chiều đầy nắng, Thảo Linh Chi nhàn nhã dạy cô gái ngồi đối diện hạ cờ vây. Đúng rồi, " Trí Nghiên" này cùng " Trí Nghiên" kia là cùng một người. Chẳng qua nữ nhân 18 tuổi này đã thay đổi, Trí Nghiên hiện tại đã biến thành cô gái xinh đẹp duyên dáng yêu kiều, hơn nữa được phụ thân của Thảo Linh Chi nhận làm nghĩa nữ, trở thành nghĩa muội của Thảo Linh Chi.

.......................

Vậy chuyện gì đã xảy ra? Kia ta trở lại ba năm trước, cái buổi tối mà Trí Nghiên bị nhốt ấy.

........................

"Không tốt ! Không tốt, phu nhân! Sài phòng cháy rồi!" Một gia đinh hoang mang rối loạn chạy đến trước mặt Ân Tĩnh.

"Làm sao mà cháy? Tài vật có tổn thất hay không?" Ân Tĩnh kinh hoảng nhảy lên, nàng đầu tiên lo lắng chính là nhà mình có gì bị hao tổn hay không. Ân Tĩnh này thật đúng là có phẩm chất thương nhân tốt đẹp.

"Này, này thật không có gì, chính là phu nhân còn nhốt Trí Nghiên a!" Gia đinh này cũng là một trong những bằng hữu của Trí Nghiên, ngày thường đối Trí Nghiên chiếu cố có thêm.

"Àh, kệ nó đi." Nàng thanh u nói, nghĩ lại thấy không đúng, lập tức đính chính: "Các ngươi còn không mau đi dập lửa, cháy trụi hết rồi các ngươi gánh được trách nhiệm sao?" Đúng là đủ ngoan tuyệt, nàng tuyệt không quan tâm tiểu tử Trí Nghiên chết sống. Sai lầm rồi, nàng chính là muốn Trí Nghiên chết, cho nên hiện tại ông trời đã giúp nàng, giúp Ân Tĩnh này bớt đi chuyện phiền phức.

Gia đinh kia lắc đầu, không thể làm sao hơn lui xuống, gọi người đi dập lửa.

...................

Ngày kế, chợ phiên trong thành Dương Châu. Tiếng người ồn ào, thương nhân nối liền không dứt, cảnh tượng phồn vinh có thể thấy được. Ở thời Đường, kinh tế Dương Châu ở đỉnh cực thịnh, khi đó Dương Châu chính là trung tâm kinh tế ở cổ đại, tựa như ở hiện đại có Thượng Hải đủ loại ưu thế thì ngay lúc đó Dương Châu trên cơ bản cũng y như vậy. "Dương nhất ích nhị" là hình dung tốt nhất khi nói về cảnh phồn vinh của Dương Châu.

Người đi dạo phố thì đi dạo phố, người buôn bán thì buôn bán, trên mặt lưu quang tràn đầy màu sắc. Lúc này đột nhiên từ hẻm nhỏ, xuất hiện một người bộ dáng như "hầu tử" gì đó, đánh vỡ cước bộ mọi người bận rộn, mọi người dừng lại cẩn thận quan sát. Nguyên lai là tiểu cô nương, nàng đang cướp đoạt đồ ăn của người bán hàng rong ở khắp nơi. Thật kinh khủng, phía sau một đám tiểu thương cầm đủ loại "vũ khí" gắt gao đuổi theo.

"Lão Đại mau nhìn! Có người cướp bát cơm của ta!" Một tiểu nam hài gầy yếu, đối với một người vóc dáng cao cao, làn da ngăm đen nói. Tay phải của hắn chỉ vào tiểu cô nương kia chạy vội.

"Thân thủ không tồi, còn thất thần làm chi, mau đuổi theo! Chúng ta sẽ có thêm bạn đồng minh!" Kia bị gọi lão Đại nói xong liền đuổi theo, 4 5 người khác ở phía sau cũng đi theo Lão Đại. Này "Lão Đại" ở trong đám người kia niên kỷ cũng hơi lớn, 16 tuổi.

Tiểu cô nương chạy tới trong hẻm, núp trong góc tường, một cái thả người nhảy lên nóc nhà. "Đừng để lần sau ta gặp nó, bằng không ta sẽ làm thịt nó!" Mấy tiểu thương đuổi theo sau thấy tiểu cô nương đột nhiên biến mất đâu không thấy, phát giác chính mình đã mất dấu, sau đó bất mãn rời đi.

Đám tiểu hài tử kia lại phát hiện bóng dáng tiểu cô nương này. "Uy! Ngươi tên là gì a? Muốn gia nhập Thiết Ưng Bang chúng ta hay không?" Cái kia đi đầu lão Đại ngửa đầu nhìn tiểu cô nương trên nóc nhà đang hưởng thụ mỹ vị, chờ nàng trả lời.

Tiểu cô nương chớp mắt, nhìn người phía dưới, lại tiếp tục ăn. Nàng hiện tại không rãnh nên bỏ qua bọn chúng.

"Lão đại của chúng ta hỏi ngươi đó, ngươi đừng không biết điều!" Kia tiểu nam hài nhỏ gầy tức giận nói.

"Tiểu Phúc đừng nói như vậy, đối nữ hài tử, chúng ta phải ôn hòa chút. Đến! Cho mượn bả vai ngươi dùng chút." Lão Đại thấy tiểu cô nương không nói lời nào, dẫm lên bả vai tiểu Phúc bò lên mặt tường leo lên nóc nhà, muốn tiếp cận tiểu cô nương.

Tiểu cô nương thấy người xa lạ tới gần, cảnh giác, đang muốn mang đồ ăn rời đi, lão Đại vội vàng ngăn cản: "Chớ đi chớ đi, ta chẳng qua cảm thấy thân thủ ngươi không tồi, nếu không gia nhập vào ban hội của chúng ta thì đáng tiếc. Lại nói, ngươi hiện tại chỉ có một mình ở bên ngoài, không ai bảo hộ rất nguy hiểm, chúng ta các huynh đệ tỷ muội cùng một chỗ hảo có thể chiếu ứng lẫn nhau. Ngươi xem, chúng ta cùng ngươi giống nhau đều là không nhà để về mà!" Lão Đại ngồi chồm hổm bày tỏ mình không có ác ý, lại đến gần rồi chút. Khi hắn nhìn đến diện mạo tiểu cô nương thì sửng sốt hạ, ngượng ngùng luôn. Người là loài động vật háo sắc, ngay cả tiểu hài tử cũng không ngoại lệ .

Tiểu cô nương thấy hắn không ác ý, cũng không để ý đến hắn, ăn no sau vỗ vỗ bụng nhỏ, cảm thấy mỹ mãn cười cười, xong cái nhảy lên nhanh như chớp biến mất ở trên nóc nhà.

"Chậc chậc, động tác đúng là nhanh nhẹn!" Lão Đại nhìn bóng dáng, lực bất tòng tâm. Hắn cũng không vội mà đuổi theo, tổng cảm thấy được về sau còn có duyên gặp lại.

Đúng vậy, tiểu cô nương kia chính là tiểu tử ngày đó bị nhốt ở sài phòng Trí Nghiên

...............

Ngày đó Trí Nghiên bị nhốt trong sài phòng, liên tục 3 ngày 3 đêm một giọt nước cũng không có. Tú Lan nhìn trong lòng lo lắng, tuy rằng chủ tử quyết định bọn họ làm hạ nhân nhất định phải phục tùng, nhưng nàng đã xem Trí Nghiên giống như người thân của mình. Trí Nghiên lại thông minh và đáng yêu, đối nàng lại yêu thương có thêm. Tú Lan đấu tranh trong lòng, muốn cứu Trí Nghiên ra ngoài.

Nàng thì quá rõ tính tình chủ tử, khuyên Ân Tĩnh thủ hạ lưu tình buông tha Trí Nghiên, so với bảo một con sư tử buông tha con mồi là giống nhau không có khả năng. Nàng nghĩ, chỉ có thể đập nồi dìm thuyền.

Tú Lan kêu vài gia đinh cũng có ý định muốn cứu Trí Nghiên. Những gia đinh này đều là rất thích Trí Nghiên, bọn họ có cùng ý tưởng giống Tú Lan. Thừa dịp đêm dài yên tĩnh không ai chú ý, một đám người lén lút ở phía sau sài phòng đục lỗ, lén lút ôm Trí Nghiên ra ngoài, đổi con chó đã chết vào, rồi đốt sài phòng để hủy thi diệt tích.

Khi Ân Tĩnh thấy một loạt đen thui tro tàn, nào còn nhận ra được là cái gì? Tự mình làm nghịch ý nguyện của chủ tử, làm ra chuyện ngỗ nghịch như thế, Tú Lan từ lúc chào đời cho tới nay là lần đầu tiên phản nghịch như vậy. Nàng cũng biết nếu thất bại sẽ mang đến hậu quả gì, nhưng Trí Nghiên lại gợi lên mẫu tính của một nữ nhân như nàng, tình thương của mẹ lớn hơn hết thảy, nàng cũng không quan tâm.

Nếu Ân Tĩnh thật muốn chỉ trích, như vậy nàng cũng đã chuẩn bị tốt để lãnh toàn bộ trách nhiệm. Không thể để liên lụy đến bọn gia đinh hảo tâm, bọn họ đều có thê nhi a, hơn nữa chủ ý này là của một mình nàng đề ra.

Tú Lan ôm Trí Nghiên suốt đêm chạy tới cửa thành phía nam, một tòa nhà hoang phế - sản nghiệp Đường phủ, nơi này chuyên phá ngói, Ân Tĩnh không có khả năng sẽ tìm tới, tạm thời thả ở trong này, chờ về sau lại nghĩ biện pháp giúp Trí Nghiên tìm nơi tốt để an cư.

" Trí Nghiên, ngươi trước hết ở trong này ủy khuất mấy ngày, tỷ tỷ nhất định nghĩ biện pháp cho ngươi tìm chỗ ở tốt, được không?" Nàng đem hành trang chứa quần áo để trên mặt đất, hành động vội vàng nên quên mang đệm chăn, cũng may bây giờ là giữa mùa hè, ban đêm sẽ không dễ dàng cảm lạnh.

"Ngày mai chờ tỷ tỷ lại đây mang cho ngươi đồ ăn ngon, Trí Nghiên nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được rời đi phòng này a! Nhất định phải chờ tỷ tỷ trở về nhớ kỹ không?" Nàng luôn dặn dò.

Nhưng Trí Nghiên chính là chớp hai mắt, vẻ mặt không biết gì nhìn nàng, chờ nàng tháo xích ra, chuẩn bị rời đi, Trí Nghiên đột nhiên kéo Tú Lan lại kêu: "Tú Lan... Hảo...", Tú Lan sau khi nghe được cảm động ôm Trí Nghiên khóc ồ lên, cảm thấy mình làm hết thảy đều là đáng giá .

Kỳ thật Trí Nghiên không biểu đạt được hết ý tứ của mình, ý Trí Nghiên là muốn kêu Tú Lan mang đồ ăn ngon đến cho mình.

Chờ Tú Lan lưu luyến không rời rời đi, Trí Nghiên quan sát chỗ này, thấy xà ngang trên đỉnh, thói quen đi ngủ hiện lên giường của mình đây mà!

Sáng sớm hôm sau, Trí Nghiên không có nghe lời Tú Lan nói, Trí Nghiên không đủ khả năng để hiểu Tú Lan nói cái gì, cho nên không đợi Tú Lan lại đây, tự mình ly khai đi tìm đồ ăn.

Trí Nghiên chạy đến chợ phi thường náo nhiệt, lần đầu tiên thấy trên đường đều là nhân, dọc theo đường đồ ăn được bày bán đều là phun phun hương khí. Thì ra chỗ này tốt như vậy, đồ ăn không cần phải tìm, nhìn một cái là có liền và còn rất nhiều nữa, một mình mình là ăn không hết nha! Ở trên hoang đảo, tìm một dã quả nhỏ nó đều phải bay qua vài cánh rừng đâu! Trí Nghiên hưng phấn dị thường, tùy tay chộp cái bánh bao nhét vô bụng. Vì thế còn có một màn cùng bọn lão Đại gặp nhau kia.

Trí Nghiên bỏ lại bọn lão Đại một lúc lâu sau, đi tới cửa thành đông, thấy đám người toàn thân mặc lá sắt ( ý là binh lính) đứng ở một tòa thật cao tường vây bên cạnh. Này phải nhiều ít công phu mới có thể bò lên đi? Trí Nghiên nhìn thấy chính giữa còn có đại môn thật cao, trên đại môn còn có một mảnh nhô ra, ngoạn tâm nổi lên, vì thế, nhảy lên ôm lấy một góc đại môn, kết quả đụng trúng cục gạch.

"Đi đi đi, không nên,? Cẩn thận rơi đầu!" Một tên binh lính cường hãn, một tay kéo Trí Nghiên xuống, vứt ở bên đường, Trí Nghiên còn muốn tiếp tục, tên binh lính đâm một thương, làm quần áo Trí Nghiên bị lủng một lỗ...Trí Nghiên thấy nguy hiểm liền trốn ra khỏi thành.

Ra khỏi thành, Trí Nghiên vui vẻ đi trên con đường nhỏ ở trong rừng, mùi cỏ xanh quen thuộc cùng hương vị trong nhà giống nhau, Trí Nghiên cảm thấy mỹ mãn nằm ở bờ sông nhỏ. Lúc này, Trí Nghiên thấy cách đó không xa, có một đoàn xe ngựa, một đội nhân mã đang ở bên bờ nghỉ ngơi. Ngựa cũng là loài động vật Trí Nghiên thấy lần đầu tiên, thật là mới lạ, không biết ăn nó thì có mùi gì?

Trí Nghiên lén vòng qua đám người, chạy tới sau xe ngựa, cái hòm này là cái gì ta? Trí Nghiên tò mò mở nhìn lên xe ngựa, nhìn không thấy cái gì bên trong, dứt khoát nhảy vào.

Một bảo kiếm đỏ au! Trí Nghiên ôm bảo kiếm cười nhạo, lần này nhặt được bảo bối rồi, màu đỏ là màu Trí Nghiên yêu nhất a.

"Các ngươi muốn làm gì!" Đột nhiên bên ngoài có tiếng kêu thảm thiết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro