chương 55
"Đi lên." Ân Tĩnh kéo Trí Nghiên đến bên cạnh một chiếc xe ngựa, bỏ tay nàng ra chuẩn về lại Long Ngâm Các. Trí Nghiên thấy thế vội vàng chạy qua ngăn lại: "Ngươi không đi cùng sao?"
"Ta còn có việc."
"Òh..." Đối diện với Ân Tĩnh hơi không hờn giận, Trí Nghiên thực ngoan ngoãn đi vào xe ngựa.
"Hồi Triệu phủ." Trí Nghiên cả kinh, thầm nghĩ, không phải nên hồi Đường phủ sao? Chính là tốc độ xa phu giơ roi quá nhanh, nàng còn chưa ngồi vững vàng, xe đã chạy nhanh như chớp đi xa. Thân ảnh Ân Tĩnh cũng biến mất trong bóng đêm, tâm tình thoáng vui vẻ lại khôi phục mất mác mới vừa rồi. Nhưng mà nàng không cam lòng. Đêm nay đặc biệt tưởng nhớ nên mới muốn gặp mặt nàng, nếu ở trong này vướng bận vậy tại sao không đến nhà nàng chờ nàng đâu?
Trí Nghiên tránh thoát hộ viện canh gác, lặng lẽ chuồn vào trong phòng. Bên trong cực kỳ tối tăm, chỉ có thể thấy một tia sáng rất nhỏ, nàng muốn đứng gần cửa một chút, lại không cẩn thận đụng phải bình hoa khiến nó lung lay phát ra chút tiếng động "két két". Tâm trạng nhất thời căng thẳng, toàn bộ thần kinh đều tập trung lại nhìn nó, sợ có ai ngoài phòng tùy thời đi qua nghe được bên trong khác thường. Nếu không phải trong lòng mình có quỷ thì làm sao khẩn trương như thế. Hoàn hảo bình hoa quay vài vòng lại yên ổn trở về chỗ cũ, nàng thở phào một cái, im lặng chờ ở trong góc, chờ mỹ nhân xinh đẹp của nàng trở về. Giờ phút này, con tim như nai con nhảy loạn hưng phấn không thôi.
Lúc này, ngoài cửa tựa hồ có tiếng cười, nàng cẩn thận lắng nghe, không chỉ là một người, trong đó có một cái nghe quen thuộc, nàng chần chờ một lát, đến tủ quần áo trốn. kèm theo tiếng cười, cửa bị đẩy ra, vào đầu tiên là một nha hoàn, trong tay cầm ngọn đèn, đi vào vài bước một hồi tới bên cạnh cái bàn, châm ngọn đèn trên bàn, trong phòng sáng lên. Sau đó nha hoàn đi ra ngoài, ngay sau đó gương mặt quen thuộc mang theo ý cười đi đến, đồng thời còn có một nữ nhân xinh đẹp, xa lạ, và hơi lòe loẹt.
Nàng nhìn nàng nắm tay nàng xa lạ kia, trong mắt mang theo nhu tình mà đối với nàng chưa từng có. Tim bỗng dưng ngừng đập, chóp mũi ê ẩm, cả người cứng ngắt. Sững sờ nhìn các nàng thế nhưng quên tránh né.
Phải biết rằng vì muốn thấy nàng mà ở trên đường trở về nhảy xuống xe ngựa, lại bị trật chân khập khiễng chạy vào Đường phủ. Lúc tìm phòng nàng lại không cẩn thận bị đứt tay. Lại liên tiếp đợi ba thêm canh giờ, chịu đựng tất cả chỉ vì muốn nhìn thấy nàng. Nhưng mà cuối cùng lại đổi lấy tình cảnh này sao?
Ân Tĩnh không ngờ Trí Nghiên lại đột nhiên xuất hiện tại phòng của nàng, khi nàng nhìn thấy Trí Nghiên ở trong phòng mình thời khắc đó đầu tiên là cả kinh, sau đó nàng bình tĩnh nhìn Trí Nghiên, nhất thời thậm chí có chút mất tự nhiên, càng không hiểu chính là, thân hình nàng vốn là gầy yếu hiện tại lại ở trong bóng đêm có vẻ càng mỏng manh hơn, tim thế nhưng đột nhiên run lên, nàng rốt cuộc vẫn là không đành lòng , không đành lòng thấy biểu tình nàng bi thương như thế. Không biết từ khi nào Ân Tĩnh nàng lại thương xót người khác?
"Êu Ân Tĩnh, không phải ngươi muốn đêm nay hai chúng ta hầu hạ ngươi chứ?" nữ tử xinh đẹp Kia miễn cưỡng tựa vào đầu vai Ân Tĩnh, liếc mắt nhìn Trí Nghiên
"Ngươi đi ra ngoài trước." Ân Tĩnh không kiên nhẫn gạt tay đang phủ trên người mình ra, giờ phút này không có hưng trí như vừa rồi nữa. Nàng kia còn muốn nói thêm mà thấy vẻ mặt Ân Tĩnh, đành phải thức thời đi ra ngoài.
"Ta không phải cho ngươi về nhà sao?" Ân Tĩnh đến gần Trí Nghiên chút, dưới ánh lửa, trên mặt của nàng lộ chút oán khí.
"Vậy ta sẽ trở về." Trí Nghiên nghẹn ngào, khập khiễng, quật cường đi ra cửa. Đáy lòng lành lạnh, chua sót, đáng lắm. lẽ ra không nên đi để nếm mùi thất bại, vừa lòng chưa? Người ta căn bản là không cần mình đâu! Nghĩ nghĩ, không lưu ý, còn chưa đi được vài bước, bị vấp, lảo đảo, đổ rầm xuống đất.
Ân Tĩnh căng thẳng, vội đi qua đỡ nàng đứng lên, tức giận, không quên quở trách vài câu:
"Ngươi không phải không muốn tái kiến ta sao? Không phải hy vọng ta cách ngươi càng xa càng tốt sao?"
Thời khắc nâng Trí Nghiên dậy lại thấy trên mặt nàng có hai hàng thanh lệ, trong lòng không hiểu sao lại sốt ruột.
Trí Nghiên đầu tiên là nhẹ nhàng khóc thút thít, khi Ân Tĩnh tới gần là xoay người ôm chầm lấy nàng, không quan tâm gào khóc lên:
"Ta rất nhớ ngươi Ân Tĩnh ta rất nhớ ngươi!" Chính mình cũng không biết vì sao lại muốn thấy nàng thì làm sao bây giờ?
"Được rồi đừng khóc nữa." Ân Tĩnh nhất thời không biết phải làm sao, chỉ phải tức giận nạt nàng, như vậy mới có thể ngăn lại nước mắt của nàng. Lúc nghe đến Trí Nghiên nói câu đó, nàng không phải không động dung, mà là đối với trạng huống hiện tại lại không biết xử lý như thế nào. Yêu? Nàng cảm thấy hận một người thì dễ hơn. Nhưng mà đối với cô bé trước mắt này, không biết từ khi nào mà đã chậm rãi ở tại trong lòng nàng, mà chính nàng lại hồn nhiên không biết. Đợi đến thời điểm phát hiện được thì đã đuổi đi cũng không xong, chính là, nàng vẫn không vì vậy mà cảm thấy may mắn mà ngược lại chính là sợ hãi, đúng vậy, tâm cao khí ngạo Ân Tĩnh lại sợ hãi, nàng sợ hãi cái cảm giác lo được lo mất này, cái cảm giác yếu đuối vô năng, cái cảm giác khiến người ta trở nên hèn mọn yếu đuối, nàng, không muốn làm kẻ yếu!
Trí Nghiên vẫn còn khóc, thậm chí có chiều hướng càng ngày càng nghiêm trọng, Ân Tĩnh vốn định quyết tâm đẩy nàng ra, chính là, khi hai người có khoảng cách thì, nàng đối diện với đôi mắt nguyên bản trong suốt như nước giờ phút này lại trở nên bất lực bi thương, nàng mềm lòng, Ân Tĩnh mềm lòng nâng hai má Trí Nghiên lên, bá đạo hôn xuống nhưng lại thật cẩn thận, Trí Nghiên trừng hai mắt to ra, sững sờ để Ân Tĩnh hôn, trong lòng như bị kích hoạt cái gì nhảy nhót không thôi.
thở dài, nàng vốn tưởng rằng không thấy mặt không để ý thì sẽ có thể quên nàng đi, nhưng ba tháng đã trôi qua mà thiên ti vạn lũ tưởng niệm vẫn khó nhịn được, cũng không có bởi vậy biến mất ngược lại càng thêm mạnh mẽ. Giống như càng là khắc chế càng là không như mong muốn, hơn nữa khi Trí Nghiên mặt dày canh giữ ở cửa nhà nàng càng làm nàng không quên thể.
Nàng không biết tại sao Trí Nghiên trước sau như hai người khác biệt, nàng cũng không xác định được Trí Nghiên đối với nàng là loại cảm tình nào, nàng chỉ biết Trí Nghiên vẫn luôn khiêu chiến điểm mấu chốt của mình. Nếu là tự cô ta đưa lên cửa, vậy là tự nàng chọn con đường này, như vậy Ân Tĩnh nàng không có lý do gì lại cự tuyệt.
"Còn khóc sao?" Ân Tĩnh bất đắc dĩ cười cười, cô bé này, nàng còn có thể đánh vỡ bao nhiêu mấu chốt của mình đây? Ân Tĩnh không nghĩ thêm, giờ này khắc này nàng chỉ muốn ôm Trí Nghiên thật chặt, như khắc vào xương tủy. Trí Nghiên nín khóc mỉm cười, đôi mắt linh động lóe sáng, kích động không nói nên lời, chỉ biết là khi tiến vào trong lòng Ân Tĩnh thì lại cười ngây ngô "khanh khách".
Nhìn Trí Nghiên ngây ngô cười, Ân Tĩnh có chút không được tự nhiên, vừa nghĩ tới nàng đêm nay bị Sài Đại đùa giỡn, bị ăn đậu hủ, nàng lại phẫn nộ không thôi, nàng nghĩ nàng là người của mình thì người khác đừng mơ tưởng được nàng nửa cọng lông! Ân Tĩnh oán khí chưa tan, dùng sức bóp chặt hai vai Trí Nghiên: "Về sau không được dựa vào người khác gần như vậy, nghe chưa?"
Trí Nghiên bị đau xoa bả vai, nhất thời không hiểu được lời Ân Tĩnh nói, bất quá nếu nàng nói như vậy thì chỉ cần đáp ứng là được. Nghĩ đến cái hôn vừa rồi, tựa hồ không đã nghiền, đối với đôi môi hoa của Ân Tĩnh đang giận dữ lại hôn lên, nhưng mà không được lưu loát. Dù vậy cũng không gây trở ngại cho Ân Tĩnh hưởng thụ. Thẳng đến khi hai người thở không nổi nữa mới lưu luyến mà rời ra.
" Ân Tĩnh..."
"Hửm?"
"Ta muốn ôm ngươi." Trí Nghiên mềm yếu nằm vào trong lòng Ân Tĩnh. Hồi tưởng lại tâm tình hôm nay, thật sự là thay đổi rất nhanh. Nàng hướng trước ngực Ân Tĩnh cọ cọ, khoảnh khắc đụng tới kiều phong không cẩn thận gợi lên đói khát nơi đáy lòng, một bàn tay không an phận chuẩn bị luồn vào. Bắt đầu từ ngày hôm đó, nàng giống như tham luyến thân thể Ân Tĩnh.
Biết được ý đồ của nàng, Ân Tĩnh kịp phản ứng lập tức ngăn tay nàng lại, lớn tiếng nói: " Trí Nghiên, đừng có quá đáng." Trên mặt tuy không thay đổi mấy nhưng lại phát hiện có vẻ xấu hổ.
Trí Nghiên thấy Ân Tĩnh không hờn giận, sợ nàng sinh khí, vội vàng giơ hai tay lên, vô tội nói: "Không chạm không chạm nữa." Ân Tĩnh thấy thế nhấp miệng, dở khóc dở cười, mình sao lại cố tình gặp được cái "ngu ngốc" như vậy?
Đêm nay tựa hồ rất dài...
Trong Long Ngâm Các, hai người chậm chạp chưa rời đi vẫn như cũ ngồi ở đằng kia.
"Nàng là người ngươi muốn tìm sao?" Mai phi nhìn dưới lầu hồi lâu, mới hỏi nghi hoặc trong lòng ra. Chỉ thấy Hiếu Mẫn cười mà không đáp, nàng rót cho mình chén trà, chậm rãi uống, trà vị đã phai nhạt đi rất nhiều.
Đại khái là đoán trúng tâm sự của nàng, Mai phi tiếp tục nói: "Khó trách luôn luôn hờ hững xử sự, lại dụng tâm đối với chuyện của nàng như thế, nhiều năm như vậy, ngươi thật bỏ được."
Hiếu Mẫn mỉm cười, "Ta không phải bỏ được, mà là thành toàn... Ngươi nhìn thấy nụ cười của nàng đi, tinh thuần không hề tạp chất như thế, nàng hạnh phúc chính là cái mà ngay từ đầu đã hấp dẫn ta không phải sao? Nếu như nàng tìm được hạnh phúc của chính mình rồi thì vì sao ta lại phải cho nàng thêm phiền muộn? Ngược lại, nếu người kia không thể cho nàng hạnh phúc thì đến lúc đó chỉ có mình ta có khả năng trở thành hạnh phúc của nàng."
"Ngươi thật sự là không còn thuốc nào cứu được nữa." Mai phi bất đắc dĩ nói, ngoài miệng tuy là nói vậy nhưng trong lòng hâm mộ, nàng hâm mộ Hiếu Mẫn tiêu sái như thế, nếu như mình cũng có ý nghĩ thoáng như thế thì tốt rồi.
Hiếu Mẫn thấy đáy mắt nàng lại nổi lên u buồn liền vui đùa nói: "Này có thể xem là não tàn đi, lý thời trân từng viết: một khi não đã tàn thì hết thuốc." Chọc cho Mai phi phì cười.
"Ai là lý thời trân?" Đây là theo ngoài phòng phong trần mệt mỏi tiến vào cá nhân, Mai phi nhìn kỹ, khôi phục đoan trang, đối với người tới cười cười:
"Mới vừa rồi thật sự là vất vả ngươi ."
"Nhờ nương nương thưởng thức, bất quá, ta đây cũng không phải vì Hiếu Mẫn món ngon mà đến."
"Sài Đại, ta như thế nào không phát hiện kỹ xảo của ngươi lại tinh tế như thế, hay là bản tính trổi dậy?" Hiếu Mẫn mỉm cười, trêu ghẹo nói.
Sài Đại gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Cô nãi nãi ngài đừng nhắc tới nữa, vừa nãy ta bị dọa đổ hết mồ hôi lạnh, ngươi không phát hiện ánh mắt của Đường phu nhân muốn giết người a! Này, ngươi nói đi, như thế nào báo đáp ta đây?" Hắn cũng không muốn bị người ta chụp mũ cái danh "Sắc lang" đâu, tốt xấu gì phụ thân của hắn cũng là Đại tướng quân. Tuy rằng không biết mục đích Hiếu Mẫn nhờ hắn giả ý đùa giỡn Trí Nghiên là gì, nhưng ai kêu hắn thầm thích Hiếu Mẫn đâu? Chẳng qua là ánh mắt của Đường phu nhân kia quả thật rất sắc bén a.
"Đúng rồi, chuyện tiến cử thế nào?"
"Ờh, ta thấy lần này có thể thành, yên tâm, chờ ta lên chức, không thể thiếu ưu đãi cho ngươi." Sài Đại vỗ bả vai Hiếu Mẫn, định liệu như thần nói. Nếu thuận lợi, lần này là có thể ở lại Trường An, trở thành bắc nha cấm quân, chi đội ngũ này bằng vào cùng hoàng đế thân cận quan hệ, thừa thải tướng lĩnh, về sau có thể vững chắc đi theo phụ thân, kiến công lập nghiệp sắp tới.
Chính là hắn cao hứng quá sớm, chưa tới năm ngày là đã nhận được ngự chỉ của hoàng đế, điều hắn đi trấn thủ biên quan phía đông, phụ tá tiết độ sứ địa phương, tuy là danh hiệu ngũ phẩm nhưng là không có tác dụng, mà ở biên quan từ trước đến nay là chữ dị thể khinh thường võ tướng, cho dù mình nổi tiếng sợ là không còn được thăng chức nữa.
Đương nhiên việc này cùng một người không thoát khỏi liên quan... Mà nguyên do nàng làm như vậy là do Sài Đại dám "lỗ mảng" với Trí Nghiên, chọc nàng mất hứng, nàng mất hứng nên —thuận miệng khiến cho Trương đại nhân đem bốn chữ "Sài gia thiên hữu" truyền vào tai hoàng đế.
Đừng thấy bốn chữ nhỏ mà khinh thường, thế nhưng có thể khiến hoàng đế mặt rồng giận dữ, trong thiên hạ này, trong vương thổ này, có thể có được "thiên hữu" chỉ có thể là hoàng tộc, chẳng lẽ là có dã tâm gì? Lại không có bằng chứng cũng không tốt để trị tội, nhưng để phòng bị nên cứ thừa cơ phái bọn họ đến biên cương là được, thứ nhất cũng không đến mức xé rách mặt, thứ hai không sợ Sài gia hành động thiếu suy nghĩ.
Chính là ai cũng không ngờ rằng, bốn chữ "Sài gia thiên hữu" vô cùng đơn giản lại cải biến cả một gia tộc hưng vong.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro