chương 13 nụ hôn bất ngờ
"Cho ta xem thương thế của ngươi đi." Cẩn Nhi đang muốn kéo tay áo Thảo Linh ra, Thảo Linh ngượng ngùng nhẹ nhàng cự tuyệt: "Cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân, cứ để ta tự làm đi."
Cẩn Nhi che miệng mỉm cười: "Ta sớm đã biết ngươi là nữ nhân, lỗ tai của ngươi bán đứng ngươi, hơn nữa nào có công tử quá thanh tú như vậy hả?"
Thảo Linh nghe xong mặt đỏ lên, sờ soạng lỗ tai của mình, bừng tỉnh đại ngộ có nam nhân nào mà có lỗ tai không? Nàng vốn là người hào sảng, không biết hôm nay như thế nào lại nhăn nhó: "Cẩn Nhi cô nương chê cười..."
"Ngươi nghĩ rằng ta tùy tùy tiện tiện liền mang nam tử xa lạ vào phòng phải không? Cẩn Nhi tuy là người trong hồng trần, nhưng cũng không tiếp khách." Ánh mắt Cẩn Nhi lại trở nên u buồn.
"Không, Cẩn Nhi cô nương ta... Không phải ý tứ kia, ngươi ngàn vạn lần đừng cho là ta xem nhẹ ngươi..." Thảo Linh cảm thấy chính mình hôm nay thật sự là không bình thường, càng nói càng hồ đồ, như thế nào đối với nữ nhân sẽ khẩn trương thành như vậy đâu.
"Còn không biết cô nương xưng hô như thế nào đây?" Cẩn Nhi hào phóng mời Thảo Linh ngồi xuống.
"Triệu Thảo Linh." Thảo Linh hoãn khẩu khí.
"Triệu cô nương, hiện tại có thể cho Cẩn Nhi bôi thuốc cho ngươi không?" Cẩn Nhi mỉm cười nhìn nàng, Thảo Linh trong lòng ấm áp, ngoan ngoãn cho nàng cởi đồ hết nửa người, lộ ra đến vai. Lúc này Thảo Linh thẹn thùng quay đầu đi chỗ khác không dám đối diện ánh mắt Cẩn Nhi.
Ánh mắt u oán kia làm cho người thương tiếc, thanh thuần mà không tạp nhiễm, không giống với Trí Nghiên thanh thuần. Trí Nghiên bởi vì không bị ảnh hưởng bởi trần thế không sạch sẽ cho nên mang theo thiên tính vô tri vô giác và sáng sủa. Ở bên cạnh Trí Nghiên không thể nghi ngờ làm cho chính mình quên mất hết thảy chuyện thương tâm phiền não, không biết tự lúc nào là đã bị khoái hoạt của nàng cuốn hút. Không có gánh nặng, không có áp lực.
Mà Cẩn Nhi trước mặt là im lặng và văn nhã. Nàng tuy trong bùn mà bất nhiễm. Là hiếm thấy, đáng để được ngưỡng mộ. Làm cho người ta vừa thấy đã nghĩ đến bốn chữ "Băng thanh ngọc khiết ". Trên người Cẩn Nhi có loại mị lực có thể hấp dẫn bất luận nam nữ già trẻ mà trìu mến. Lại cũng ít nhiều cảm giác làm cho người ta cảm thấy có điểm không thể thân cận.
Nhất động nhất tĩnh, rõ ràng là hai người cá tính tương phản, làm cho Thảo Linh không tự giác liên tưởng ở cùng nhau. Có lẽ là trên người các nàng đều có loại khí chất từ trong phát ra không nhiễm nhân gian khói lửa đi.
"Cẩn Nhi cô nương như là nhà giàu người ta sinh ra, như thế nào sẽ tới nơi này?" Thảo Linh nhịn không được tò mò hỏi.
Ánh mắt Cẩn Nhi trở nên mờ ảo, như là nhớ lại cái gì: "Bởi vì có thể làm chuyện mình thích." Khóe miệng nàng không tự giác cong lên, một đường cong tuyệt đẹp. Người nàng ái mộ vẫn thích tới nơi này tiêu khiển, chỉ cần có thể thấy người ấy dù khiến nàng đi đâu cũng nguyện ý.
Thanh lâu cũng có thể làm cho nữ tử làm chuyện nàng ấy thích sao? Thảo Linh kinh ngạc nghĩ, Cẩn Nhi này thật đúng là kỳ quái.
..........
Ân Tĩnh lôi kéo Trí Nghiên đi tới trên đường cái. Đêm nay mây đen dày đặc, trên đường tốp năm tốp ba người đi đường vội vã chạy, sợ gặp mưa rào có sấm chớp .
Trí Nghiên liếm liếm ngón tay giơ lên không trung, đây là nàng ở trên hoang đảo học được để đánh giá hiện tượng thiên văn. " Đại nương trời sắp mưa rồi! Có tới hay chưa vậy?" Như thế nào lấy đồ vật này nọ mà phải đi nhiều đường như vậy? Trời mưa ướt hết là không thoải mái a.
Ân Tĩnh không để ý tới Trí Nghiên, tóm lại là về đến nhà liền cho Trí Nghiên đẹp mặt! Ân Tĩnh đã nghĩ xong nên dùng phương pháp gì để trị Trí Nghiên.
Đột nhiên một trận tiếng sấm vang vọng không trung, ngay sau đó một đường sét bổ xuống, Ân Tĩnh sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt, vội vàng xoay người, hơn nữa theo bản năng ôm lấy Trí Nghiên. Nàng, Ân Tĩnh không sợ trời không sợ đất nhưng mà sợ sét đánh.
Trí Nghiên bị Ân Tĩnh đột nhiên ôm sửng sốt một chút, lập tức nở rộ nụ cười: "Ha ha ta đã nói trời muốn mưa thôi mà!" Nhưng là ôm nàng như thế này, nàng không thoải mái , "Đại nương mau thả ta ra!" Trí Nghiên cảm giác bị ôm thật chặt, hô hấp đều khó khăn .
"Đại nương? Đại nương!" Trí Nghiên vốn định dùng sức đẩy ra, ai ngờ nàng càng ôm càng chặt. Tuy rằng bị ôm rất khó chịu nhưng hương vị trên người vị "Đại nương" này rất dễ ngửi nha? Phía trước cũng mềm mềm thật thoải mái nha! Sờ sờ nhìn cái gì cảm giác.
Lúc này, Trí Nghiên tròng mắt vừa chuyển, nhớ đến vừa rồi khi ra Di Hồng viện có nhìn đến một cảnh, kéo khoảng cách hai người, tìm kiếm cơ hội xuống tay.
Ân Tĩnh cảm giác như hết sét rồi, mình sao lại ôm cái nha đầu điên này? Vẻ mặt không hờn giận, vốn định buông ra, ai ngờ trước ngực căng thẳng, giống như bị cái gì cầm được, ánh mắt di động xuống phía dưới, lập tức bị kinh ngạc Trí Nghiên một cái móng vuốt đang không an phận đang cầm lấy chỗ mềm mại trước ngực nàng! Bất quá rất nhanh Ân Tĩnh trợn mắt há hốc mồm, đã bị hành vi khiếp sợ hơn tấn công nàng.
Nàng phát hiện Trí Nghiên đang nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt long lanh động lòng người, đáy lòng xuất hiện một cỗ mềm mại, nàng cảm giác Trí Nghiên "Không có hảo ý" nở nụ cười, đột nhiên đầu hướng mặt Ân Tĩnh vọt tới. Ngay sau đó miệng cứ như vậy bị đôi môi Trí Nghiên che lại.
Nha đầu điên này cư nhiên dám ở trên đại đường cái quang minh chính đại phi lễ nàng, ăn đậu hủ nàng! Ân Tĩnh sao có thể bị người khác phi lễ, hơn nữa còn là nha đầu điên đáng giận này! Đê tiện, vô sỉ, bỉ ổi! ! Bất quá Ân Tĩnh cũng phải nghĩ lại đây chính là nụ hôn đầu tiên của người ta luôn nha.
Ân Tĩnh vốn định đẩy Trí Nghiên ra, nhưng nàng phát hiện tim mình đột nhiên đập gia tốc, cảm giác tê dại chưa bao giờ có từng trận tập kích lại đây. Trí Nghiên hương vị dẫn theo mùi sữa tự nhiên, lại có chút mùi bạc hà thơm ngát. Nghe thấm vào ruột gan, hương thơm bốn phía. Ân Tĩnh cảm giác từ đáy lòng trào ra một cỗ cam tuyền, chính mình sắp bị nụ hôn này làm cho mất đi kiểm soát.
Ân Tĩnh kinh ngạc với phản ứng của chính mình. Cũng không phải lần đầu tiên hôn môi, hơn nữa chính mình ở phương diện này xem như là cao thủ, nhưng cùng dĩ vãng không đồng dạng. Từ trước, hôn bất quá là gặp dịp thì chơi cho qua thời gian. Còn luận về cảm giác thì tựa hồ cũng không có gì quá lớn.
Mà lần này vì cái gì đối với xú nha đầu này có phản ứng lớn như vậy đâu? Chẳng lẽ miệng nha đầu kia có độc?
Trí Nghiên liếm liếm môi Ân Tĩnh, đối với môi của Ân Tĩnh lại mút vào không ngừng ma sát giữa hai đôi môi với nhau, mùi vị ẩm ướt mềm mại lại mang điểm ngọt ngào, không biết ăn luôn thì có ngon không nhỉ? Nghĩ như vậy, một hơi không lưu tình chút nào liền cắn xuống.
Không đợi Ân Tĩnh suy nghĩ cẩn thận, đột nhiên miệng bị đau, một cỗ mùi máu tươi ở đầu lưỡi bồi hồi. Ân Tĩnh lập tức thanh tỉnh lại, đẩy Trí Nghiên ra, hơn nữa dùng sức quăng một cái tát: "Kẻ điên!" Môi của nàng đã bị Trí Nghiên cắn đến ra máu.
Trí Nghiên quyệt miệng, sờ sờ nửa bên mặt bị đánh, mở to hai mắt vô tội nhìn nàng. Người ta chỉ là ở Di Hồng Viện thấy một đôi nam nữ ôm nhau, miệng đối với miệng như là ăn cái gì ăn ngon, cảm giác thực mới mẻ. Vừa rồi Ân Tĩnh lại ôm nàng, như vậy Trí Nghiên thực tự nhiên muốn nếm thử chút, rốt cuộc có cái gì ăn ngon đâu.
Hừ, đại nương này không phải là cái người tốt, đại nương này lại còn thích đánh người, không chơi với ngươi! Trí Nghiên nhẹ nhàng biến mất ở trong trời đêm, lưu lại Ân Tĩnh cô đơn một mình đứng trong gió hỗn độn....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro