Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 532

Vừa về đến nhà, đứa nhỏ đã ngủ, nằm phân biệt ở trên giường của bọn họ. Jiyeon cảm thấy thất hứa với đứa nhỏ, trong long rất áy náy. Eunjung đứng ở phía sau cầm lấy vai cô, dịu dàng nói: “Tắm rửa một cái rồi nghỉ ngơi đi.”

Jiyeon gật đầu, đứng dậy thay quần áo, trừ bỏ trang sức, đi vào phòng tắm. Một lát sau, Eunjung tiến vào theo. Cô vừa muốn xoay người, chị từ phía sau đặt tay cô lên trên tường, sau đó cúi đầu hôn lên vai của cô, cái gì cũng không nói.

Jiyeon đứng thẳng bất động một lát, than nhẹ một tiếng:”Đừng làm ướt tóc của em.”

“Uh.” Eunjung quay người cô lại, giúp cô tắm rửa, tắm đến rửa đi, tứ chi tự nhiên dây dưa cùng một nơi.

Tắm xong, chị ôm cô vào phòng ngủ, sấy nửa tóc ẩm ướt cho cô, rồi lại mát xa cho cô một lát mới ngủ.

Jiyeon hưởng thụ chị lấy lòng, không muốn để cho chị lo lắng hoặc không thỏa mái, xoay người chui vào trong ngực chị. Eunjung nhẹ nhàng ôm lấy cô, nhợt nhạt thích ý cười. Hai người đều không nói gì, lý giải cùng trân trọng tấm lòng của nhau, cứ như vậy truyền lại cho đối phương.

Ngủ thẳng đến sáng sớm, đã biến thành  Jiyeon nằm đưa lưng về phía Eunjung, tay Eunjung luồn qua dưới nách của cô, bị cô ôm ở trước ngực…..Một bộ hình ảnh ấm áp.

Chiếc giường giật giật, khăn trải giường dường như đang trượt xuống. Một lát sau, ba chân của Wang Wang lên trên trước, Ji Ji cầm lấy khăn trải giường cũng đi lên. Một tay cô bé ôm Wang Wang, chậm rãi đi đến ở giữa hai người, kéo tay Eunjung ra.

Eunjung hơi hơi động, mở mắt ra, ngoan ngoãn lui về phía sau một chút, kéo chăn lên, cho cô bé tiến vào.

Jiyeon trở mình, trợn mắt nhìn một chút, ôm cô bé ở trước ngực, tiếp tục ngủ.

Eunjung nhịn không được vẻ mặt cưng chiều sủng nịnh, quay đầu muốn nhìn Eun Eun một chút, chỉ thấy Eun Eun mặc áo ngủ nhỏ, đi chân trần, vẻ mặt còn buồn ngủ đi tới. Đi đến bên giường, bắt đầu cố gắng trèo lên. Đáng tiếc cơ thể quá thấp, chung quy vẫn kém một chút, lại bị Eunjung nhìn thấy, có điểm trạng thái không ở.

Cậu bé dừng lại, ủy khuất nhìn chằm chằm Eunjung.

Eunjung chỉ chỉ về trống ở gần chiếc tủ đầu giường, cậu bé vội vàng đi qua. Một tay Eunjung kéo cậu bé lên, cũng nhét cậu vào trong ổ chăn.

Eun Eun cao hứng cười, nằm ở trong ổ chăn ấm áp xong, lại ngẩng đầu hôn chị một cái.

Chị cũng hôn lại, lại đi hôn Ji Ji. Ji Ji rất buồn ngủ, hơi hơi giật mình, ôm chặt Jiyeon tiếp tục làm mộng đẹp.

Eunjung đưa tay ôm lấy mẹ con ba người bọn họ, càng ngủ càng thanh tỉnh, thời gian không sai biệt nắm, chị đã thức dậy. Jiyeon cảm thấy chiếc giường động, mở mắt ra, còn rất khó khăn: “ Mấy giờ rồi?”

“Vẫn còn sớm, tiếp tục ngủ đi.”

“Uh.” Jiyeon thấy đứa nhỏ ở bên cạnh, sợ đứng lên sẽ đánh thức bọn chúng, đáp ứng.

Eunjung rửa mặt xong rồi đi lại đây hôn cô, đưa tay sờ sờ mặt của Ji Ji đang ngủ, nói: “Tối nay chị trở về nối liền tình cảm với con bé, hôm nay cần phải hạ dược mạnh mới được, em cũng phải giúp chị.”

“Hạ dược mạnh cái gì?” Jiyeon kinh hãi, “Không cho chị xằng bậy a!”

“Em gấp cái gì? Còn có người thương con bé còn hơn anh sao? Chị chuẩn bị một món quà cho con bé, nếu không có gì khác thưởng hẳn là có thể thu phục con bé.”

bất đắc dĩ cười: “chị chiều con bé làm gì? Tính tình của nó rất quái gở, nếu muốn thân cận thì phải vứt bỏ mặt mũi, thời gian lâu, tự nhiên sẽ tốt thôi. Ai, mới hai tuổi đã như vậy, trưởng thành sẽ như thế nào?”

“Con gái nên như vậy.” Eunjung nói, “chị cũng không muốn một người nam sinh chỉ cần tùy tùy tiện tiện là lấy được lòng con bé.”

Jiyeon đăm chiêu ủ dột nhìn chị: “Không thể cưng chiều, dạy con gái không tốt, sẽ hại cả nhà người khác! Nếu làm hư, em sẽ liều mạng với chị!”

“Tốt tốt tốt……” Eunjung gật đầu, “Hyomin một nửa cũng là do chị cưng chiều mà lớn, sao có thể hư?”

“Dù sao giáo dục cũng là việc chính!” Jiyeon giận dữ, thiếu chút nữa làm đứa nhỏ tỉnh lại.

Sau khi làm mẹ, ý thức trách nhiệm lại tung bay gấp bội lần. Nếu dạy không tốt, sẽ hại cả đời đứa nhỏ! Không có lúc nào là cô không nóng vội, sợ xuất hiện việc đào ngũ ảnh hưởng đến cả đời đứa nhỏ!

Eunjung sờ sờ cái mũi, ngoan ngoãn đáp ứng. Ai, nhà người khác là cha nghiêm khắc mẹ hiền từ, nhà họ thì lại trái ngược…

Kỳ thật Jiyeon cũng rất đau lòng đứa nhỏ, nhưng Eunjung cũng muốn đau lòng, cô đành phải chuyển biến một chút, sửa lại đi con đường nghiêm khắc. Gia đình bình thường, vợ chồng hai người đều là người ca kẻ xướng, một người đóng vai phản diện thôi! Hai người đều lãnh khốc vô tình, hoặc là đều cưng chiều dung túng, nhất định là không được.

Sáng tinh mơ, Jiyeon lại một phen phiền não vấn đề giáo dục đứa nhỏ, bỗng nhiên cuộc sống thật khốn khổ, trái tim cả đời cũng không thể nhàn rỗi.

Ăn điểm tâm xong, Ham lão gia mang Ji Ji Eun Eun đi dạo trong hoa viên “Sau khi ăn xong chạy bộ”. Hai tay Ham lão gia chắp ở sau lưng, cước bộ vững chắc. Hai đứa nhỏ cũng vụng trộm bắt trước theo, nhưng mà thân thể nhỏ dễ vướng chân, không muốn đi liền lăc lắc.

Ham Lão Gia phát hiện, cảm thấy buồn cười, cũng không vạch trần bọn chúng. Đi xong, lại còn dạy bọn chúng đánh Thái Cực.

Đầu tiên là đứng tấn, hai đứa nhỏ bắt chước một chút, chỉ kiên trì được hai giây, liền đặt mông ngồi xuống dưới đất. Hai người nhìn nhau, còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì.

Ham lão gia nhanh chóng đứng thẳng dậy, kéo hai đứa nhỏ đứng lên: “Ai ôi chao, cháu nội đáng thương của ta, ngã có đau không? Trước kia ông cố nội cũng đứng không vững, ông cố nội ngã.”

Hai đứa đang chuẩn bị khóc nhè, nghe vậy cảm thấy cũng không có gì đáng ngại___ông cố nội đều ngã, bọn chúng cũng nên ngã.

Jiyeon và mẹ Ham ở trong phòng thấy động tác của bọn họ, cảm thấy bà cụ non rất đáng yêu, liền không nhịn được cười thành tiếng.

Jiyeon liếc mắt nhìn mẹ Ham một cái, có chút không tự nhiên.

Mẹ Ham nói: “Từ khi con trở về, ba có không ít tinh thần. Người già a, đều phải có việc mới có sức sống.”

“Vâng.” Jiyeon lãnh đạm lên tiếng, cúi đầu nhìn sách dạy nấu ăn trong tay, cảm thấy ngày hôm nay vạn phần nhàm chán.

Một lát sau, Ham Lão gia mang theo đứa nhỏ tiến vào, ôm chúng ngồi trên ghế sô pha, lấy cái ipad bên cạnh. Tuy rằng ông đã lớn tuổi, nhưng là luôn quan tâm đến động thái của xã hội, không đến mức ra ngoài gặp bạn bè, không biết những chuyện xảy ra trên đời. Trước kia là xem ti vi, báo chí, hiện tại cũng dùng những đồ công nghệ cao.

Đứa nhỏ tò mò đi bên cạnh ông, ông hỏi:” Ji Ji Eun Eun, có muốn nhìn mẹ Jung?”

Ji Ji vừa nhìn ra ngoài cửa, không thấy Eunjung, liền thốt lên hỏi: “mẹ Jung ở đâu?”

Jiyeon nghe vậy, liền ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô bé một cái.

Ji Ji nhếch nhẹ miệng lên, bản thân hình như vừa tiết lộ bí mật gì đó.

Jiyeon bất đắc dĩ thở dài. Đứa nhỏ này vì sao không được tự nhiên? Bây giờ còn chưa đầy ba tuổi, hai năm nữa tiếp xúc với nhiều người, cảm xúc càng phong phú, không biết sẽ biến thành cái dạng gì! Nhất định phải kéo con bé về thật tốt, bằng không trở nên rất kiêu ngạo, không thể được.

“mẹ Jung ở trong này.” Ham lão gia đã tìm được tin tức, chỉ vào ipad cho đứa nhỏ xem. Tối hôm qua Eunjung mới mang Jiyeon tham gia tiệc tối, tự nhiên là có phóng viên chú ý đến.

Eun Eun hưng trí bừng bừng tiến vào trong lòng Ham lão gia nép nhìn, Ji Ji có điểm mất mặt, không được tự nhiên một lát, phát hiện Jiyeon không nhìn mình, mới rưỡn cổ lên nhìn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro