chương 510
Cười siêu lạnh, âm thanh vô cùng thấp!
“Làm sao có thể qua chứ?” Ham lão gia khổ sở nói, “Tiểu Ji Ji của ta khẳng định thương tâm muốn chết!”
Ji Ji vừa nghe, hấp hấp cái mũi, hốc mắt hồng hồng gật đầu: “Vâng, Ji Ji rất khổ sở. Cẩu Cẩu vẫn chết…….”
“A……Ông nội cũng rất khổ sở!” Ham lão gia ôm lấy cô bé, “Ji Ji không khóc nha, Cẩu Cẩu……..Cẩu Cẩu……” A! Cẩu Cẩu không phải ở trong này sao? Vì sao lại chết? Ông ngẩng đầu nhìn Jiyeon, lại nhìn Hyomin.
Hyomin vội vàng nói: “Đấy là Wang wang của Ji Ji, chuyện là như thế này………” Cô chậm rãi kể lại chuyện cũ mà Jiyeon đã từng nói qua lại một lần.
Ji Ji vừa nghe vừa gật đầu, thỉnh thoảng còn bổ sung thêm một chút.
Eunjung bừng tỉnh đại ngộ, tưởng đánh chính mình một tát ai kêu mình không làm tốt tình báo! Xứng đáng!
Ham lão gia thổn thức nói: “ wang wang thật sự là đáng thương……..Bất quá wang wang cũng rất dũng cảm! Ji Ji, cháu cũng phải giống wang wang dũng cảm như vậy nha ~”
Jiyeon gật đầu.
“Bất quá cháu không cần thương tâm, kỳ thật wang wang cũng không có chết, nó chỉ đến nước U Linh thôi.”
Ji Ji kinh hỉ trợn tròn mắt: “Ông cố cũng biết?”
“Uh?” Cái gì gọi là “Cũng”?
Eun Eun nói: “Mẹ cũng nói như vậy!”
Ham lão gia nhìn Jiyeon, cười gật đầu: “Đúng vậy, ông cố cũng biết, mọi người đều biết.”
Eunjung bị thúc dục nghĩ: sao mình không biết……
Đột nhiên phát hiện Hzm chang Seok ở một bên nghe rất chăm chú, chị khẽ căn môi, đứng lên: “chang Seok, em đi theo chị một chút, chị có việc muốn nói với em!”
“A? Oh.” Chang Seok nghi hoặc đứng lên theo.
Đi vào thư phòng, Eunjung vưa xoay người liền đánh người!
Mẹ nó! Đều là do cậu! Nếu không phải cậu cưới người vợ kia, vợ của tôi làm sao có thể hiểu nhầm? Đã sớm quay về! Cũng không có chuyện của Wang wang! Cho dù có, chị cũng sẽ biết! Bảo bối của con gái chị…..
Ham chang Seok không dám kêu ra khỏi miệng, thỉnh thoảng cũng cỗng kĩnh rất mãnh liệt, liền hóa giải một chút. Đánh xong, công việc kết thúc! Eunjung phủi người xuống lầu, Ham chang Seok bám vào tường đi xuống. Đi đến cửa thang lầu, thấy mọi người trong một nhà hòa thuận vui vẻ, Chị vươn tay gọi: “Bà xã……Bà xã…….”
Eun Eun vừa mới bị ôm tới ngồi giữa Min Hye và Hyomin, Min Hye vô cùng thích đứa bé này, vụng trôm nhéo nhéo mặt, nám tay bé hỏi han ân cần, đang suy nghĩ có nên thiết kế thời trang trẻ em hay không.
“Bà xã Min Hye……..” Ham chang Seok kêu rên.
Min Hye sửng sốt, bây giờ mới nhớ tới thân phận của mình ở Ham gia, vội vàng chạy đến: “Anh làm sao vậy?”
“Quay về nói sau……..” Ham chang Seok bi phẫn thuyết, “Em cũng có phần?”
Min Hye lặng đi một chút, thấp giọng hỏi: “anh bị Ham tổng đánh?”
“Là chị hai!” Hsm chang Seok thấp giọng nhắc nhở.
“Oh.” Min Hye gật đầu.
Đi xuống dưới lầu, Ham chang Seok nói: “Ông nội, cháu với Min Hye về nhà.”
“Về nhà làm gì?” Ham lão gia hỏi, “Nơi này cũng không phải không có phòng?”
Ham chang Seok ôm vai của Min Hye: “Ngày mai Min Hye phải đi Pháp, sáng sớm phải xuất phát, ở đây không được tiện lắm.”
Min Hye lập tức cười nói: “Đúng vậy, ngày mai cháu phải đi Pháp! Trang phục mới đã bắt đầu làm……Hyomin, chị dâu, các người có muốn đi hay không?”
Hyomin nói: “Em ở đây chơi với cháu đã, tháng Chín đi.”
“Tốt, chúng ta đi trước. Ji Ji Eun Eun, chờ cô……Ách, thím làm quần áo mới cho các cháu.” Vẫy vẫy tay, cùng Ham chang Seok nắm tay rời đi. Vừa lên xe, lập tức bỏ ra: oa dựa vào! Nắm nay với khác phái, đáng ghét!
Jiyeon thấy Ham chang Seok đi rồi, cảm thấy bản thân cũng nên cáo từ, nhưng nhìn Ham lão gia không tiện mở miệng.
Hyomin dường như cũng nhìn ra tâm tư của cô, hỏi Ji Ji Eun Eun: “Buổi tối các cháu muốn ngủ với ai? Ngủ với cô có được không?”
Ji Ji Eun Eun vừa nghe, lập tức lắc đầu, trăm miệng một lời nói: “Ngủ cùng với mẹ.”
“Nhưng mẹ muốn ngủ cùng với mẹ Jung.”
Ji Ji nghiêm mặt, đối địch với Eunjung: “Không, không cho chú ấy ngủ với mẹ.”
Eun Eun cũng nhăn mặt mũi: “dì ấy ức hiếp Ji Ji, không gọi chú ấy là mẹ Jung.”
Eunjung ngồi phịch xuống bên cạnh Jiyeon, ngả trên vai của cô giả chết: “Giúp giúp a
Chị…...Giúp giúp chị……..”
Jiyeon vỗ vỗ tay chị, nói với đứa nhỏ: “mẹ Jung mua nhiều đồ chơi cho các con như vậy, các con sao có thể không tiếp thu mẹ Jung chứ?”
Eun Eun trầm tư, Ji Ji quyết đoán nói: “Trả lại cho dì ấy!”
“Con và Eun Eun đều đã lấy để chơi đùa.”
Ji Ji sửng sốt, khóc lên: “Ô….”
“Tốt lắm tốt lắm………” Eunjung lập tức ngẩng đầu, “Không khóc không khóc, không tiếp thu sẽ không nhận thức! Ji Ji đừng khó, con vừa khóc, mẹ Jung liền đau lòng.”
Hyomin cảm động nói: “Ji Ji, cháu xem ba ba có bao nhiêu thương yêu cháu nha!”
“dì ấy nói wang wang xấu……..”
Hyomin ngậm miệng lại, quay đầu nhìn Eunjung, trong mắt chỉ có hai chữ: Xứng đáng!
Eunjung cúi đầu: chị xác thực xứng đáng!
Ham lão gia hỏi đứa nhỏ: “Ji Ji Eun Eun ngủ cùng với ông cố nội có tốt hay không?”
Hai đứa rối rắm. Ông cố nội rất tốt lắm, nhưng mà bọn chúng thích ngủ với mẹ___bọn chúng vẫn luôn ngủ với mẹ____lại sợ đả thương tâm của ông cố nội! hai đứa không nói lời nào, hai mắt điềm đạm đáng yêu nhìn Ham lão gia.
Trong đầu Ham lão gia ôi một tiếng, lập tức nói: “Vậy thì ngủ với mẹ đi, liền ngủ với em các cháu đi!” Đây là hai cái quỷ linh tinh, loại ánh mắt đó ông không chịu nổi, giống như con mèo nhỏ vậy!
Buổi tối, Jiyeon và hai đứa nhỏ ngủ ở trong phòng của Eunjung. Giường của Eunjung rất lớn, Eunjung muốn ngủ cùng bọn họ, nhưng hai đứa nhỏ không chịu, chị chỉ có thể ngoan ngoan đi ngủ ở thư phòng.
Phòng của chị đã có biến hóa so với mấy năm trước, mấy năm trước căn phòng là phòng đơn lạnh cứng rắn, nay lại là phòng đôi ấm áp. Jiyeon còn nhớ mấy năm trước chị nói muốn tìm người trang trí lại, chờ sau khi kết hôn sẽ đến ở.
Phòng ấm áp sáng ngời, phi thường rộng mở, bên trên có trải chiếc thảm xing đẹp. Sáng sớm, Ji Ji mặc quần áo tử tế xuống giường, sau đó ôm tiểu Cẩu lăn qua lăn lại.
Jiyeon nói: “Các con muốn lăn qua lăn lại thì lăn là được rồi, không nên chạy loạn đụng vào lung tung, mẹ đi rửa mặt.”
Hai đứa nghe lời lăn lộn, một đường lăn tới cửa, nghe thấy răng rắc một tiếng, hình như có người mở cửa, lập tức lăn lại! Lăn lại một vòng ngẩng đầu, thấy Eunjung mở cửa tiến vào.
Eunjung nhắc tới, chân dừng lại giữa không trung: mẹ Jung đi! Các con không ngủ trên giường, thì để cho mẹ Jung tới ngủ nha, đã rất nhiều năm mẹ Jung không được thấy mẹ các con ngủ!
Eunjung không nói gì sau một lúc lâu, chậm rãi buông chân: “Mẹ đâu?”
Ji Ji cằm đặt ở trên thân của tiểu Cẩu, nhìn chiếc thảm chằm chẳm.
Eun Eun nói: “Mẹ đang rửa mặt.”
Eunjung gật đầu, đi về phía phòng tắm: “Các con tiêp tục.”
Hai đứa chu miệng, đỡ nhau đứng lên, Ji Ji chạy về phía phòng tắm: “Mẹ mẹ…….Con cũng muốn rửa mặt~”
Eunjung: ……..Vì sao còn không rửa mặt sớm đi?
Chị dựa vào cửa, nhìn Jiyeon rửa mặt cho đứa nhỏ. Jiyeon ngẩng đầu: “chị rửa mặt chưa?”
“Chưa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro