chương 509
"Mẹ Jung mới hư hỏng hết...” Ji Ji khóc nói: “Cái này vốn là như vậy...”
Jiyeon bất đắc dĩ
“mẹ Jung nói Wang Wang quá xấu” Ji Ji thút thít cáo trạng: “Mẹ, về nhà...”
“Ừ, hiện giờ chúng ta về nhà, quay về nhà với ông nội.”
“Ngoan, mẹ Jung không biết đây là Wang Wang.”
Eunjung: Wang Wang là thú gì chứ? Ông trời chơi đùa chị đi.
Jiyeon khuyên Ji Ji, không có thời gian giải thích với Eunjung. Khi đến biệt thự Ham gia, rốt cuộc Ji Ji cũng ngừng khóc, nhưng hai mắt vẫn hồng hồng, vẻ mặt không tình nguyện.
Ô tô dừng lại, Jiyeon thấy Ham lão gia đứng đằng trước, trong lòng không yên. Cô vội kéo Ji Ji xuống xe, Ji Ji không chịu: “Con phải về nhà...”
Jiyeon muốn đánh người, trực tiếp bế bé xuống. Ji Ji lập tức khóc lên, Eun Eun chạy đến lau nước mắt cho cô: “Ji Ji không khóc, anh ở đây, anh thích wang wanh, chúng ta không cần mẹ Jung nữa.”
Eunjung ở bên cạnh, lòng như vỡ ra.
Hyomim chạy đến, ôm lấy Ji Ji: “Ôi tiểu công chúa của cô, con khóc khiến tâm cô tan nát rồi, không khóc không khóc nữa, chúng ta đi xem cụ nội...”
Ji Ji khóc thút thít vài cái, ngẩng đầu thấy một đám người xa lạ đứng đối diện, vội chạy dến đằng sau Jiyeon, mạnh mẽ ôm chặt lấy đùi cô. Jiyeon lần mò đầu cô, nói với Ham lão gia: “Ông nội...” Ham lão gia lau khóe mắt, kích động nói: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi...Cháu nên về sớm một chút... Con à? Nhanh để cho ông xem!”
Jiyeon quay đầu nhìn thoáng qua, Ji Ji không chịu đi ra, đành phải nói với Eun Eun: “Mau gọi cụ đi.”
Eun Eun ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, không nhìn thấy mặt của Ham lão gia, tiện kiễng chân lên.
Ham lão gia vừa thấy, vội ngồi xổm xuống. Mẹ Ham thấy động tác của ông, vội vàng kéo ông, sợ ông làm tổn hại đến chân, nói với Eunjung: “Mau ôm con đến đây!”
Eunjung vội ôm Eun Eun đến.” Jiyeon đi năm ấy, Ham lão gia đã tròn 80 tuổi, sinh nhật qua đi, bắt đầu để raau. Hiện giờ cằm đã dài ra một túm râu bạc. Eun Eun vừa thấy, trà ngập tò mò, vươn hai tay ra cầm lấy, khiến mọi người sợ tới mức kêu lên.
Eun Eun vừa nghe thì biết là mình sai, vội rút tay về, quay đầu sợ hãi nhìn Jiyeon. Jiyeon tức đến mức má xanh tím nhìn Eunjung. Eunjung cười to: “Râu của cụ không thể kéo ra được, nếu không cụ sẽ đau đó!
Ham lão gia sờ râu nói: “Ai nói không thể kéo, cụ cho cháu cụ kéo đó, lúc trước mỗi ngày đem cháu của ông Kim dán vào râu của ông, người xem đều hâm mộ ghen ghét! Ông chỉ hận lúc ấy không nuôi râu sớm hơn!”
Hyomin oán trách nói: “Ông nội không sợ đau à?”
“Không có đau.... Cái này chính là tình yêu đi, Eun Eun nhanh tới đây, trở lại cho cụ nội nha!” Nói xong duỗi đầu qua, Eun Eun xẩu hổ quay đầu, trốn trên vai Eunjung
“Eun Eun đừng thẹn thùng, kêu cụ nội đi!”
Jiyeon nói Eun Eun quay đầu, nói với Ham lão gia: “Cụ nội...”
Sau đó lấy tay lần mò râu của ông: “Cụ nội, thực xin lỗi, có đau hay không...Eun Eun thổi cho người...”
Âm thanh của trẻ nhỏ, mềm dẻo không rõ, nghe ở trong lỗ tai, lại vô cùng ngọt ngào. Ham lão gia vui mừng vô cùng, ôm lấy: “Nhanh đưa cho ông, để ông bế nó, ai nha, tiểu gia hỏa này, quá đáng yêu, thật hiểu chuyện.”
Mọi ngượi sợ ông vọt đến nhanh, thật cẩn thận đưa Eun Eun cho ông, sau đó mấy cánh tay lại vây quanh, sợ có gì không hay xảy ra.
Eun Eun ghé vào trên người ông, ngửi được một mùi không giống người thường, hình như là... Uhm... mùi cỏ thơm trên núi... đó là mùi trà trên người ông.
Đi vào phòng khách, Eun Eun mới nhớ ra, rốt cuộc cũng có người ôm bé trước rồi, bé lập tức quay đầu tìm em gái, thấy em gái đang được mẹ ôm.
“Em gái...” Bé hô một tiếng, Ham lão gia quay đầu, nhớ tới vẫn còn một đứa nữa, vội vàng đặt chắt xuống.
Ham chang Seok cũng là lần đầu tiên nhìn thấy trẻ con, hết sức kích động, tiến lên ôm đến trên người mình, kích động nói: “Eun Eun, chú là chú của con!”
Eun Eun cảm thấy người này có phần kỳ quái, có phần không muốn tiếp xúc với anh, nhưng vẫn hô một tiếng chú. Ham chang Seok cao hứng đến không chịu được, bẹp bẹp hôn vài cái lên má của bé. Eun Eun lập tức động hai gò má, nghĩ muốn bạo phát: Cháu là con trai, không cần hôn.
Ham lão gia nhìn Ji Ji, nghi ngờ hỏi: “Sao vậy, sao lại khóc?”
Jiyeon không biết giải thích thế nào, nói với Ji Ji: “Mau gọi cụ đi.”
Ji Ji căng thẳng hô một tiếng, sau đó cúi đầu nhìn chó nhỏ trong lòng. Eunjung ở bên cạnh không ngừng hối hận, nghĩ muốn gặp trở ngại.
“Tiểu công chúa của cụ, có phải có ai bắt nạt cháu không?
Ham lão gia bế cô đến trước người mình: “Nói cho cụ biết, cụ giúp cháu đánh người đó!”
Ji Ji nhìn cụ một cái, quay đầu nhìn Eunjung, da đầu Eunjung run lên Ham lão gia nhìn bọn họ một cái, hỏi: “mẹ Jung bắt nạt cháu hả?
“mẹ Jung đáng ghét.” Ji Ji nói: “Không để ý đến mẹ Jung.”
“Đượ được, chúng ta không để ý tới nó!” Ham lão gia ôm lấy bé, ngoan độc trừng mắt nhìn Eunjung. Mẹ Ham nhẹ giọng hỏi: “Khi nào thì ăn cơm?”
Ham lão gia vội hỏi bé: “Ji Ji, cháu có đói cụng không?”
“Đói...” Ji Ji khổ sở nói, nhìn mắt của ông có chút khiếp sợ.
“Cụ ôm cháu đi ăn có được không?”
Ji Ji quay đầu nhìn Jiyeon: “Mẹ...”
“Mẹ cũng ở ở trong này...” Ham lão gia đứng lên: “Cụ và mẹ cùng đi với cháu được không?”
Ji Ji gật đầu: “Được ạ!”
sau đó một tay nắm tay Ham lão gia, một tay nắm tay Jiyeon, lại phát hiện không có tay nào nắm lấy chó nhỏ. Jiyeon cầm lấy: “Mẹ cầm giúp con.”
Ji Ji ừ một tiếng, nắm lấy cô. Ham lão gia nắm tay bé đến nóng hầm hập, cảm thấy trong lòng ấm cực kỳ, một cánh tay kia duỗi về phía Eun Eun: “Tới đây, để cho cụ nội cầm tay nào!”
Eun Eun lập tức nhảy qua. Eunjung cảm thấy được... chính mình bị lãng quên rồi... ông trời, ơi, đó là trứng của chị thụ tinh đó nhé.
Khi ăn cơm, Ham lão gia muốn đút cho bé, Hyomin cười nói: “Ông nội, bọn chúng ăn được rồi.”
Ham lão gia lập tức nói: “NhỎ như vậy sẽ ăn cơm của mình, thật lợi hại nha Ji Ji Eun Eun, các cháu thật là có khả năng!”
Ji Ji Eun Eun nhìn ông, khó xử cười, cúi đầu ăn.
Eunjung: Cho tới bây giờ đều không cười với mình, ông nội dùng kỹ năng gì thế? Lần đầu tiên gặp đã cười...
Cơm nước xong, mọi người quay về phòng khách. Ham lão gia thấy Ji Ji ôm chó nhỏ, nịnh nọt mà nói: “Ai nha, chú chó này thật đáng yêu...” Lại nhìn kỹ: “Nhưng sao lại ít đi một chân.”
Ji Ji thở phì phì nhìn Eunjung, mềm mại trả lời: “Chó bị què.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro