Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 507

Jiyeon trừng mắt liếc nhìn chị một cái: "Trông đứa nhỏ."

Eunjung lập tức một tay ôm đứa nhỏ, ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sô pha.

Jiyeon tự nhiên cũng có áo khoác, bằng không làm sao có thể gọi là quần áo gia đình?

Từ lúc cô bắt đầu thử quần áo, Eunjung liền nhìn cô không chớp mắt.

Cô trưởng thành. Cô gặp chị khi vẫn là nữ sinh non nớt, thậm chí năm ấy khi rời đi cũng vậy. Nhưng hiện tại, cô đã thật sự trở thành một người phụ nữ, có chín chắn hàm súc, khí chất cũng không nói nên lời an tâm và trầm ổn. Chị nghĩ, cô không bao giờ là cô nữ sinh không tìm thấy cảm giác an toàn nữa. Cô đã là một người mẹ rồi, không cần tìm kiếm cảm giác an toàn từ người khác, ngược lại là đứa nhỏ, sẽ tìm kiếm cảm giác an toàn từ trên người cô.

Chị hỏi đứa nhỏ: "Mẹ có đẹp hay không?"

"Xinh đẹp!"

"Mẹ xem tốt nhất!"

Jiyeon ngượng ngùng liếc nhìn chị một cái, quay đầu nhìn gương.

Chị dẫn đứa nhỏ đi qua, lôi kéo đứa nhỏ đến trước gương, nói: "Đây là người một nhà! Về sau đều phải mặc như vậy!"

Jiyeon dừng một chút, sẵng giọng: "chị nổi điên cái gì? Thỉnh thoảng mặc là được, đi làm thì làm sao bây giờ?"

"Đi làm cũng có thể mặc."

"......." Bộ này tạm được, chị nhất định chưa thấy qua bộ quần áo gia đình nào, vậy cũng không cần phải mặc gì đó đi làm!

Eunjung nhìn cô, cảm thấy cô chưa bao giờ đẹp như vậy, bỗng nhiên nhịn không được, giơn tay ôm lấy hông của cô, nghiêng người hôn lên, cắn mút thẳng cánh môi của cô.

Jiyeon trừng lớn mắt, có một lát không phản ứng kịp.

Trong lòng của Eunjung nhất thời động, còn không có tính là trước mặt đứa nhỏ và người xa lạ thể hiện thân thiết, cho nên chỉ có vài giây, lại buông cô ra.

Jiyeon lặng đi một chút, ngẩng đầu nhìn cô.

Chị xấu hổ cười, liếm môi một chút hỏi: "Chúng ta sẽ mặc như vậy đi ra ngoài, chị đi trả tiền."

Jiyeon gật đầu, nhẹ nhàng cắn môi, trái tim nhảy phốc phốc. Kỳ quái, đứa nhỏ đã lớn như vậy, vì sao còn có cảm giác như khi yêu nhau?

Một nhà bốn người đi ra cửa hàng, dọa tới những người đâm đầu đi tới. Chờ bọn họ đi qua, người qua đường ngẩng đầu nhìn: "Tốt......Rất đẹp trai!"

"Có phải người mẫu hay không!"

"Đứa nhỏ chắc là thai long phượng?"

Đi theo dọc đường, quay đầu dẫn 1% ngàn! Bảo Bảo khiến cho tâm người đi đường đều manh hóa!

Lúc Jiyeon nhìn lên không khác biệt lắm, nói muốn về nhà. Eunjung động kinh, muốn đi trên đường nhiều hơn mấy vòng nữa, để cho mọi người nhìn con trai, con gái của chị, nói muốn tản bộ tiếp.

Jiyeon đành phải tùy chị.

Đi được nửa ngày, Ji Ji khổ sở kêu: "Mẹ......Ji Ji không đi được nữa."

"A?" Eunjung cả kinh, hối hận muốn chết, vội vàng nhìn Jiyeon.

Jiyeon ôm Ji Ji lên, nói với chị: "Quay về thôi, nên làm cơm tối."

"Uh." Eunjung ôm lấy Eun Eun, kêu lái xe đến đây, đón bọn họ quay về chỗ của Jiyeon.

"tiểu thư.........." Lái xe muốn nói gì đó.

Eunjung đánh gãy: "Lái xe." Âm thanh thấp, không dọa đến đứa nhỏ, những ngữ khí là chân thật đáng tin lãnh khốc, dọa tới người lái xe đã lớn tuổi.

Nghiêng đầu đi chỗ khác, chị tươi cười như hoa với đứa nhỏ. Thân mình lái xe run lên: tiểu thư thật là khủng khiếp!

Ô tô ngang qua chỗ gần nhà Jiyeon, có một công viên nhỏ ở bên ngoài tiều khu, rất nhiều trẻ em chơi ở bên trong đó.

Eun Eun lập tức quay đầu nhìn.

Jiyeon nói: "Ngày mai chúng ta đi chơi." Nói đó có nhiều đứa nhỏ, để bọn nhỏ tiếp xúc nhiều cũng tốt. Thấy bên cạnh đó có người đang dạy đứa nhỏ trượt băng, còn có cả vẽ tranh gì đó, cô nói với Eunjung, "Đợi một thời gian nữa, cũng để cho Ji Ji Eun Eun học một số thứ."

"Quá sớm là gánh nặng." Eunjung nói, anh thật sự không muốn đứa nhỏ mệt mỏi.

Jiyeon cười nói: "Em cũng không phải nói đọc sách. Giống như những đứa nhỏ khác có thể học trượt băng và bơi lặn, là rèn luyện thân thể. Lần khác em đi hỏi một chút, xem tuổi của bọn chúng có thích hợp để học hay không."

"Uh, không cần em quan tâm, chị sẽ làm cho người ta tư vấn một chút."

Jiyeon gật đầu. Chị có tiền dễ làm việc, giao cho chị đi, dù sao đây là cũng là quyền lợi của người làm mẹ như chị.

Vừa tiến vào nhà, Eunjung liền nhận điện thoại của Ham lão gia. Ham lão gia nói: "Eunjung, hôm nay là tiết nguyên tiêu đó! Hyomin, Chang Seok, Min Hye đều đã quay về, cháu chừng nào thì trở về? Chúng ta đang làm bánh trôi, tự nhà mình làm."

Eunjung dừng một chút: "Cháu lập tức quay về." Cúp điện thoại, chị nói với Jiyeon, "Hôm nay là nguyên tiêu."

"A!" Jiyeon khẽ kêu một tiếng, "Em quên mất, phải mua bột làm bánh trôi!"

Eunjung âm mưu nói: "Ông nội bảo chị trở về ăn cơm."

"Ách.....Vậy chị trở về đi."

"Chúng ta cùng về." Eunjung vội vàng bắt lấy hai tay của cô.

Jiyeon có chút sợ: "Không nhanh chứ? Đứa nhỏ còn chưa quen với chị đâu."

Đã đi nhiều năm như vậy, cô thật sự không biết đối mặt với ông nội như thế nào! Hơn nữa cô còn từng kết hôn........Bên trong nhà giàu, đối với mỗi sự việc luôn luôn rất coi trọng, biết trước đường đi và khu cấm địa. Trước kia ông nội lại thích cô, chỉ sợ là cũng không tiếp thu được. Nhưng mà còn mẹ của Eunjung.......Cô thật sự sợ bà.

"Nhưng hôm nay là tết nguyên tiêu." Tay Eunjung căng thẳng, "chị muốn cả nhà chúng ta đoàn viên."

Jiyeon khó xử thuyết: "Em thật sự còn chưa chuẩn bị sẵn sang! Chị nói qua với ông nội chưa? Ông biết em đã quay về sao? Biết Ji Ji Eun Eun không? Nếu không biết, có thể dọa đến ông nội hay không?"

Eunjung sửng sốt, đây thật sự là một vấn đề. Ông nội đã hơn tám mươi tuổi, thật sự không thể mạo hiểm. Vạn nhất khi nhìn thấy đứa nhỏ, quá vui mừng mà kích động xảy ra chuyện gì..........Sẽ là hài kịch hay là bi kịch đây!

Jiyeon nói: "Tạm thời không vội. Chỉ cần mọi người vui mừng, mỗi ngày đều là tết."

Chị gật đầu, nâng mặt cô nên hung hăng hôn một cái: "Tối nay chị đến đây, em để phần bát bánh trôi cho chị, chị muốn ăn của em làm."

Jiyeon gật đầu, chờ chị đi mới nhớ tới___Mình làm? Mình vốn chuẩn bị mua đồ đông lạnh!

Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể đi mua bột làm bánh. Sau khi mua trở về, cô thu dọn quần áo và đồ chơi của Ji Ji trước. Hai đứa nhỏ đã cầm món đồ chơi ngồi trên giường chơi, cô cũng không cần sợ bọn chúng nghịch ngợm để bị thương.

Vừa thu dọn xong, nhận được điện thoại của Eunjung, Eunjung thở hổn hển nói: "chị tới đón em!"

"Làm sao vậy?"

"Ông nội đã biết!" Eunjung lên án nói, có điểm có lệ___

Vừa rồi khi chị đến biệt thự, ở ngoài cửa nhìn thấy Hyomin, Chang Seok, Min Hye ngồi ở trên sô pha, cầm di động, ipad này đó xem rất hăng say, phỏng chừng là đáng xoát vi bác.

Chị đang định nói đám người kia không biết bồi người lớn, thì vừa vào cửa đã thấy Ham lão gia đi tới, thiếu chút nữa đâm vào ông.

"Ông nội muốn ra ngoài?" chị nghi hoặc hỏi.

Ham lão gia không để ý đến chị, rướn cổ lên nhìn ra bên ngoài, nhìn một lát hỏi: "Một mình cháu?"

"A?" Bàng không còn mấy người?

"Cháu dâu của ta đâu? Jiyeon đâu?" Ham lão gia rống to, "Đứa nhỏ đâu?"

"!!!!!" Eunjung cả kinh, "Làm sao ông biết?"

Hyomin ngẩng đầu lắc lắc di động: "Toàn bộ trên mạng đều biết! Có người chụp ảnh của các người, phát lên trên vi bác!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro