chương 503
Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp, không khí tươi mát. Jiyeon làm điểm tâm ở trong phòng bếp, Ji Ji ôm gấu bông loạng choạng ca hát ở trong phòng khách: “Hỉ Dương Dương ~ con cừu nhỏ ~”
Jiyeon nghe cô bé hát nửa ngày, lăn qua lộn lại cũng chỉ có hai câu, phòng chừng là không nhớ được nữa. Bưng đồ ăn đi ra, Jiyeon nhìn bộ dáng của cô bé, cảm thấy chơi rất tốt lại đáng yêu, kêu lên: “Con cừu nhỏ ăn cơm!”
“Nga~” Ji Ji lập tức chạy tới.
Jiyeon đặt bát đũa xuống một bên hỏi: “Con cừu nhỏ đâu?”
Ji Ji làm một cái mặt quỷ: “Bị Hôi Thái Lang bắt đi!”
Eun Eun từ trong phòng ngủ chạy ra: “Em mới bị bắt đi!”
Ji Ji cười hì hì, đi qua kéo lấy tay cậu bé: “Anh hai không tức giận.”
“Hừ.” Eun Eun rợn rợn cái mũi, muốn ngồi lên cái ghế, “Về sau không bảo vệ em.”
“Để mẹ!” Jiyeon sợ cậu bé ngã sấp xuống, chạy tới ôm bé ngồi lên ghế, sau đó cũng ôm Ji Ji ngồi lên ghế, “Anh em không nên cãi nhau nha.”
Eun Eun mân mê miệng: “Con không ầm ỹ.” Sau đó nhìn Ji Ji một cái, “Em cũng nên nghe lời.”
Ji Ji gật đầu: “Em nghe lời.”
Jiyeon vui mừng sờ sờ đầu bọn nhỏ, chuẩn bị vào phòng bếp nấu cháo, quay người lại, nhìn thấy Eunjung từ trong phòng ngủ đi ra, cô trừng lớn mắt: không phải nói chị không được đi ra sao?
Eunjung ủy khuất nhìn cô: chị muốn hưởng thụ tình cảm cha con, con gái ngoan như vậy, đáng yêu như vậy! Muốn…..ôm quá, muốn….hôn quá, còn muốn nhéo má……..
Jiyeon quay đầu nhìn thoáng qua, tưởng thừa dịp Ji Ji không phát hiện, giấu chị đi.
“Jiyeon…….” Eunjung rất ủy khuất rất ủy khuất……
Đứa nhỏ nghe được âm thanh quay đầu, mạnh trừng lớn mắt.
“A____” Ji Ji hét lên một tiếng, ném đôi đũa trong tay.
“Đừng sợ!” Jiyeon vội vàng nói, “Đây là ba ba!”
Eunjung sửng sốt, kích động nói: “Đúng vậy, ba là ba ba của các con.”
Ji Ji căn bản không nghe được, nhanh chóng lui xuống chiếc ghế, kết quả phù phù một tiếng ngã trên mặt đất, toàn bộ cơ thể nằm úp sấp.
“Mặt giãn ra!” Eunjung đau lòng muốn chết, chạy tới nâng cô bé dậy. Phát hiện thân thể của cô bé rất nhỏ và nhuyễn, lòng bàn tay nhất thời run lên một trận. Thân hình nhỏ bé yếu ớt như vậy, chị cần phải cần thận, bằng không sẽ làm đau cô…….Sau đó lại muốn, đây là con gái của chị, con gái của chị và Jiyeon! Chị nhìn Ji Ji, trong lòng vừa kéo, hốc mắt nóng lên, sẽ khóc.
Ji Ji bỗng nhiên dùng sức đẩy chị ra: “Mẹ! Mẹ……..Ô ô……..Anh hai!”
“Buông ra! Buông ra!” Eun Eun chạy tới, đẩy Eunjung ra, kéo Ji Ji về phía sau mình, sau đó ưỡn ngực nhìn thẳng Eunjung.
Cậu bé vốn muốn giằng co với Eunjung, để cho Eunjung biết, ai cũng không được ức hiếp em gái của cậu! Kết quả lúc vừa hất tóc Eunjung thật lớn! Chỉ ngồi cũng cao hơn cậu, chiều ngang cũng to hơn cậu vài lần! Cậu bé bị dọa, giật mình một cái, há mồm khóc lớn: “Mẹ____”
“Tốt lắm tốt lắm……” Jiyeon vội vàng chạy tới, ôm lấy bọn chúng, “Đừng khóc, đây là ba ba, không phải người xấu.”
“dì ấy hung…….” Ji Ji ôm cô, ủy khuất nói.
“Ngày đó……” Jiyeon không biết giải thích như thế nào, nổi giận nhìn Eunjung: đều là tại anh! Tự làm bậy không thể sống!
Eunjung muốn nhảy lầu! Vì sao chị bị thúc dục như vây! Ngày hôm qua chỉ có con gái sợ chị, hôm nay ngay cả con trai cũng sợ chị, vợ cũng tức giận…….Ô ô……chị cũng muốn khóc.
Ba là người tốt.” Eunjung buồn bực thuyết, “Ba thật sự là người tốt……..”
Hai chân Ji Ji nhảy mãnh liệt, lôi kéo Jiyeon nói: “Mẹ……Mau gọi người……..”
“Đây là mẹ Jung.” Jiyeon nói, “Con xem lúc trước ở trong viện Tiểu Gong, Tiểu Nam đều có gia đình, các con cũng có. Mẹ mang các con tới nơi này, vì muốn gặp..”
Jiyeon vô cùng may mắn, bây giờ Ji Ji Eun Eun còn nhỏ, không có tiếp xúc nhiều với những đứa nhỏ khác, không biết tình huống của những người khác, cho đến bây giờ cũng chưa có hỏi qua vấn đề như “Vì sao người khác đều có mà con không có”.
Đương nhiên, cũng có thể do vấn đề quá phức tạp bọn nhỏ còn chưa quan tâm đến.
Bất tuy rằng còn chưa quan tâm đến, vừa nghe Jiyeon nói, bọn nhỏ cũng tỉnh ngộ lại: đúng nha, chị Na Na cũng có gia đình.
“Tất cả đều có gia đình của mình sao?” Ji Ji hỏi.
“Uh.”
“ thường xuyên không có ở nhà?” Eun Eun hỏi, đã có, vì sao trước kia không có thấy qua? Ba ba của chị Na Na ngày nào cũng xuất hiện, có đánh cũng không đi.
“Về sau sẽ ở!” Eunjung vội vàng nói, “Mỗi ngày mẹ Jung đều ở, bảo vệ các con.”
Eun Eun nhìn chị cơ thể đủ cường tráng, giống như xác thực có thể làm người giám hộ. Cậu bé lôi kéo Ji Ji, thương lượng nói: “Để cho dì ấy làm mình đi đi.”
Eunjung: A uy! Con đây là khẩu khí gì vậy? Con như vậy là không được rồi! Mẹ vốn chính là Mẹ Junh của các con!
Ji Ji không chịu: “dì ấy sẽ hung.”
Jiyeon nói: “Làm mẹ đều có thể hung dữ.”
Ji Ji cúi đầu, vuốt ve con chó nhỏ cố chấp nói: “Ba ba của chị Na Na không hung.”
“Đúng, chú Shin không hung.” Eun Eun lập tức nói.
“Kỳ thật Mẹ Jung so với chú Shin càng không hung, về sau các con sẽ biết.” Jiyeon quay đầu trừng mắt nhìn Eunjung, ý bảo chị có điều thì nói.
Eunjung ngoan ngoan nói: “mẹ Jung thật sự không hung, về sau các con sẽ biết.” Cứu mạng, loại chuyện này cần phải tích lũy qua ngày tháng, bây giờ đột nhiên, chị có thể làm thế nào để bọn nhỏ biết chị tốt chứ? Chính Jiyeon cũng phải trải qua nhiều năm mới yêu chị……
Ji Ni nhìn chị một cái, lại nhìn Jiyeon, biểu tình không tình nguyện.
Jiyeon thở dài, ôm lấy cô bé hôn một cái: “Ăn cơm trước đi, mẹ Jung có hung hay không hung, về sau các con sẽ biết. Cho mẹ Jung một cơ hội được không? Mẹ Jung thực sự rất yêu các con, cũng rất yêu mẹ. Có mẹ Jung ở, về sau mẹ cũng sẽ không khổ cực như vậy, cũng không sợ gặp phải người xấu, bởi vì mẹ Jung rất lợi hại, sẽ đánh chạy người xấu, sẽ bảo vệ chúng ta.”
Ji Ji nghe xong, gật đầu: “Vậy được rồi.” Nhưng mà không có nhìn Eunjung, quay người đặt Cẩu Cẩu lên bàn, bấu víu chiếc ghế trèo lên.
Jiyeon lập tức ôm cô bé lên, Eun Eun bị hoảng sợ, thiếu chút nữa bỏ chạy. Chị nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cậu bé, Eun Eun đang muốn kêu, chị dịu dàng hôn một cái xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của người ta: “Ngoan, để mẹ Jung ôm con.”
Eun Eun không được tự nhiên vặn vẹo cơ thể nhỏ nhắn, cảnh giác nhìn chị.
Eunjung thật cẩn thận đặt cậu bé lên ghế, cả cơ thể cẩn thận hạ người xuống cạnh cậu bé, sau đó nhìn cậu bé, một bộ tìm kiếm khen ngợi.
Eun Eun nhìn chị một lát, quay đầu nhìn cái bàn, lại quay đầu nhìn chị.
Anh: (=_=)?
Eun Eun vả vào miệng một cái: mẹ Jung thật ngốc! Cậu vươn tay về phía trước sờ sờ: “Với không tới…….” Thật ủy khuất, em gái đã bắt đầu ăn cơm, cậu cũng rất đói bụng.
Đầu óc Eunjung ầm đùng vang lên, cảm thấy mắt mặt muốn chết. Nhìn khoảng cách của Ji Ji với vị trí của cái bàn, chị thật cẩn thận bê chiếc ghế Eun Eun đang ngồi lại gần. Eun Eun tới gần cái bàn, lập tức nâng cái bát lên bắt đầu ăn cơm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro