chương 500
" Jiyeon?” Min Hye nghĩ tới, “Hình như em đã nghe qua cái tên này rồi, chính là từng nghe qua ở Ham gia!”
Ham chang Seok nói: “Đó là chị dâu của anh!” Sau đó bắt đầu hỏi Jing So tình huống của Jiyeon mấy năm gần đây, nghe nói Min Hye mới từ trấn Gyeongu về, lại nghĩ tới nơi Jing So định cư, hỏi: “Các người là người Lee Jang Hong, làm sao có thể vào trong đó? Chẳng lẽ các người làm chuyện xấu ở bên kia? Loại cây thuốc phiện?”
Min Hye trở mặt, xem thường một cái: “Lão phu nhân của chúng ta là dưỡng lão ở đó.”
Ham chang Seok lặng đi một chút: “Anh đi.” Anh còn muốn nói lần này anh có nằm cũng trúng đạn, dạng này xem ra…..chị họ không đánh chết anh, đã là may mắn!
Lúc đính hôn với Min Hye, người đại diện của Min Hye làm loạn kiểu gì, liên lụy đến Eunjung. Lúc ấy Eunjung không vui, không muốn để Min Hye gả tới, Ham chang Seok vì rất nghe lời chị cả, cũng quyết định đổi người. Nhưng mà, bọn họ đột nhiên phát hiện, Lee Jang Hong là lão đại của hắc đạo cư nhiên lại phải kêu Min Hye một tiếng chị___nguyên lai người phụ nữ này là đứa nhỏ được Phó lão thái nhận nuôi ở cô nhi viện.
Eunjung và Ham chang Seok nhớ tới tâm nguyện của Ham lão gia, hỏi thăm một chút, Phõ lão thái tuy rằng không có chính thức nhận Min Hye làm cháu gái, nhưng lại rất coi trọng Min Hye, chính Min Hye cũng nói, cô kết hôn, lão thái thái chắc chắn sẽ xuất hiện! Vậy bọn họ nhất định phải kết hôn, bằng không làm thế nào để chế tạo ra cơ hội làm cho Phó lão thái và Ham lão gia gặp lại?
Lúc trước Ham chang Seok không điều tra được Phó lão thái, sau khi kết hôn, tất yếu sẽ biết được, nhưng là bà và Ham lão gia đã là gặp lại người cũ, anh cảm thấy không cần, vốn không có điều tra.
Anh hẳn là nên điều tra! Sẽ điều tra ra trấn Cheonggu, có phải sẽ phát hiện Jiyeon hay không? Nói không chừng, có thể phát hiện ra trước lúc Jiyeon kết hôn với Myung Sun, nói vậy, Jiyeon đã sớm trở lại, chị hao nhìn cô sinh con, nhìn đứa nhỏ lớn lên……..
Ô oa! Chị hai biết chuyện này, nhất định sẽ giết anh! Nhất định sẽ giết anh!
............
Jiyeon biết rõ chân tướng sự tình, không không ngừng được. Trách ai? Trách ai? Chuyện này rốt cuộc trách ai? Cô tưởng trách bản thân mình, nhưng lại cảm thấy ủy khuất! Đây căn bản là ông trời hại cô!
Hyomin đưa khăn tay cho cô: “Có muốn cón dế như tớ đến hay không?”
Jiyeon lặng đi một chút: “Không……Chờ tớ khóc xong…….”
Lúc này, nghe thấy có người ấn chuông cửa, Hyomin buông khăn tay đi mở cửa, người tới là Eunjung. Cô quay đầu nhìn Jiyeon, Jiyeon cúi đầu lau nước mắt, còn chưa có ngẩng đầu.
Cô xoay người cầm túi sách rời đi, nói với Eunjung: “Em đã nói với cậu ấy chuyện của Min Hye, còn lại liền giao cho chị.”
Joyeon vừa nghe, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Eunjung, nước mắt rơi như mưa. Eunjung chậm rãi đi đến bên cạnh cô, ngồi xuống, lấy khăn tay lau nước mắt cho cô: “Min Hye là vợ của Chang Seok.”
“Em đã biết……..” Jiyeon khóc nói, nghĩ tới mấy năm chị không nhìn thấy đươc đứa nhỏ được sinh ra và lớn lên, cảm thấy vô cùng có lỗi với chị, mạnh ôm lấy chị, “Thực xin lỗi……..Em hẳn là nên trở về tìm chị.”
Eunjung ôm chặt lấy cô: “Không có việc gì, bây giờ quay về là tốt rồi.”
Chị còn không biết chân tướng sự tình, trong lòng không oán là giả. Nhưng mà, chỉ cần cô có thể ở bên cạnh bản thân, thì tốt rồi.
Jiyeon ôm chặt lấy bờ vai của chị, khóc đến cả người run lên. Cô không biết nên nói cái gì, đột nhiên nhớ tới bản thân đã từng kết hôn, mạnh buông anh ra.
Eunjung ngẩn ra, giơ tay bắt lấy cô, sốt ruột thuyết: “Không cần đi nữa!”
Jiyeoj nhìn chị, đang muốn gật đầu, chợt nghe thấy Eun Eun gọi mình. Cô quay đầu, cẩn thận nghe, nghe thấy Ji Ji Eun Eun hô: “Mẹ, mở mở cửa!”
Jiyeon chần chờ một chút, lớn tiếng nói: “Đến đây!” Sau đó nhìn Eunjung, “Đứa nhỏ tỉnh, em…..”
“chị không thể nhìn sao?”
Jiyeon mở miệng: “chị sẽ dọa đến Ji Ji!”
“Nga……” Eunjung buông cô ra, “Vậy lần khác chị lại đến…….” Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.
Jiyeon theo sau, thấy chị đi ra ngoài cửa, bỗng nhiên kêu lên, “chị___”
Eunjung mạnh xoay người, hi vọng nhìn cô.
Jiyeon mở cửa giúp: “Không nên uống rượu, uống rượu vào thì không nên lái xe.”
Sắc mặt Eunjung hiện lên thất vọng, nhẹ nhàng gật đầu.
Đứa nhỏ ở bên trong đang thúc dục, Ji Ji nghĩ tới mẹ không cần bé nữa, khóc nên, Eun Eun thì đập cửa. Jiyeon nghe thấy, cuống quít đóng cửa chạy tới. Cửa vừa mở ra, hai đứa nhỏ liền nhào tới:
“Mẹ mẹ…….Chúng con nghe lời, không cần đi! Không cần quăng! Về sau đừng khóc!”
“Được rồi, mẹ sẽ không bỏ lại hai đứa, chỉ là đang làm cơm, bề bộn nhiều việc mà thôi. Ngoan ngoãn đừng khóc, mở TV cho các con….”
Hôm nay Ji Ji bị sợ hãi, ngồi trên sô pha một lát, liền lui xuống chạy đến phòng bếp. Jiyeon đang thái rau, bé chạy tới ôm lấy chân của cô.
Jiyeon hỏi: “Làm sao vậy?”
Ji Ji không nói lời nào, vuốt tai con gấu bông, lẳng lặng tựa vào người cô. Jiyeon thở dài, cúi đầu hôn bé một chút, để cho bé ôm, tiếp tục nấu cơm. Chỉ một lát, Eun Eun chạy tới ôm một chân còn lại của cô: “Mẹ, hôm nay ăn cái gì?”
Jiyeon không có cách nào di chuyển, bất đắc dĩ nói: “Ăn đậu phụ và thịt viên. Giúp mẹ mang em ra phòng khách được không? Mẹ đều đi không được!”
“Nga.” Eun Eun buông cô ra, đi kéo Ji Ji, “Xem Hỉ Dương Dương.”
Ji Ji bĩu môi, nắm lấy tay chị mình, hai bé nắm tay nhau đi ra ngoài.
Chín giờ tối, Jiyeon làm cho bọn nhỏ lên trên giưởng ngủ. Hôm nay bọn nhỏ đã ngủ rất nhiều, lúc này tinh thần rất tốt, nằm ở trên giường từ hừ đến ca hát, người đẩy ta đưa, chính là không ngủ được.
Jiyeon khuyên vài lần, Ji Ji nói: “Kể chuyện xưa! Nói về Wang Wang!”
Jiyeon nghĩ một chút, nói: “wang wang đã đến một con sông của nước U Linh, sau đó đi lên núi……”
“Nói qua.” Ji Ji mở to mắt ngây thơ nhìn cô.
Eun Eun nói: “Ở trong núi, có trứng thối.”
“Trứng thối ức hiếp Wang Wanh.”
Jiyekn nhức đầu, cuối cùng nghĩ tới, hỏi: “Chúng ta giúp Wang Wang nối chân giả được không?”
“Cái gì gọi là giả?” Hai bé đồng thời hỏi.
“Chính là……Ukm…..” Jiyeon cầm lấy Wang Wang trong tay Ji Ji khoa chân múa tay, “Dùng một cây gỗ lớn hoặc một cái gì đó khác xuyên ở trên đùi nó, cũng giống như những cái chân khác, sau đó nó lại có bốn chân để đi đường. Giống như những chú cún khác. Nhưng cái chân này không phải là tự dài ra, nên nó kêu là chân giả.”
“Tốt.” Ji Ji vui mừng kêu lên, “Cho nó cho nó, Wang Wang rất lợi hại!”
“Tốt! Để cho nó càng lợi hại, sau này chúng ta chúng ta cho nó làm quốc vương nước U Linh.”
“Quốc vương là cái gì?” Ji Ji hỏi.
“Chính là hoàng thượng.”
“Nga~” Hai đứa nhớ tới một bộ phim cổ trang, ngân dài âm nói, “Hoàng thượng vạn tuế ~ vạn tuế ~ vạn vạn tuế ~~”
Jiyeon thiếu chút nữa cười phun ra.
Rốt cục chờ được hai đứa ngủ, Jiyeon gãi gãi đầu, vì sao trí nhớ lại không tốt? Chuyện xưa chưa kể được bao nhiêu đều đã quên! Cô nghĩ nghĩ, lấy bút và vở ở trong tủ đầu giường ra, viết xuống chuyện cô vừa kể qua. Viết xong, càng nghĩ tới những tình tiết ngày hôm nay càng viết nhiều hơn, sau đó làm một cái phân cách ở chỗ đã kể và chưa kể.
Như vậy sẽ không kể lặp lại, hoặc kể thiếu? Ngô, hi vọng bọn trẻ chậm rãi mất đi hứng thú với chuyện về Wang Wang, bằng không cô có vận dụng các tế bào trong não như thế nào cũng không đủ dùng.
Jiyeon buông bút, đang muốn ngủ, chợt nghe thấy chuông cửa vang lên. Cô hoảng sợ, giờ này, ai sẽ đến? Lặng đi một chút nghĩ tới___không phải là Eunjung chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro