chương 494
Mặc quần áo tử tế, rửa mặt sạch sẽ, Hyomin lái xe dẫn bọn chúng đi uống trà sữa và ăn điểm tâm. Ăn bữa sáng xong, cô sẽ đi trung tâm thương mại, cô muốn khẩn cấp mua quần áo mới cho những đứa nhỏ kia! Muộn ba năm, thiếu thiệt nhiều niềm vui làm cô, cô thật muốn bù đắp lại tất cả!
Jiyeon không đồng ý: “Còn phải về nhà thu dọn lại phòng ở, để lần khác đi đi.” Hơn nữa đi một hồi Hyomin lại phải tiêu tiền, trong lòng cô có chút không được tự nhiên.
Hyomin suy sụt hạ mặt:
“Vì sao cậu lại làm mất hứng như vậy? Cậu xem Bảo Bảo có bao nhiều chờ mong?”
Ji Ji Eun Eun nhìn mỗi một chỗ trong thành phố mới, đều mở to hai mắt tò mò, giờ phút này đang ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn thảo luận phòng ở thật cao.
Jiyeon do dự một chút, không biết làm thế nào bây giờ. Cô còn phải quay về thu dọn phòng ở nữa! Không thu dọn, vẫn phải ở chỗ Hyomin sao? Đang giằng co, điện thoại của cô vang lên, là công ty chuyển phát gọi điện tới, hỏi cô có ở nhà hay không, muốn đi đưa chuyển phát cho cô…….
Hyomin đành phải đánh mất ý niệm đi mua sắm, đưa cô về nhà.
Nhận chuyển phát, Jiyeon muốn thu dọn phòng, sợ đứa nhỏ hít phải khí bụi, nhìn Hyomin nói: “Cậu dẫn bọn nhỏ xuống dưới lầu chơi đi?”
“Cậu sẽ không mệt chứ?” Hyomim cầm điện thoại gọi cho công ty chuyên dọn dẹp cho hộ gia đình, để người dọn vệ sinh đến, sau đó nói: “Để cho bọn họ thu dọn, chúng ta đi dạo phố!”
Jiyeon trầm mặc một chút: “Còn phải xử lý nước và điện……”
“Mẹ, TV.” Ji Ji đột nhiên lôi kéo cô, chỉ vào chiếc TV ở phòng khách.
Jiyeom đi tìm chiếc điều khiển: “Phỏng chừng không thể xem.” Cắm phích cắm vào, quả nhiên không thể xem, biểu tình chờ mong của hai đứa nhỏ biến thành thất vọng.
“Buổi tối có thể xem.” Jiyeon sờ sờ đầu bọn chúng, quay đầu nhìn Hyomim “Để lần khác đi dạo phố đi. Một lát để nhân viên vệ sinh thu dọn phòng, tớ đi xem xét một chút, còn có phải sửa lại điện và nước, nộp tiền cước TV……”
Hyomin trầm mặc một lát: “Cậu ở tạm ở chỗ của tớ đi.” Qua hai ba ngày nữa chị hai trở lại, cô thu dọn xong nơi này cũng không ở!
Jiyeon cúi đầu thuyết: “Tớ ở nơi này có cảm giác an toàn.”
Hyomin sửng sốt, thở dài nói: “Vậy được rồi, tớ ở với cậu.”
Jiyeon làm việc tới trưa, thu dọn xong phòng ở, duy nhất có TV là không tốt. Trước kia là trả phí sợi quang học, hiện tại không được, cần phải đi đóng phía. Trước kia hai đứa nhỏ không được thường xuyên xem TV, nên đặc biệt muốn xem. Jiyeon chỉ có thể ăn cơm xong rồi đi xử lý, đi trả tiền cước phí, hai đứa nhỏ liền hiểu biết ngồi ở trên ghế sô pha xem tivi.
Hyomin muốn đùa bọn họ, bọn nhỏ không để ý tới, còn ngại Hyomin phiền. Hyomin thật sự buồn bực, quy củ ngồi ở bên cạnh nhìn bọn nhỏ.
Jiyeon thu dọn quần áo, nhìn Hyomin nói: “Đêm nay ăn cơm ở đây đi, tớ làm.”
Nhãn tình Hyomin sáng lên: “Tốt! Tớ muốn ăn nem rán với sushi do cậu làm.”
“Cái kia có chút phiền phức, lần khác đi, hôm nay làm mấy món ăn nhà đơn giản.” Hai năm nay Jiyeon đều ở chỗ của Jing So, thỉnh thoảng cũng làm cơm, ngày lễ tết còn làm một chút điểm tâm tinh sảo, cho nên trù nghệ cũng không có hạ xuống.
Hyomin ở nhà trông đứa nhỏ, Jiyeon ra ngoài mua thức ăn. Vừa ra đến cửa tiều khu, Ham chang Seok liền gọi cho Hyomin: “Chị dâu nhỏ đi đâu vậy?”
“Mua thức ăn!”
“Anh cũng muốn đến ăn!”
Hyomin nói: “Anh thấy Jiyeon trước chị họ, ăn được Jiyeon làm cơm, chị họ có thể không thèm để ý, nhưng anh cũng xếp hạng ở phía trước chị ấy, anh cảm thấy anh ấy sẽ không so đo sao?”
Ham chang Seok rơi lệ: “Anh muốn quyển quyển bức tranh nguyển rủa em……..”
“Cứ việc đi!” Hyomin cúp điện thoại, cùng đứa nhỏ xem Hỉ Dương Dương.
Sau bữa cơm tối, Hyomin muốn ngủ lại. Kết quả giường của Jiyeon nhỏ hơn giường của cô, không nằm được. Jiyeon kêu cô ngủ ở giường khác, cô muốn ốm đứa nhỏ ngủ, đứa nhỏ không cho cô ôm, muốn ngủ với mẹ. Cô cảm thấy ngủ một mình cũng không có ý nghĩa, liền đi về, bảo ngày mai cùng đi dạo phố.
Jiyeon vốn định ngày mai giúp đứa nhỏ làm sổ hộ khẩu, nghe vậy chỉ có thể hoãn lại.
Ngày hôm sau, Hyomin rốt cục được toại nguyện, mang theo đứa nhỏ đến cửa hàng thời trang trẻ em, một hơi mua cho đứa nhỏ hơn mười bộ. Jiyeon không ngăn cản cô, để cho cô điên. Chờ muốn mua đồ đơn thì Hyomin muốn mua mua tất cả những đồ mình thích, Jiyeon nói: “Mua một bộ, bằng không thì đừng mua.”
“Không thì thôi.” Hyomim ủy khuất nhìn cô, “Cậu còn không để tớ đau cháu tớ sao? Nhìn đẹp như vậy, đều mua đều mua......”
“Đứa nhỏ không chịu nhiều đối đãi như vậy, nhiều lắm sẽ không tốt. Vạn nhất làm hư làm sao bây giờ?”
Hyomin sửng sốt, nhìn thoáng qua hai đứa nhỏ, đây và bảo bối của Ham gia, xác thực không thể làm hư, muốn cưng chiều cũng để chị hai đến cưng chiều! Cô ủy khuất chỉ mua một bộ, nói với đứa nhỏ:
“Cô không có tiền, mua một bộ là tốt rồi, chờ cô có tiền lại mua cho cháu.”
Ji Ji lập tức lấy tay để ra ngoài quần áo: “Vậy không cần.”ai muốn đọc trước liên hệ
“Ách…….” Hyomin hắc tuyến, quay đầu nhìn Jiyeon, “Cậu dạy bọn nhỏ thật tốt.”
Jiyeon không biết nên biểu tình như thế nào.
Quần áo đương nhiên là mua, tiếp theo lại nhìn đến đồ chơi. Ánh mắt Eun Eun hoa lên, ô tô nhỏ cái gì, máy bay nhỏ, thật nhiều thứ để thích.
Hyomim muốn mua hết cả tiệm đồ chơi, rối rắm một chút quyết định để dành quyền lợi cho Eunjung, bản thân đang lo liệu nên làm thế nòa để không làm hư đứa nhỏ, chọn cho bọn chúng hai ba món mà chúng thích nhấ___hình như quá ít, hai ba dạng không tính là nhiều chứ?
Eun Eun chọn đi chọn lại, chọn một chiếc xe tàu hỏa nhỏ, sau đó lại không chịu chọn nữa. Hyomin chọn ngẫu nhiên cho bé một số người tí hon làm hành khách, sau đó hỏi Ji Ji: “Cháu muốn cái gì nào?”
Ji Ji nhìn chằm chằm con chó trong lòng: “Cháu chỉ muốn Wang Wang.”
Hyomin sửng sốt, thở dài: “Cháu thật đúng là chuyên chuyện!”
Jiyeon: …..Không nên dùng loạn từ ngữ với đứa nhỏ a!
Tuy rằng Ji Ji nói không cần, nhưng Hyomin không muốn bất công, vẫn là kêu bé chọn. Bé ngẩng đầu nhìn, muôn ngàn búp bê vải và đồ chơi màu sắc không quyết định được.
Hyomin nói: “Sử Nỗ được không? Đây cũng là con chó.”
“Không nên!” Ji Ji bài xích nói, “Ji Ji chỉ cần Wang Wang.”
“Nga, vậy chúng ta mua Barbie.” Hyomin lập tức buông xuống con gái của chị hai thật sự một lòng.
Ji Ji do dự một chút, không phải thực sự thích, quay đầu nhìn nhìn, chỉ vào con cừu: “Cái kia.” Cái khác thì không biết nhưng cái này thì biết, là cái này đi.
Hyomin nhả ra khí, mua cho bé một con cừu, thuận tiện cũng mua Hỉ Dương Dương và Hôi Thái Lang. Bất quá Ji Ji vẫn ôm Wang Wang của bé, đi được một đoạn đường, sợ Hyomin thương tâm, mới ôm con cừu!
Hyomin vui vẻ muốn chế, muốn ôm bé hung hăng cắn vài hớp.
Chơi ở bên ngoài một ngày, Hyomin đưa Jiyeon về nhà, nói: “Ngày mai sẽ tìm cậu.”
Jiyeon nghi hiacwj: “Cậu không đi làm?”ai muốn đọc trước liên hệ
“Ý của cậu là gì?” Hyomin giả vờ bất mãn, suy sụp hạ mặt: “Không chào đón tớ?”
“Không phải ý tứ đó…..” Jiyeon không biết nên giải thích như thế nào.
Hyomin cười hắc hắc: “Được rồi, ngày mai là chủ nhật, hơn nữa bây giờ là tết âm lịch, chơi vài ngày có cái gì? Ngày mai tớ đến đón cậu, chúng ta mang đứa nhỏ đi Disney!” Ngày mai anh hai về nước rồi, phải nghĩ biện pháp để bọn họ gặp mặt!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro