chương 491
Hyomin vui vẻ nói: "Được!" Sau đó nhìn nhìn đứa bé, tay muốn ôm, vốn là muốn ôm bé trai, lại sợ Joyeon thấy mình trọng nam khinh nữ, có chút ái ngại, dù so cô cũng đại diện cho Ham gia, vì thế cô liền đổi sang ôm Ji Ji.
Eun Eun mếu máo, vì sao nhà người ta đều thích bé trai, nhà bọn họ thì ai cũng chỉ thích bé gái? Đi tới chỗ nào ai cũng chỉ thích ôm Ji Ji, bé lại vẫn hi vọng người dì này có thể ôm bé...
Jiyeon ôm bé, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của bé nhăn lại, hỏi: "Làm sao vậy? Mệt hả? Lên lầu ngủ nhé."
Đáy lòng Eun Eun thở dài, tựa vào trên vai cô: Để cho mọi người thích Ji Ji hơn một chút đi. Nếu không thì em gái sẽ tủi thân, vừa thấy em khóc nhè, bé liền đau đớn, dù sao mẹ cũng không bất công!
Lên lầu mở cửa, dường như cả phòng là một màu đèn - bức màn vài năm đã không kéo ra, hôm nay trời đầy mây giờ lại gần tới chạng vạng, hoàn toàn không có ánh sáng. Trong không khí, hoảng hốt nghe thấy một mùi nấm mốc bốc lên...
Hyomin lanh mồm lanh miệng nói: "Làm sao mà ở đây được? Đến chỗ mình đi!"
"Như vậy sao được?" Jiyeon từ chối nhanh chóng: "Dọn dẹp một chút là được rồi." Nói xong liền ấn một công tắc bật đèn.
Lạch cạnh lạch cạch một tiếng, không có sáng.
Hyomin nói: "Điện cũng không có, làm sao ở được? Cậu vẫn còn khách khí với mình làm gì."
"Ai nói chưa?" Jiyeon thích ứng với ánh sáng yếu ớt trong phòng, xuống vào phòng bếp, mở ra chốt mở mạch điện, đèn sáng.
Hyomin buồn bực đóng cửa lại, nghe được tiếng Jiyeon mở bếp gas, đi qua: "Vài năm không dùng được, vẫn là gọi công ty nhiên liệu đến kiểm tra đi."
Jiyeon nắm dây dẫn lửa đốt, lại đóng lại: "Cậu nói đúng." Sau đó lấy nước sôi từ vòi, thầm thì vài tiếng ra được ít nước gỉ màu vàng.
"Hôm nay cứ đi đến nhà mình trước đi, bản thân mình thuê nhà ở bên ngoài, bình thường không ai ở, đủ cho cậu nghỉ lại!" Hyomin biết cô vừa về, có thể không muốn gặp quá nhiều người, cho nên giải thích rõ ràng.
Quả nhiên, sắc mặt của Jiyeon thoải mái hơn một chút.
Hyomin thấy cô do dự lại nói: "Con mệt mỏi như thế, cần được nghỉ ngơi. Hiện giờ trong nhà chỗ nào cũng là bụi, làm sao bọn chúng ngủ được? Ngày mai kêu công ty vệ sinh tới dọn dẹp một chút, sau đó trùng tu lại điện nước và khí gas, ở mới an tâm được. Hiện giờ mà ở, nhỡ đâu rò điện, bay hơi, chỉ có cậu hối hận! Mà không khí hít vào cũng không tốt, bọn chúng nhỏ như thế, yếu ớt như thế, hệ miễn dịch rất thấp."
Jiyeon khó xử mà nói: "Vậy được rồi." Hai ngày này con đều không ngủ ngon, cần phải ngủ một giấc thật ngoan rồi.
Ji Ji từ trên người Hyomin quay đầu nhìn cô: " Mẹ, đói bụng..."
"Đói bụng hả?" Hyomin lập tức hỏi, hỏi xong mới hiểu được ý tứ trong lời nói, vội vàng nói: "Chúng ta đi ăn cơm!" Nói xong liền ôm Ji Ji chạy ra ngoài cửa, sợ chạy xong, Jiyeon sẽ không chịu đi tới.
Jiyeon chỉ có thể tắt điện, ẵm Eun Eun, mang theo một ít hành lý đi theo.
Đi ra khu nhà, Hyomin ôm Ji Ji đến trước một chiếc ô tô trắng, vừa mở cửa xe vừa hỏi Jiyeon: "Cậu ngồi đằng sau, bé muốn ngồi cùng với cậu sao?"
"Cùng nhau đi." Jiyeon hỏi: "Dâ an toàn đằng trước không hợp với nó."
Hyomin gật đầu, ôm Ji Ji ra ghế sau, rời đi khi đó còn hôn lên mặt nó một cái: "Tiểu xinh đẹp, cô yêu cháu chết mất!"
"Cô?" Ji Ji nghi ngờ, cô cô không phải bồ câu nhà hàng xóm nuôi sao?
"Đúng, cô là cô của cháu!" Hyomin yêu thích không nỡ buông tay sờ soạn mặt của bé, quay đầu lại tình cảm ôm ấp đứa bé trong tay Jiyeon một cái, sau đó, đưa hành lý của Jiyeon vào trong cốp xe.
Jiyeon không được tự nhiên, xem xe này vẻ ngoài bình thường, nhưng không biết là nhãn hiệu gì, nhưng giá cả chắc chắn là xa xỉ. Hyomin dù không nhận thức nhãn hiệu, nhưng túi của cô dùng là LV. Đột nhiên Jiyeon cảm thấy mình và cô đã cách biệt một trời một vực rồi. Thời gian ba năm, giữa các cô, còn có thể trở lại như trước hay không?
Hyomin đặt hành lý xông, thấy cô đứng trên mặt đất ngẩn người, nghi ngờ hỏi: "Cậu làm sao thế? Nhanh lên xe đi!"
"A..." Jiyeon chui vào trong xe, để cho hai đứa trẻ ở hai bên người mình, sau đó dùng tay ôm lấy chúng.
Hyomin ở phía trước cài dây an toàn, khởi động ô tô: "Chúng ta đi ăn cơm trước đi, sau đó đến chỗ mình!"
"Được."
"Muốn ăn cái gì!"ai muốn đọc trước liên hệ
Jiyeon sửng sốt một phen, nói: "Tùy đi!" Rời đi một lúc lâu, đã không biết nên ăn cái gì rồi. Nếu mẹ còn sống, tất nhiên là cô sẽ ăn cơm của bà làm.
Dừng lại một lúc lại nghĩ, nếu mẹ còn sống, cô chính là sẽ có ngày hôm nay sao? Cuộc sống là tổng thể, mỗi một bước chệch là thay đổi toàn cục, là hiệu ứng bươm bướm, giống như thời gian, xảy ra chuyện bất đồng, cũng không thể có tương lai.
"Ăn cái gì giờ?" Hyomin lẩm bẩm: "Qúa dầu mỡ đối với dạ dày trẻ con cũng không tốt?"
"Không cần đầy mỡ!" Jiyeon gấp gáp nói: "Dạ dày của bọn chúng lại vẫn còn yếu, nếu quá nhiều dầu, cay quá, hay quá cứng đều không được."
"Ưm... Mình nhìn xem." Hyomin cầm lấy điện thoại, dùng phần mềm tìm kiếm nhà hàng ăn.
Jiyeon nói: "Lái xe không được nghịch điện thoại."
"A..." Hyomin lập tức dừng xe ở ven đường, chuyên tâm chơi đùa điện thoại, một lát sau quay đầu lại hỏi: "Ăn đồ Trung quốc thế nào? Nghe nói ông chủ là người của Trung Quốc, đã mở quán từ khi chúng ta còn đi học, thanh danh đã lan xa rồi!"
"Là sao? Trước kia cũng đi qua, vậy thì ăn cái đó đi."
"Được!" Hyomin lập tức lái xe chạy lên phía trước, nói với Ji Ji Eun Eun: "Bảo bối nhỏ, không vội, lập tức có thể ăn ngon rồi!"
Ji Ji trừng mắt nhìn, có phần mệt mỏi rã rời, Eun Eun lăn lông lốc xoay xoay, đánh giã bãi để xe.
Đến trước cửa quán ăn Trung Quốc, Hyomin ngừng xe xong, mang theo Jiyeon và hai đứa bé xuống. Jiyeon thấy không ít người nhìn qua, vốn là trông xe, sau đó là xem người, ánh mắt có chút đặc sắc, chắc là đang đoán gì đó?
Đi vào trong quán ăn, lập tức có người chào đón, rất nhiệt tình. Jiyeon nhìn biển chức danh trên ngực viết quản lý, cũng không phải người phục vụ bình thường, chẳng lẽ rất quen thuộc với Hyomin? Xem ra, Hyomin thường xuyên tới đây!
Hyomin nói: "Một phòng riêng!"
"Mời bên này! Bốn người sao?"ai muốn đọc trước liên hệ
"Đúng." Hyomin đi vào trong phòng, đặt Ji Ji lên ghế, chống lại ánh mắt mệt mỏi của bé, hỏi: "Đói bụng lắm hả?"
Ji Ji nhìn cô một cái, có phần không quen, thân thể nhỏ lui sang bên cạnh.
Hyomin cũng không thèm để ý, réo người mang thực đơn đến, sau đó đưa cho Jiyeon, Jiyeon chọn cháo và bánh bao. Hyomin thêm một loại bánh bao khác, xíu mại và sủi cảo chưng.
Jiyeon muốn nói: như thế nào ăn cho chết sao? Nhưng chăm chú nhìn dáng người của cô, có vẻ như béo lên rồi... chắc là vài năm nay đứa nhỏ này ăn rất nhiều, nên không có nói.
Sau khi đồ ăn mang lên, Hyomin hỏi Ji Ji Eun Eun: "Các con muốn ăn gì?"
Hai đứa thấy quá nhiều đồ ăn, không biết gì, nghĩ một chút, một đứa chỉ vào bánh bao, một đứa chỉ vào bánh chẻo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro