Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 487

Jing So nói: “Vậy cô quay về đi, tôi ở đây trông đứa nhỏ.”

Jiyeon nhìn thoáng qua Ji Ji Eun Eun đang lắng nghe bà nội Kim kể chuyện xưa, nói: “Vậy làm phiền cô, đừng để bọn chúng làm phiền đến người lớn.”

“Yên tâm đi.” Jing So nói.

Sau khi Joyeon đi xa, Jing So đến phòng ở phía sau sân bay, nhìn thấy hai người đàn ông đang kiểm tra máy bay trực thăng. Cô đi qua hỏi:
“Cái này các người yên tâm chứ? Nói với các người cô ấy thực sự rất đợn giản, làm sao có thể có vấn đề?”

“Chỉ là có chút lo lắng!” Một người đàn ông nói, “Nào có chuyện trùng hợp như vậy, con gái của cô ta sẽ hái hoa vàng đi? Chứ không phải biết phu nhân thích bé gái, là cô ý đi?”

Jing So cả giận nói: “Là Na Na bọn họ dẫn tới, ý của anh là tôi có mưu đồ gây rối?”

“Tôi không có ý này.” Người đàn ông giải thích, “Dù sao sau này cô cũng chú ý một chút, không nên tùy nhiện nhận người vào trong nhà. Nếu không may lão phu nhân xảy ra chuyện, chúng ta phải làm như thế nào?”

Tiếu Tiêu thở dài: “Được rồi được rồi…….Hôm nay cô ấy đã nói với tôi làm xong sẽ đi, các anh có thể yên tâm đi?”

“Vậy là tốt rồi.” Hai người đàn ông gật đầu. Bọn họ phụng mệnh chăm sóc, bảo vệ lão phu nhân, cũng không hi vọng có gì ngoài ý muốn, bằng không cái mạng nhỏ của bọn họ cũng không đền được.

Qua vài ngày, Joyeon làm xong Wang Wang, buổi tối vui vẻ đưa tới trước mặt Ji Ji vừa thấy, chạy từ trên giường xuống: “Wang Wang.”

Eun Eun nghe thấy tiếng kêu lớn của Ji Ji, ghét bỏ nói: “Em là con chó nhỏ!”

Ji Ji sửng sốt, quay đầu nhìn nó: “Anh mới là con chó nhỏ!”

“A, không nên đánh nhau.” Jiyeon thấy tình thế cấp bách vội kéo bọn chúng ra, không biết làm sao với hai tiểu tổ tong này, nơi nào cũng đối nghịch nhau, nhưng một khắc không thấy, liền sốt ruột hỏi cô: “Mẹ, anh/ em đâu rồi?”

Sao cô lại sinh ra hai đứa nhỏ như vậy.

Eun Eun thấy Ji Ji bĩu môi, bản thân cũng chu miệng, các đầu ngón tay đan vào nhau, một lát sau ngẩng đầu nói: “Em không cần tức giận…..”

“Nói xin lỗi.” Ji Ji bất mãn nói.

Eun Eun không chịu nói.

Hốc mắt Ji Ji đỏ lên: “Anh hai hỏng, không để ý đến anh nữa…….”

“Được được được rồi, xin lỗi.” Eun Eun lập tức lau nước mắt cho em gái.

Ji Ji ôm lấy con cún con trên tay Jiyeon: “Đây là của em, không cho anh.”

Eun Eun nhăn cái mũi: “Anh mới không cần.” Bé mới không thích những thứ ngây thơ như thế này, hừ!

Ji Ji nhéo nhéo chú cún trong lòng, nhìn Jiyeon: “Tại sao nó lại không kêu…...”

Jiyeon há miệng thở dốc, không biết nên giải thích như thế nào.

Ji Ji nói: “Con biết, Wang Wang mất……” Nói xong tưởng vứt bỏ “Wang Wang”, nhưng lại luyến tiếc.

Jiyeon nói: “Wang Wang còn, chẳng qua ở một nơi khác.”

“Ở đâu vậy?”ai muốn đọc trước liên hệ 

“Uh….nước U Linh.”

Ji Ji nằm gối đầu lên gối, nghiêng đầu, nhìn chằm chằm cô. Jiyeon thấy bé lắng nghe, tiếp tục nói: “Ở nước U Linh, ở rất xa. Nơi đó có rất nhiều động vật, có chú cún như Wang Wang, cũng có con mèo nhỏ, con ngựa nhỏ rất nhiều…..”

Jiyeon bắt tất cả các tế bào hoạt động, qua 20 phút, đứa nhỏ ngủ. Cô thở ra hơi, xem ra mỗi lần bé đi ngủ đều cần phải kể chuyện xưa, ngày mai phải đọc rồi ghi nhớ lại đồng thoại Andersen và Green mới được. Không biết đứa bé ba tuổi nghe có hiểu không? Nếu không thì cô mưa mấy quyển truyện cổ tích đi?

Buổi tối ngày hôm sau, quả nhiên Đinh Đinh quấn lấy cô muốn cô kể chuyện xưa, những chuyện khác lại không muốn nghe, lại chỉ muốn nghe chuyện về Wang Wang ở nước U Linh. Jiyeon vội chạy, có phải đứa bé đến thế giới này vì muốn tra tấn cô không? Viết chuyện xưa không phải là người bình thường có thể làm được?

Bất quá nhìn hai mắt tràn ngập hi vọng của con gái, con trai đã đứng chờ đợi ở bênh cạnh, cô đành phải nhận mệnh thôi! Ô
.................

Qua hai năm, trong thôn xảy ra một chuyện lớn ___rốt cuộc nơi này cũng phải khai phá, nghe nói là anh trai Na Moon xây dựng. Đừng nói trong thôn, toàn bộ trấn, trấn lân cận, hơn một nửa thị trấn đều sôi trào lên.

Jiyeon thật ra không có nhiều cảm giác lắm, dù sao cô cũng không phải một phần ở đây, một ngôi nhà nào, rất nhanh phải ly khai, vô luộn có khai phá như thế nào, đều không có đóng góp hay lợi ích nào của cô. Cô cứ đi làm theo lẽ thường, lấy tiền lương trả nợ, giao tiền thuê nhà.

Na Na còn chưa có đi học, mỗi ngày đều đi cùng Ji Ji Eun Eun tới Văn gia. Tháng giêng còn chưa kết thúc, còn có rất nhiều đứa nhỏ chơi pháo, Jiyeon sợ Ji Ji Eun Eun cũng chơi, liền dặn dò cẩn thận, để cho Na Na trông hai đứa nhỏ.

Chạng vạng, Jiyeon cùng Jing So tới Shin gia đón con. Đi vào trong Shin gia, thấy ông chủ Shin đang giết gà.

Jing So hỏi: “Con gái của tôi đâu!”

“Đầu Gỗ mang ra ngoài chơi diều.” Ông chủ Shin nói, “Đầu Gỗ khó có thể quay về một chuyến, ông nội nói tôi nấu cơm, người một nhà ăn cùng nhau, cô cũng lưu lại đi?”

“Jiyeon còn chưa có ăn cơm đâu, chúng ta quay về trong cửa hàng ăn đi!”
Jing So nói, xoay người đi lên đồi, “Chơi diều ở nơi nào?”

“Đi về hướng kia đi.” Ông chủ Shin chỉ một chút, “Để Jiyeon ăn ở nơi này đi.”

Jiyeon nói: “Người nhà của các người ăn cơm với nhau, tôi ở lại xem náo nhiệt gì? Chị Jing So lưu lại đi, em mang đứa nhỏ đến cửa hàng, nếu không chỉ có một mình A Dong”

“Nói sau đi.” Jing So không kiên nhẫn nói.

Đi lên trên đồi, đi qua mấy cánh đồng, rốt cuộc cũng thấy bóng dáng Na Na và Ji Ji Eun Eun.

Na Na đang chơi diều, gió thổi khiến cho tóc của cô bé bay toán loạn. Jiyeon thấy gió lớn, nhìn thoáng qua Ji Ji Eun, thấy hai đứa đều đang đội mũ, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ji Ji Eun Eun đứng ở bên cạnh một người đàn ông mặc áo lông màu xám, người đàn ông ngồi trên mặt đất, chơi diều với bọn chúng.

Jiyeon thấy giọng hỏi Jing So: “Đó là em trai của ông chủ Shin?”

“Em họ.” Jing So nói, đi qua gọi, “Na Na!”

Ji Ji Eun Eun quay đầu, thấy Jiyeon, vui vẻ chạy tới: “Mẹ___”

“Ai! Hai đứa cẩn thận một chút!”
Jiyeon kêu lên, “Đừng đạp lên lúa mạch!” Đây là đất của Myung gia, người khác giẫm lên sẽ không sao, cô giẫm hỏng sẽ mất mạng!

Trên tay Ji Ji  ôm con cún bằng bông, vui vẻ bổ nhàu vào lòng cô: “Mẹ, con chơi thả diều, bay còn cao hơn anh hai.”

“Đều là chú thả.” Eun Eun bất mãn nói.

Ji Ji đá anh mình.

Jiyeon vừa định ngẩng đầu nói cảm ơn với em họ của ông chủ Shin, thấy bọn nhỏ muốn đánh nhau, vội vàng kéo, sau đó nghe thanh âm kinh ngạc của người đàn ông: “Jiyeon?”

Jiyeon ngẩn ra, cảm giác giống như bị sét đánh. Cô mạnh ngẩng đầu, thấy được khuân mặt của em họ ông chủ Shin.

“Shin Dong?” Cô thở dốc vì kinh ngạc, thiếu chút nữa ngã.

Shin Donh nắm diều, nhìn đứa nhỏ trong lòng cô, mạnh một chút, diều bị đứt dây, bay ra xa. Na Na kêu lớn, những anh không có nghe vào, hỏi Jiyeon: “Cô là……Vợ của Myung Sun?”

Jiyeon cảm thấy cả người phát lạnh, run rẩy nói: “Anh……Anh là anh trai của Jing So?”
Shin Dong, …….Ông chủ Shin đều là họ Shin, cô nên sớm nghĩ đến! Nên sớm nghĩ đến!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro