Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 486

Chỗ ở của Kim nãi nãi rất lớn, Jiyeon đi qua tường bao vào cửa chính, vừa đi vừa nhìn. Phía trước là một cái sân rất lớn, bốn phía có các loại hoa quả, phía sau mới có phòng ở, chỉ có một tầng, nóc nhà bằng ngói lưu ly, vô cùng xinh đẹp.

Sau khi Jiyeon đi theo Jing So vào, thấy hình dáng bàn ghế trong nhà theo phong cách sổ xưa, phỏng chừng làm làm bằng gỗ lim. Bốn phía cũng được bài trí rất cổ kính, có máy hát, lư hương linh tinh, làm cho người ta nhớ tới Hàn quốc cũ ở trên TV.

Trong phòng có mở điều hòa, rất ấm áp. Jiyekn và Jing So ngồi một lát, mới có mới có một người phu nhân trung niên đỡ một lão thái thái tóc bạc trắng đi ra. Người phu nhân trung niên ăn mặc bình thường, khí chất bình thường, những ánh mắt lão thái thái lại trong trẻo, đeo một cái kính kiểu cũ, tóc buộc cẩn thận tỉ mỉ, ở sau đầu còn có một cái búi tóc. Bà mặc một cái áo sườn xám màu xanh, bên ngoài có một chiếc áo nhung khoác lên, trên cổ đeo một chuỗi hạt châu.

Jiyeon nhìn màu sắc kia, nhớ tới bộ Phỉ Thúy ở Jeong gia, phỏng chừng là giống nhau đi? Xem ra lai lịch của lão thái thái này không bình thường.

Jing So đứng lên cười nói: “Bà nội, đưa quần áo đến cho bà đây.”

Lee nãi nãi cười, nhìn Jiyeon nói: “Đây là công nhân mới.”

“Đúng vậy.” Jing So gật đầu, nói với Jiyeon, “Đây là trưởng bối của nhà tôi, cô cũng gọi bà là Lee nãi nãi đi.”

Jiyeon mỉm cười hô một tiếng.

Lee nãi nãi cười gật đầu: “Mau ngồi đi.”

Sau khi ngồi xuống, Jiyeon và Jing So lấy áo khoác ngoài ra cho bà xem. Bà vừa liếc mắt một cái, không có thử, lại vừa lòng nói với Jing So: “Quần áo cháu làm ta rất yên tâm! Đang chuẩn bị về nhà ăn lễ mừng năm mới, đúng lúc có thể mặc.”

Jing So hỏi: “Ngày nào bà nội đi?”

Lee nãi nãi vừa muốn nói, bên ngoài đột nhiên có âm thanh truyền đến, bà hỏi: “Sao lại thế này?”

Một người đàn ông mặc áo bảo vệ xuất hiện ở cửa: “Là Na Na của nhà Jing So mang theo hai đứa nhỏ hái mai vàng ở bên ngoài.”

Hai đứa nhỏ? Jiyeon vội vàng đứng lên.

“Đừng nóng vội.” Jing So giữ chặt cô, quay đầu nói với Kim nãi nãi, “Bà nội, cháu ra ngoài nhìn xem.”

“Cháu xem cái gì? Cháu lại sẽ mắng Na Na cho xem!” Lee nãi nãi giận giữ nói, nói với người đàn ông đứng ở cửa, “Mau đưa những đứa trẻ đó vào đây!”

Một lát sau, Na Na và Eun Eun Ji Ji đi tới. Na Na sợ hãi liếc mắt nhìn Jing So một cái, ngượng ngùng cười, chậm rãi đi tới. Eun Eun Ji Ji nhìn thấy Jiyeon, hai đứa chạy tới, bổ nhào vào người cô: “Mẹ___”

“Hai đứa lại làm chuyện xấu?” Jiyeon lo lăng hỏi, thấy trên người bọn chúng có bùn, sợ dơ sô pha của Lee nãi nãi, vội vàng đẩy bọn chúng ra, cũng không dám đặt xuống, sợ bùn đất rụng xuống trên thảm. Cô bất đắc dĩ hỏi:
“Hai đứa như thế nào biến thành như vậy?”

Ji Ji nháy con ngươi sáng trong như ngọc, đặt một cành mai vàng lên trên tay cô: “Hoa hoa……Thơm quá, là chị hái.”

Jiyeon ôm bé vào trong lòng, một bàn tay ôm Eun Eun, xấu hổ nhìn người trong phòng.

Tay Jing So gõ gõ đầu Na Na: “Ai kêu con tới hai mai vàng?”

Na Na chu miệng: “Con là con của mẹ, mẹ lại không bênh con……”

Lee nãi nãi cười nói: “Đừng trách con bé, trước đây ta cũng rất thích tới nhà người khác hái hoa.”

Jing So nói: “Bà nội, bà lại chiều nó.”

Jing So cười, đi qua ôm cánh tay của Kim nãi nãi: “Kỳ thật là con nhớ bà cố nội.”

Lee nãi nãi giơ tay nhéo nhéo mũi bé: “Nói ngọt!” Sau đó quay đầu, hai mắt nhìn chằm chằm không chuyển mắt khỏi Ji Ji.

Mọi người biết, tâm bệnh của bà lại tái phát.

Lee nãi nãi kích động hỏi Jiyeon: “Đây là con gái của cô? Bao nhiêu tuổi?”

“Hai tuổi rưỡi.”

Lee nãi nãi run rẩy vươn tay: “Cho ta ôm được không?”

Jiyeon sửng sốt, cúi đầu nhìn Ji Ji: “Đó là Lee nãi nãi……..Ách, bà nội Lee…..” Xưng hô như thế nào.

Lee nãi nãi đã bị Ji Ji hấp dẫn, không chú ý đến rối rắm của cô, nói với Ji Ji: “Để cho bà cố nội ôm được không?”

Ji Ji quay đầu, mở mắt to nhìn bà, lại quay đầu nhìn Jiyeon. Jiyeon gật đầu, bé mới đi qua, vươn tay lên ôm một chút. Thân mình của bé thấp bé, chỉ có thể ôm lấy đầu gối, làm bộ dáng mà thôi. Vừa muốn thối lui, Kim nãi nãi một phen ôm lấy cô:
“Ôi! Con bé thật khá! Nhìn xem lòng ta đều mềm!”

Ji Jicó điểm không thói quen, cả người nhéo xoay, kết quả phát hiện trên người bà có cỗ mùi, nhịn không được xúm lại ngửi nhiều một chút.

Thật thoải mái.

Ji Ji ngẩng đầu, nhìn thấy Lee nãi nãi cười từ ái, hoàn toàn bất đồng với hai người bà nội ở Myung gia kia, nhất thời an lòng, có chút ngạc nhiên có chút thích tựa vào trên người bà.

Lee nãi nãi thấy bé như vậy, biết bé thích mình, vui vô cùng, ôm bé đặt lên ghế sô pha. Người phu nhân trung niên bên cạnh thấy, giơ tay ra giúp bà. Bà ôm Ji Ji, nhìn Eun Eun hỏi: “Đứa bé này? Cũng là con của cô?”

“Vân, là song sinh.” Jiyeon trả lời.

Lee nãi nãi liếc mắt nhìn cô một cái, cực kỳ hâm mộ nói: “Bé trai cũng lại đây, để cho bà cố nội ôm.”

Eun Eun có chút không muốn, bất quá thấy em gái bị bà “Kèm hai bên”, việc đáng làm thì phải làm liền đi qua, thầm nghĩ nếu bà dám ức hiếp em gái, bé liền khiến cho bà đẹp mắt. Đi đến trước mặt, không cho người ôm, tự bé trèo lên.

Jiyeom hắc tuyến, hai đứa nhỏ này vì sao không khách khí như vậy?

Lee nãi nãi thấy hai bé đều thân cận bản thân, vô cùng vui mừng, nói với người phụ nữ trung niên ở đối diện: “Trong nhà có đồ ăn vặt không? Mau mang ra cho đứa nhỏ ăn.”

Jiyeon cảm thấy ngượng ngùng, tưởng ngăn cản, Jing So giành nói trước: “Bà nội của chúng ta không có sức chống cự đối với trẻ em, đặt biệt là bé gái, vừa thấy liền không đi đường được.”

Lee nãi nãi trừng mắt nhìn cô một cái: “Phải! Lúc cháu còn nhỏ, ta thấy cháu liền không đi được.”

Jing So cười: “May mắn trước đây cháu gặp được bà!” Cô là cô nhi, nếu không có Kim nãi nãi thu nuôi, nào có thoải mái như ngày hôm nay?

Một lát sau, người phụ nữ trung niên bưng một mâm bánh bích quy tới, nói: “Ăn cái này không bị tổn thương nha.”

Lee nãi nãi cầm một cái đưa cho Eun Eun, tự tay đút cho Ji Ji, nói với Kiều Kiều: “Cháu lớn rồi, tự mình ăn nha.”

Na Na cười: “Cháu biết cháu lớn không được ưa thích, bà nội cố ôm em trai em gái đi.” Sau đó đi lấy bánh bích quy ăn.

Jing So muốn trừng bé. Nha đầu kia có biết mình đang nói chuyện với ai hay không? Bà cố nội này cũng không phải bà nội bình thường!

Lee nãi nãi cười rỗ lên, hiển nhiên rất thích Na Na. Bà hỏi Jiyeon: “Tên đứa bé là gì?”

“Eun Eun,Ji Ji…….” Jiyeom nói xong, mặt cứng đờ, này tên gọi có nghĩa gì?

“Đây là nhũ danh sao?” Lee nãi nãi ngạc nhiên hỏi, “Eun Eun Ji Ji, cái tên này khi gọi lên nghe được, rất thanh thúy.”

Jiyeom xấu hổ cười: “con cũng cảm thấy kêu rất đáng yêu.”

“Rất đáng yêu.” Lee nãi nãi nói, “Bộ dạng càng đáng yêu, rất xứng với cái tên đáng yêu này!”

Lee nãi nãi ôm Ji Ji không chịu buông tay, giữ bọn người Jiyeon lại ăn cơm trưa. Ăn cơm trưa xong, Jiyeom nói với Jing So: “Trong cửa hàng có một người……”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro