Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 483

Anh rể Myung Sun nói: “Việc này sao có thể lộ ra?”

Mẹ Myung cứng lại, tức giận không nói lời nào.

Jiyeon nói: “Con không đi…..Con sẽ hoàn lại tiền.”

Mẹ Myung thư thái một chút, mở sổ sách ra nhìn qua, một lát sau chỉ vào trên giấy nói: “Nơi này còn có 4 triệu won, không biết là chuyện gì vậy, nhất định là cô tiêu hết!”

Jiyeon nhất thởi run lên, đó là bốn triệu won của cô. Tám triệu này cô biết, lại thêm bốn triệu, còn tới năm nào tháng nào cô mới có thể đi? Cô nói: “Tiền mua đồ đều viết, không viết khẳng định là không phải. Có thể là tùy tiện viết, mẹ không thể tính lên đầu con.”

Mẹ Myung liếc mắt trừng cô một cái, dứng lên: “Vậy cô lập tức chuyển ra ngoài! Phỏng ở trong nhà của tôi không phải nơi để cho cô ở! Chính cô tìm phòng ở đi! Về sau hàng tháng ít nhất phải đưa tôi một ngàn đồng, băng không…….Bằng không cô cứ chờ xem!” Nói xong còn liếc mắt nhìn Ji Ji Eun Eun  một cái, giống như uy hiếp. Kỳ thật, nếu Jiyeon muốn chạy, bà cũng không có biện pháp gì.

Nhưng cái nhìn này của bà, Jiyeon lại tưởng thật, vội vàng nói: “Con sẽ không! Con sẽ trả lại tiền!”

Myung Zan nói: “Để cho cô ấy ở nơi nào? Myung Sun mới đi mấy ngày, cô ấy liền mang đứa nhỏ chuyển ra ngoài, bên ngoài sẽ nghĩ như thế nào?”

Mẹ Myung vừa nghe, không biết nên làm thế nào.

Bà nội Myung nói: “Bên chỗ lão Kang, không phải có phòng sao? Cho cô ta ở đó đi, để cho cô ta trả tiền thuê nhà hai tháng!”

Lão Kang trong miệng bà chính là chú của Myung Sun, Thím Myng Sun là em dâu của bà, ba Myung, chú Myung đều kêu như vậy, bà là xưng hô theo đứa nhỏ. Nếu phải xưng hô cho đúng phải là bà nội Myung Nhị.

Bà nội Myung Nhị là lúc còn trẻ gả cho Myung Nhị gia, đã nhiều năm không có con, bác sĩ vừa nhìn, là nam không thể sinh. Một người đàn ông không thể sinh, luôn luôn có người sẽ nói. Bà nội Myung Nhị lúc còn trẻ lại xinh đẹp, mà có người bắt đàu đánh chủ ý lên người bà. Tình cảm của bà nội Myung Nhị với chồng bà rất tốt, hai người rất hợp, chỉ lo kiếm tiền, sau đó nuôi con nuôi cái, nói là một mình ở bên ngoài trị bệnh.

Kết quả Myung Nhị gia lầm đường lạc lối, làm chuyện lừa bán trẻ con! Bà nội Myung Nhị không khuyên can được, nhìn đến chuyến đi kiếm tiền này, đi theo Myung Nhị gia làm một chuyến, đồng thời chon một đứa thích hợp để nuôi.

Sau đó đồng phạm của bọn họ bị bắt, Bà nội Myung Nhị và Myung Nhị gia nói mặc kệ. Vừa lúc trên tay còn ôm một bé gái còn chưa bán, coi như con của mình mang về nuôi.

Sau khi ôm trở về, hai người nói mình sinh ở bên ngoài. Người bên ngoài không biết sẽ tin, nhưng người nhà lại không tin bọn họ. Ba của Myung Nhị gia, cũng chính là ông nội của Myung Sun, đóng cửa chất vấn, mới biết chân tướng! Lúc ấy mọi người cũng không nhiều lời, chỉ là không đến hai năm Myung Nhị gia liền bị bệnh gần chết. Tiền lúc trước ông ta lừa bán trẻ con đều tiêu hết, bà nội Myung Nhị không có tiền, liền đi theo mọi người cùng nhau làm cơm. Nhưng là tất cả mọi người ăn không đủ lo, liền kêu bà tặng con gái cho người khác hoặc bán đi, dù sao cũng không phải con đẻ.

Bà nội Myung Nhị luyến tiếc, thà rằng một mình nấu rau dại ăn.

Bà nội Myung Sun bất mãn, thừa dịp bà nội Myung Nhị không chú ý, vụng trộm ôm đứa nhỏ đi, để cho bà nội Myung bắt đi. Bởi vì nhà mẹ đẻ của bà nội Myung cách rất xa nơi này, nên đường đi hơi xa chút. Bà nội Từ nhân việc này quay về nhà mẹ đẻ một chuyến, sau đó tùy tiện đưa đứa nhỏ cho người khác, rồi lại quay về.

Bà nội Myung Nhị phát hiện, đại náo một hổi, nói người của Myung gia “Tâm địa độc ác, cư nhiên trộm con của bà, sẽ không sợ báo ứng sao.”

Bà nội Myung nói: “Rốt cuộc là ai tâm địa độc ác? Đứa nhỏ này là của cô sao? Là cô trộm của người ta! Người ta mới là ruột thịt, cô mới là tâm địa độc ác, cô sẽ bị báo ứng!”

Bà nội Myunh Nhị sửng sốt, sau đó liền điên. Sau đó chú của Myung Sun lại kết hôn, không có phòng ở, liền chiếm phòng ở của bà, để cho bà ở một gian phòng nhỏ bên cạnh. Lúc đó phòng được xây bằng đất bùn, sau đó chú của Myung Sun sửa sang thành nhà lầu, vẫn chừa một phòng cách vách cho bà.

Sau khi bà qua đời, lúc phòng không có ai ở, liền làm phòng chứa củi. Hiện tại Jiyeon chuyển vào, tự nhiên cần phải dọn dẹp một phen.

Myung gia chỉ mang củi đi, bởi vì củi để dành nấu cơm, còn lại có bẩn bao nhiêu cũng không giúp cô. Phòng ở này là của chú Myung, bó củi bên trong cũng là của chú Myung. Thím Myung không có nơi để chứa củi, tự nhiên bất mãn, hỏi bà nội Myung: “Phòng này thuê một tháng bao nhiêu, giao cho ai?”

Bà nội Myung sửng sốt, nói: “Phòng của các con, giao cho con đi, lấy bao nhiêu con quyết định.”

Thím Myung nói: “Vậy lấy 300 won đi! Tiền con sẽ không cần, để cho mẹ hoặc chị dâu đi, lúc trước cô ta lừa tiền của chị!”

Mẹ Myung tự nhiên cũng không cần số tiền này, miễn cho lòng em dâu phát sinh hiềm khích, liền giao tiền cho bà nội Myung. Bà nội Myung đau lòng số tiền lúc trước tiêu cho Jiyeon, đáp ứng, hơn nữa Eun Eun cần Jiyeon giao tiền.

Tổng cộng trên người Jiyeon không đến năm trăm won, giao cho bà ba trăm won.

Myung Zan đều muốn khóc, như vậy ức hiếp người quá mức. Cô nói: “Giường đâu? Lấy cái giường đến đây đi!”

Mẹ Myung không chị, hung hổ nói chuyện rất khó nghe.

Myung Zan nói: “Để cho cô ấy nằm dưỡng bệnh, khi nào có thể thì kiếm tiền trả lại mẹ?”

Mẹ Myung không cam lòng nói: “Vậy chúng ta đưa cô ta cái giường cũ dưới lầu đi, dù sao cũng chuẩn bị đốt.”

Giường ở nông thôn trước kia đều làm bằng gỗ, hiện tại đổi thành đệm, loại giường này sẽ không dùng nữa. Có người sẽ dùng để ở phòng khách khi có khách tới chơi, không có nơi để thì sẽ tiêu hủy.

Chú Myu g kêu hai đứa con trai của mình về hỗ trợ chuyển giường, hai người còn không biết phát sinh chuyện gì, hỏi mọi người thì không ai nói, bọn họ không hỏi nữa, để buổi tối hỏi ba mẹ mình.

Myung gia còn muốn lấy lại những thứ của đứa nhỏ, tỷ như xe của trẻ con, sữa bột linh tinh. Myung Zan nói: “Các người giữ lại cũng vô dụng, nhìn lại thương tâm! Đều cho cô ấy đi!” Sau đó tranh thủ giúp Jiyeon chuyển ít vật dụng hàng ngày, quét lại một chút giúp cô.

Làm xong tất cả, Myung gia đi chuẩn bị cơm tối, Jiyeon ngồi một mình ở nơi ẩm mốc, âm thầm rơi lệ ở trong căn phòng trống rỗng. Myung Zan ở lại ăn cơm tối ở Myung gia, bê chăn đêm tới cho cô.

Cô đứng lên, cảm động rơi nước mắt.

Mặt Myung Zan căng thẳng muốn khóc: “Ngày mai em tới chỗ chị, chị lấy một số thứ cho em, em hãy nói là em mua.”

Jiyeon nức nở nói: “Hiện tại em nào có tiền mà mua đồ?”

Myung Zan dừng một chút, chồng của cô tới đây, trên tay ôm hai bó rơm.

Myung Zan nói: “Để rơm ở dưới giường, sau đó trải lên ít bông.” Nói xong liền trải lên giúp cô.

Jiyeon cũng trải cùng, Myung zan khoái tay: “Em không cần làm, em mang đứa nhỏ ra ngoài đi, miễn để dính bụi, chị và anh rể em trải là được rồi xong sẽ gọi em!”

Jiyeon lặng đi một chút, mang đứa nhỏ ra ngoài, nghĩ ngày mai nên đi lên trấn tìm việc. Tiền lương trên trấn có được bao nhiêu? Khi nào thì cô mới có thể trả xong. Còn nếu quay về Seoul cô ngược lại không cần sợ, ở đó mẹ Park có để lại một căn phòng cho cô, đó là bảo đảm lớn nhất của cô.

Hoặc còn có Eunjung……..

Không! Chị đã kết hôn, cô không nên đi tìm chị. Cô không muốn giống như Mẹ của Park Jin Seul.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro