Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 481

Cha Myung phát hiện ra bà, ngoắc bà đi đến.

Mẹ Myung lập tức đi qua, thấy trên bàn bày một đống đồ, phần lớn là sách vở chữ NHật, chắc là di vật của Myung Sun để lại ở đồn công an. Cô thấy một tờ giấy chứng nhận hiến máu đơn đốc đặt trước mặt, tay đưa ra lấy qua: “Đứa nhỏ này sao vẫn đi hiến máu?”

Mẹ Myung học sơ trung, biết chữ, thế nhưng nhận thức có chút lạc hậu, cảm thấy hiến máu sẽ làm sức khỏe không tốt.

Lãnh đạo của Myung Sun vừa nghe thấy, liền giải thích một chút, nói hiến máu là một chuyện vinh quang, Myung Sun lại là cảnh sát, có tác dụng làm gương.

Mẹ Myung cười ngượng ngùng, đặt giấy chứng nhận hiến máu lên bàn, ngồi xuống bên cạnh cha Myung đang bất động. cha Myung cầm tờ chứng nhận hiến máu, nói với bà: “Sở trưởng nói hai đứa bé kia không phải con của Myung Sun.”

“Hả?” Mẹ Myung kinh ngạc, trừng mắt nhìn ông, hồi lâu sau lại nhìn lãnh đạo: “Nói mê sảng gì thế>?”

Sở trưởng nói: “Tôi chỉnh lý mấy thứ của Myung Sun mới phát hiện giấy chứng nhận hiến máu này, phát hiện nhóm máu của cậu ấy là nhóm AB, tôi nhớ rõ khi hai đứa bé sinh ra, bệnh viện xét nghiệm nhóm máu cho chúng, bé gái mang nhóm máu 0!”

Một người khác ở bên cạnh nói: “Sở trưởng nói cho chúng ta biết, chúng ta cảm thấy sự việc nghiêm trọng, cũng không thể tùy tiện hàm oan người khác, liền chạy đến bệnh viện lấy tư liệu, thật sự là nhóm máu 0!”

Sở trưởng nói: “Vốn dĩ cảm thấy việc kết hôn của Myung Sun có chút kỳ lạ, chỉ là lúc ấy nhúng tay vào chuyện đó thì cũng không tốt. Tôi lén hỏi qua cậu ấy, cậu ấy là cái hũ nút, lâu mãi cũng không cậy ra một câu. Tôi nghĩ là cậu ấy sẽ thanh tỉnh lại, nên là không có đến cái gì, ai biết... thực là bị lừa...”

Ông nói Myung Sun bị lừa còn tốt, lấy hiểu biết của ông đối với Myung Sun, Myung Sun hơn nửa là cam tâm tình nguyện bị lừa. Nhưng sự việc đã đủ phiền, ông không muốn càng phiền phức hơn, Myung Sun lại được tôn thành liệt sĩ, ông không muốn trên người anh có chút bẩn thỉu nào, rõ ràng liền đem tất cả sai lầm đổ lên người Jiyeon.

Vốn việc này có thể mặc kệ, nhưng tiền trợ cấp của Myung Sun cao như thế, đầu tiên muốn để lại cho vợ con, đứa nhỏ này cũng không phải của cậu ta, cũng không thể để người ngoài lấy tiền đi! Sở trưởng đã nghĩ để toàn bộ tiền tử cho cha Myung, mẹ Myung, dù sao hai người cũng còn hơn nửa đời người, cần tiền bạc dưỡng lão.

Mẹ Myung không tin, cháu đích tôn tới này nào có thể mất, phải nói Sở trưởng nghĩ sai rồi, nói chứng nhận hiến máu của Myung Sun có vấn đề.

Myung Sun bắt đầu hiến máu đã nhiều năm như thế, sao có thể sai?

Mẹ Myung còn nói lý luận về nhóm máu không chính xác, sở trưởng nói: “Chuyện của khoa học, một câu cũng không nói được rõ ràng, nói chung, nhóm máu này của Myung Sun, chắc chắn không thể sinh ra con mang nhóm máu 0, giống như đạo lý sinh chó sinh mèo thôi, đứa bé đó không phải của Myung Sun!”

Mẹ Myung sửng sốt, hồi lâu sau vội nói: “Con trai đó? Con của Myung Sun đúng không?”

Những người lãnh đạo im lặng một lát, nói: “Là thai đôi... một đứa không phải, đứa kia tự nhiên...”

Mẹ Myung trừng to mắt, vỗ đùi khóc lên: “Như thế nào có thể như vậy!”

Cha Myung vội hỏi: “Có phải bệnh viện nhầm lẫn rồi không?”

“Không thể xuất hiện sai lầm này.” Sở trưởng thấp giọng nói: “Nếu không thì hỏi cô ấy? Nếu cô ấy không thừa nhận, chúng ta trực tiếp đi xét nghiệm DNA, sự thật liền rõ ràng rồi!”

Mẹ Myung hỏi: “Cái gì A?”

“Cái đó còn tin cậy hơn nhóm máu, nhận thức con cái tương đối vững chắc!”

“Vậy thì xét nghiệm!” Mẹ Myung vội la lên.

“Bà đừng vội!” Cha Myung nói,

Sở trưởng gật đầu: “Chuyện này nghiêm trọng, tốt nhất không cần làm loạn, nếu không thì khó coi. Hai người nghĩ lại, Myung Sun đã mất, nháo lên loại chuyện này... ai!”

“Sao chổi này” Mẹ Myung tức giận mắng to, ăn phải thiệt thòi lớn như vậy, vẫn còn không thể lộ ra, không thể khiến cô làm gì, phổi của bà cũng tức điên rồi.

Việc riêng không thể nhúng ta, sở trưởng để chính bọn họ tự xử lý, thế nhưng dặn dò: “Chuyện nói đã nói rồi, ngàn lần không thể xằng bậy, không được phép động tay!” Dân đen hung hãn, ông đúng là có chút sợ: “Liền tính không phải là con của Myung Sun, cũng là ba mạng người. Quốc gia đối với con gái con trai đều rất coi trọng, các người cũng không thể dùng hình phạt riêng, nếu không thì liệt sĩ sẽ bị xóa tên, mà tiền tử cũng không có.”

Mẹ Myung thật muốn bóp chết Jiyeon, vừa gnhe lời này, uyer khuất khóc lên.

Cha Myung vỗ vai bà, tiễn những người lãnh đạo này đi, ngồi đối diện với mẹ Myung giây lát, cũng chưa nói gì. Chú của Myung Sun ở cách vách, thấy mọi người đi tới, bà nội Myung cũng đi qua.

Cha Myung biết cũng không biết làm sao, hiện tại cũng không thể hỏi Jiyeon, nói với chú của Myung Sun: “Có chút việc, một mình tôi xử lý không nổi, gọi chị nó đến nói đi, tôi gọi cho Myung Zan.”

Nếu thực sự không phải là con của Myung gia, Jiyeon tự nhiên cũng không thể ở lại.

Nhưng nếu ông trực tiếp đuổi người đi, người không rõ nguyên nhân có thể nói ông. Người bên ngoài thế nào mặc kệ, chị em, con gái con rể nhất định phải biết chuyện.

Cô Myung liền đến, hai nhà không cách xa nhau, Myung Zan gả ở trên trấn, chồng sửa xe, gọi điện thoại, hai người nhanh chóng tới, đồng thời có cả chồng.

Cha Myung sợ bà nội chịu kích thích, không muốn để bà nghe thấy. Bà nội Myung hơn tám mươi tuổi, mấy hôm trước thương tâm còn nằm trên giường, hiện giờ lại khôi phục được rồi. Â thanh của bà vội vàng nói: “Chuyện gì tôi không thể nghe? Chuyện chắt của tôi, tôi càng muốn nghe.”

“Mẹ nhỏ tiếng chút, nhỏ tiếng thôi!” Myung Zan vội nói, sợ Jiyeon ở trên lầu nghe thấy.

Mẹ Myunh cũng sợ Jiyeon nghe thấy hoặc đi xuống, đề nghị qua nhà chú của Myung Sun. một đám người đi qua, cha Myung cũng không đuổi bà nội Myung, ông còn không biết tính mẹ ông sao? Không chừng còn gánh vác được hơn ông!

Cha Myung nói chuyện của Jiyeon cho mọi người, tất cả đều kinh ngạc, liền nói không thể, không cần oan người tốt.

Bà nội Myung không ổn, thiếu chút nữa ngã quỵ. Mọi người luống cuống tay chân đỡ bà, kết quả bà lại ngồi yên, hung tợn nói: “Tôi không sao, tôi nghe, người kia đúng là không biết xấu hổ, lừa gạt cả nhà chúng ta.”

Cha Myung thấy bà không có chuyện gì, lấy chứng nhận hiến máu của Myung Sun ra, cả tư liệu của bệnh viện đưa cho Myung Sun: “Con so rồi nói cho họ biết đi?”

Myung Zan nhìn hồi lâu, khó chịu nói: “Đây là chuyện vô liêm sỉ gì thế!”

Mọi người bất đầu lên kế sách, chỉ chốc lát, nghe thấy tiếng khóc trẻ con bên ngoài, mọi người cứng lại.

Mẹ Myung đứng dậy đi ra ngoài, thấy Jiyeon địu một đứa trên lưng, ôm một đứa trên tay đứng ở bên ngoài vách tường.

Jiyeon hỏi: “mẸ, đã nấu cơm chưa?”

Mẹ Myunh tức giận nói: “Cô còn muốn ăn cơm nhà tôi?”

Jiyeon sửng sốt.

Mẹ Myung chỉ vào cô: “Cô lăn lại đây cho tôi!”

Jiyeon không biết xảy ra chuyện gì, vội vàng đi qua. Vừa vào cửa, thấy tất cả mọi người ở đây, bắt đầu sợ hãi.

“Cô quỳ xuống cho tôi!” Mẹ Myung quát.

Phịch một tiếng, Jiyeon quỳ xuống không chút do dự. Cô nợ Myung gia, quy một phen là có thể trả lại sao?

Cha Myung quăng giấy chứng nhận hiến máu đến trước mặt cô: “Đây là có chuyện gì?”

Jiyeom nhặt lên, nhìn thoáng qua, không rõ. Lại nhặt mấy tờ giấy khác rơi trên mặt đất, là tư liệu về nhóm máu của con, cô nhìn hồi lâu, cả người run lên, hiểu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro