Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 479

Jiyeon bước từng bước nặng nề lên lầu, ở trên lầu thấy căn nhà ở trên đỉnh núi kia cũng sáng đèn, cũng có người ra cửa. Cô đột nhiên cảm thấy lạnh, ngôì trên gường một lúc, mãi cho đến khi đứa nhỏ tỉnh lại muốn uống sữa. Sữa của cô không đủ, cuống quít pha sữa bột, để cho hai đứa nhỏ ăn no, sau đó cảm thấy mệt mỏi, mới đi ngủ.

Ngủ thẳng đến sáng sớm, nghe được bên ngoài có thanh âm, cô cả kinh, nhanh chóng ngồi dậy. Bên ngoài rất ầm ĩ, khiến cho nội tâm cô bất an. Cô bối rối mặc quần áo tử tế đi ra ngoài, nghe được mẹ Myung kêu khóc om sòm.

Cô như tên bay lao ra ngoài, thấy đối diện trong sân, có người nâng cái gì đó. Cô chạy theo mọi người, nửa đường, mẹ Myung chạy lên phái trước ngăn những người đó lại, nằm ở bên cạnh vật đó khóc lớn. Cô thiếu chút nữa ngã sập xuống, rốt cuộc chạy tới, nhìn thấy Myung Sun!

Myung Sun nhắm hai mắt, mặc đồng phục cảnh sát, trên người nhiễm máu, trên trán có một lỗ đã kho cạn máu...

"Ông trời ơi --" Mẹ Myung khóc lớn.

Jiyeonlặng đi một lúc, khàn giọng nói: "Myung Sun!" Sau đó cô khóc lên, tiếng khóc cơ hồ vang vọng trời đất.

Vì sao lại như vậy? Vì sao?!" Cô không nghĩ ra! Myung Sun tốt như vậy, ngày mai anh sẽ đi tìm Na Moon, vì sao ông trời lại đối với anh như vậy? Thật bất công!

"Hãy nén bi thương." Không biết đã khóc bao lâu, có người nhẹ nhàng ôm cô: "Đứa nhỏ khóc, mau đi xem nó."

Jiyeon lấy lại tinh thần, phát hiện mình đã trở về nhà họ Myung. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy Na Moon. Viền mắt Na Moon hồng hồng, khẳng định đã khóc rất lâu. Jiyeon nhìn cô một lúc, ôm lấy cô ấy:
"Na Moon......."

"Được rồi được rồi......Tôi biết cô thương anh ấy." Na Moon cho là bọn họ không yêu, thậm chí hoài nghi hôn nhân của họ có ẩn tình khác, nhưng không nghĩ tới, Na Moon chết, cô lại thương tâm như vậy. Xem ra, cô đã đoán sai.

Jiyeon lắc đầu: "Cô không biết......" Cô không biết Myung Sun khao khát tương lai của hai người như thế nào.

"Hai người còn có con." Na Moon nghẹn ngào nói: "Bà nội Myung ngất đi thôi, mẹ Myung thì khóc mãi,....Tuổi cô còn trẻ, ủy khuất cô một chút, kiên cường lên......"

Jiyeon cầm lấy hai tay run lên của cô: "Na Moom......" Na Moon tốt như vậy, Myung Sun tốt như vậy, ông trời ơi vì sao ngày không cho bọn họ cơ hội?

"Tôi sẽ ở bên cạnh cô." Na Moon dùng ngữ khí làm yên ổn lòng người nói: "Trước chăm sóc cho đứa trẻ."

Jiyeon gật đầu, xoay người đi chăm sóc đứa nhỏ.

Nhìn đứa nhỏ, cô khóc lên: "Bảo bảo.... Ba Ba mất." Chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ để con mình gọi Myung Sun là ba ba, nhưng hiện tại, cô sẽ dạy bọn chúng kêu một tiếng: "Ba ba là một người rất tốt...... Các con nên vì người mà kiêu ngạo."

Nhà họ Myung bỗng nhiên thay đổi lớn, kinh động toàn bộ người trong thôn. Mẹ Myung cơ hồ khóc đến điên rồi, bà nội Myung thì nằm trên giường, tinh thần của cha Myung cũng không ổn định..... Tang sự của Myung Sun, toàn dựa vào anh rể của Myung Sun xử lý.

Chị gái của Myung Sun cũng vô cùng vội vàng, bà nội Myung, mẹ Myung, Jiyeon, ba người cô đều cố gắng an ủi. Bà nội Myung đã có con cháu, không cần cô quan tâm, nhưng mẹ Myung cô sẽ phá lệ quan tâm. Mà cô mất đi em trai, trong lòng cũng khó chịu. Jiyeon thuộc loại không nơi nương tựa gả đến đây, còn mang theo hai con nhỏ, cô tất nhiên không thể quên.....

Jiyeon thương tâm khổ sở, không giống với bọn họ. Cô chịu kích thích, oán hận ông trời, oán hận vận mệnh! Đêm qua từ Trọng còn đang bàn kế hoạch đại sự cả đờ, mắt thấy sẽ hạnh phúc cả đời, tại sao trong nháy mắt, ông trời lại đối với anh như vậy? Anh là một con người tốt, ông trời là đang ghen tị sao?

Quan tài Myung Sun đặt trong nhà, có rất nhiều người lục tục đến, bạch thiên hắc dạ, khua chiêng gõ trống mời đạo trưởng.

Trên danh nghĩa pháp luật Jiyeon là vợ của Myung Sun, người thân mật nhất của Myung Sun, mỗi lần lãnh đạo của Myung Sun đến, cán bộ trấn trên huyện lý, đều phải gặp cô. Cô không nhớ được bọn họ, cũng không nhớ được bọn họ nói gì. Vừa nhìn thấy quan tài Myung Sun, còn nhìn thấy.... Na Moon, cô liền khổ sở không hô hấp được.

Ở nông thôn, tang sự là chuyện còn lớn hơn việc vui. Tiệc rượu cưới xin, tiệc không được bao nhiêu, tang sự cũng là để mọi người nhận thức. Mỗi ngày Na Moon đều sẽ đến giúp Jiyeon, giúp Myung Zan giảm bớt không ít gánh nặng.

Một ngày Na Moon tới, nghe được cha Myung hỏi anh rể của Myung Sun: "Tóm được tên trộm chưa?"

Anh rể oán hận nói: "Đã chạy sớm!"

Na Moon nghe xong, nhắm thẳng đi lên lầu trên Myung gia, đi đến ban công phơi nắng trên mặt đất, cầm điện thoại ra gọi: "Anh, cô chủ của anh muốn đầu tư du lịch phải không? Mặc kệ anh dùng cách gì, để cho cô ta đầu tư nơi này của chúng ta! Em muốn người ta coi trọng nơi này hơn, để những tên trộm ấy không dám đến nữa!"

Jiyeon và bà Myung đang ở trong phòng nói chuyện, nghe được có âm thanh vang lên.

Na Moon đột nhiên hét lớn một tiếng: "Myung Sun chết đi, chính là vì đi bắt những tên trộm này!"

Jiyeon vội vàng kéo cô, bởi vì vài ngày này khóc và thức đêm nhiều, cổ họng có chút khàn: "Cô làm sao thế?"

Na Moon lắc đầu, cúp điện thoại: "Chúng ta không thể sáng tạo lợi ích kinh tế, nói thế nào cũng chỉ bằng không, chỉ có thể dựa vào những người có tiền mà thôi. Chỉ cần có người đồng ý tiêu tiền vào đầu tư ở nơi này, tự nhiên chính phủ sẽ quan tâm. Cô chủ của anh tôi vừa lúc muốn khai phá du lịch, không bằng mở ở nơi này!"

Myung Zan nói: "Em không cần làm những việc này!"

Na Moon cắn môi, không nói lời nào.

Jiyeon trầm thấp thở dài, cầm tay cô nói: "Cô không cần nói chuyện như vậy với anh của cô... anh ấy sẽ khó xử. Việc buôn bán lợi ích là trên hết, nhỡ đâu cô chủ của anh ấy không đồng ý!"

"Anh ấy thuyết phục không được cô chủ, là anh ấy không đủ năng lực!" Na Moon nói.

Jiyeon cứng lại, vỗ vai cô, không nói.

Buổi tối, ngoài cửa sổ đạo sĩ gõ rất náo nhiệt, Jiyeon ru con ngủ trong phòng, đột nhiên nghe đến bên ngoài có âm thanh. Cô đứng dậy vừa thấy, gặp Na Moon mặc một bộ áo chẽn, trên tay mang theo một lọ rượu trắng, lung lay thoáng động đi tới.

"Na Moon?" Jiyeon gấp gáp vội đỡ lấy cô.

Na Moon chống người cô, ngồi xuống trên mặt đất: "Jiyeon... Tôi nghĩ muốn nói vài lời với cô." Cô thở ra khí tức, có hương rượu nồng đậm.

"Cô nói đi." Jiyeon ngồi xuống bên cạnh cô.

Na Moon nâng cốc: "Cô muốn thế nào?"ai muốn đọc trước liên hệ

"Tôi không cần..." Jiyeon ngửi được mùi rượu trên người cô, khổ sở nói.

"Tôi đây uống vào?" Na Moon nhìn cô, hai mắt mênh mông nước. Cô ngửa đầu uống một ngụm, đem mặt tựa vào mép giường, tay bó lấy chấn: "Đây là con của anh ấy..."

Jiyeon há mồm, hai chữ "không phải" không nói nên lời. Cô không dám nói!

Hiện tại cô không biết nên làm gì cái gì, cô không muốn chiếm danh vị người thân của Myung Sun đã mất. anh rể của Myung Sun đến tìm lãnh đạo của anh, muốn đặt bia liệt sĩ cho anh, mà trên mặt dường như không phản đối. Nếu thật sự lập, làm vợ của Myung Sun, tự nhiên được hưởng trợ cấp trọng điểm. Mà cô chắc chắn không thể lấy đi bất kỳ ưu đãi gì!

Nhưng là, cô nếu như nói cho mọi người, cô và Myung Sun vốn không phải vợ chồng, con không phải của anh, thì sẽ có kết quả gì?

Cô không sợ chính mình gặp khó khăn gì, nhưng mọi người có thể nói Myung Sun. hiện tại nếu ẩn tình của cuộc hôn nhân này lộ ra ánh sáng, Myung Sun. có thể chịu nổi không? Nhỡ đâu cấp trên lấy lý do Myung Sun lừa gạt hôn nhân mà không ban danh liệt sĩ cho anh thì sao?

Cái danh xưng liệt sĩ này, đúng là an ủi sau cùng của Myung gia rồi...

Nếu cô công khai toàn bộ, không phải là báo ân, mà là lấy oán trả ân!

Jiyeon nằm úp sấp trên giường khóc lên: "Na Moon.. tôi nên làm gì bây giờ?"

Na Moon uống đến say khướt, khóc ròng nói: "Jiyeon, tôi không thể nghĩ được là Myung Sun đã chết rồi... rõ ràng ngày đó anh ấy vẫn ở đó, tôi còn đấu võ mồm với anh ấy!"

"Anh ấy vẫn nói chuyện với tôi!" Jiyeon nói: "Anh ấy nói quá nhiều, cô tuyệt đối không thể tưởng tượng được anh ấy nói cái gì!"

"A... Không cần nói cho tôi." Na Moon hai mắt đẫm lệ mông lung, mang theo nụ cười nhìn cô: "Đó là lời hai người nói với nhau, tôi không thích nghe!"

Jiyeon im lặng rất lâu, mãi đến khi Na Moob nằm úp sấp ở bên giường, mới nói: "Tôi cũng không muốn nói cho cô."

Cô không thể nói, nếu không thì trong lòng Na Moon càng bi thương hơn. Có lẽ Na Moon vẫn thích Myung Sun, nhưng anh ấy chưa kịp thổ lộ, cô không biết hạnh phúc đã từng gần hai người đó trong gang tấc thế nào, tiếc nuối sẽ bớt đi một chút, thương tâm cũng bớt đi một chút.

Jiyeon đỡ Na Moon lên giường, chính mình lại học theo Myung Sun ngả ra đất nghỉ ngơi. Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, con đã tỉnh trước.

Bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, có tiếng người. Mấy ngày này, suốt đêm đều có người ở.

Jiyeon ngồi xuống dỗ con, sữa trên người vẫn đủ cho con uống một chút, cô kéo áo, cho Ji Ji ăn trước, nha đầu này sinh ra say, tính tình hơi khó chịu, không cho nó ăn trước, nó liền nháo, Eun Eun có phong cách soái ca, bình thường dù khóc thế nào, một khi phát hiện mẹ chăm sóc em gái trước, tiếng khóc liền nhỏ hơn.

Chính đang lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân cùng với tiếng nói chuyện, rất thấp, nhưng Jiyeon còn nghe thấy là âm thanh của đàn ông.

"Nên là ở trong này đi?" Âm Thanh của Myung Zan truyền đến, rồi sau đó gõ cửa.

Jiyeon cho rằng cô muốn vào, vội kêu lên: "Đừng vào! Em đang... đang cho con bú!"

"A..." Myung Zan dừng lại: "Na Moon ở đó không?"

"Ở đây."

"Vậy là tốt rồi." Myung Zan thở ra: "Anh của cô ấy đến, em gọi nó tỉnh đi."

Jiyeom định đặt con xuống, nhưng con cắn cô không rời, cô vội la lên: "Tối hôm qua cô ấy uống rượu, còn chưa tỉnh."

"Chúng ta chờ ở đây một lát."

Jiyeon vội cho Ji Ji ăn xong, cũng không để ý Eun Eun khóc rống thế nào, lôi kéo áo, tóm tấy tóc vuốt qua, nhẹ nhàng giữ cửa kéo ra một đường nhỏ: "Chị..."

Myung Sun đi tới: "Em tiếp tục cho ăn đi, chị gọi nó tỉnh."

"Cô ấy mới ngủ một chút." Jiyeon liếc mắt nhìn bên ngoài một cái, trong bóng đêm, một bóng lưng người đàn ông đứng ở bên cạnh ban công, thân hình thon dài, hơi gầy một chút. Cô thấp giọng hỏi: "Đó là..."

"Anh Na Moon..." Myung Zan thấp giọng nói: "Để anh ấy tiến vào ôm người không tiện lắm, để chị gọi nó tỉnh."

Jiyeon gật đầu, Myung Sun vừa mới chết, ví như cô để người đàn ông khác tiến vào phòng cô, truyền ra bên ngoài, chung quy lại đều ảnh hưởng đến danh dự của Myung Sun.

Myung Zan đánh thức Na Moon, sắc mặt cô đỏ hồng, mở mắt ra nhìn cô: "Chị là ai?"

"Tôi là chị Myung Zan." Myung Zan nói, đỡ cô dậy: "Anh em trở lại rồi."ai muốn đọc trước liên hệ

"Anh nào cơ?" Na Moon khóc hỏi. Giờ phút này đầu óc cô không tỉnh táo, cả người giống như đứa trẻ yếu ớt.

"Anh ruột của em." Myung Sun đi giày cho cô: "Ngày hôm qua mới gọi cho anh em đấy thôi? Anh em đã đi suốt đêm trở về."

Na Moon sửng sốt một lúc: "Anh ấy không muốn khai mở, em không đế ý đến anh ấy."

"Được rồi, ánh mắt của anh ấy toàn là tơ máu, chắc là cả đêm không ngủ đó."

Na Moon bĩu môi, đứng lên thoáng lung lay đi ra cửa. Myung Sun đưa cô ra ngoài, Jiyeon nghe thấy cô tức giận nói: "Buổi sáng em gọi điện cho anh, hiện giờ đã qua vài giờ, sao lại suốt đêm trở về..."

"Anh từ nước ngoài về." Giọng nam than nhẹ.

Na Moon không nói gì, một lát sau có tiếng bước chân trầm trọng đi xa, tiếp theo là Myung Zan đi vào cửa, nói với Jiyeon: "Sao em lại ngủ trên mặt đất?"

"Em để cho Na Moon ngủ trên giường." Jiyeon nói, ho hai tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro