Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 478

Lúc tới lễ nguyên đán, Myung Sun trở về hỏi Jiyeon: “Em nói xem khi nào thì chúng ta ly hôn? Ban đầu anh cho rằng, đến lúc đứa bé được nửa tuổi, nhưng hiện tại phát hiện, kế tiếp là lễ mừng năm mới, trong nhà rất nhanh sẽ mặc giúp, trong nhà sợ không yên tĩnh, nếu không sau lễ mừng năm mới chúng ta hẵng làm? Sau lễ mừng năm mới anh sẽ nói với gia đình, đê em vào trong thành đi.”

Jiyeon gật đầu: “Như vậy cũng được.”

Myung Sun lại hỏi: “Tiền của em còn đủ dùng không?”

“'Đủ.” Jiyeon cau mày: “Ba mẹ thường xuyên tiêu tiền, cần nhiều tiền của anh. Em không thể chiếm tiện nghi của anh, này đó cũng không đong đếm được.....”

“Không cần nói nữa.” Myung Sun cũng nhíu mày.

“Mọi người quan tâm em như vậy, phần nhân tình này, tiền bạc cũng không so sánh được. Em không muốn làm tổn thương trái tim hai người họ, nhưng mà......” Jiyeon nói xong, nghẹn ngào đứng lên: “Kỳ thật lúc trước chúng ta không nên làm như vậy........”

“Đều như vậy rồi, còn có cái gì đâu? Em là một cô gái, về sau còn nếm nhiều đau khổ, em cho là em sẽ gặp được người tốt sao.......Hơn nữa em giúp anh không ít việc.”

“Sau khi em đi, phiền toái của anh còn nhiều......” Jiyeon nói.

Myung Sun thở dài, cũng có chút lo lắng sau này.

Nửa tháng sau, anh lại xin nghỉ trở về, lúc này lại càng lo lắng -- ở văn phòng anh nghĩ đến chuyện ly hôn, nên bắt đầu làm nhanh, nhưng sau đó lại phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng: trong vòng một năm vợ sinh con xong không thể ly hôn, ý niệm lúc trước của bọn họ không thể thành lập! Trừ phi nói rõ đứa nhỏ không phải con anh.

Myung Sun cầm túi, lo lắng, đi xuống xe. Chú và mở của anh ở trong thôn có mở một cái tiệm tạp hóa, đi ngang qua đó, thấy mẹ Myung và Jiyeon đang ở đó, bước đến. Cùng mọi người trò chuyện một lúc, rồi về nhà!

Mẹ Myung vội vàng trở về nấu cơm, đem Jiyeon và đứa nhỏ ném cho anh, chính mình thì đi trước. Hai người lấy xe đẩy giúp đứa nhỏ đi lên phía trước, đi xong đường cái lên đường nhỏ, không thể đẩy, bắt đầu nghĩ biện pháp phân công hợp tác.

“Hay là kêu mẹ đem xe con về.” Myung Sun nói.

Jiyeon lấy ra dây đeo: “Anh giúp em một chút, em để Ji Ji ở sau lưng, sau đó ôm Eun Eun, anh đẩy xe.”

Myung Sun vừa giúp cô buộc đứa nhỏ, vừa nói: “Anh ôm Eun Eun, em đẩy xe.” Mặc dù trên đường có nhiều đá, nhưng đẩy xe trống cũng rất thuận lợi.

Jiyeo  gật đầu. Để đứa nhỏ sau lưng xong, hai tay đẩy xe, Myung Sun ở bên cạnh ôm Eun Eun có chút ngốc.

Lúc này, trên đường cái truyền đến giọng nói: “Anh làm cha như vậy hả? Đứa nhỏ sắp một tuổi, còn ôm không được!”

Hai người quay lại, thấy Na Moon mang theo cái túi du lịch đi tới.

Myung Sun nghi hoặc hỏi: “Tại sao em lại trở về? Không phải đi công tác sao?”

Na Moon thở phì phò nói: “Ông chủ thật phiền phức, cho nên em từ chức! Dù sao cũng sắp tới lễ mừng năm mới, em trở về chơi vào ngày, qua năm lại đi tìm công tác mới.”

Myung Sun không đồng ý nói: “Kiếm ăn thôi, trước sau gì cũng phải chịu khổ, tính tình không cần táo bạo như vậy.”

Na Moon trừng anh một cái: “Anh quản nhiều như vậy làm gì!”

Myung Sun ngừng lại, câm miệng.

Na Moon thả túi xuống, hai tay hướng Eun Eun vỗ: “cục cưng, đến dì ôm nào.”

Eun Eun nhìn cô một lúc, cơ thể nhỏ lập tức đổ về phía cô.

“Ôi a.” Na Moon cao hứng không thôi: “Con thích gì sao?”

Jiyeon kì quái nói: “Nó rõ ràng sợ người lạ, không nghĩ tới lại hợp với cô.”

“Đây không phải hợp ý, là do tôi xinh đẹp! Tiểu tử này thích mỹ nữ!”

Myung Sun hừ nói: “Nói mình là mỹ nữ, không biết xấu hổ.”

Na Moon trừng anh: “Tại sao em không phải mỹ nữ? Dám nói từ không xem, em sẽ đem con trai anh ném vào trong ruộng!”

“Á --” Jiyeon kinh ngạc kêu lên.

Na Moon vội vàng nói: “Đừng nóng vội, tôi nói đùa thôi. Thật mà, tôi chỉ muốn dọa anh ta thôi, kết quả cô so với anh ta còn gấp hơn, xem tôi không dọa được anh ta. Được rồi, tôi giúp cô ôm con trai.” Nói xong liền cùng Jiyeon ôm đứa nhỏ đi trước.

Jiyeon còn đẩy xe, Na Moon thấy vậy, quay đầu nói với Myung Sun: “Đi đẩy xe đi, cũng không sợ bà xã anh mệt sao.”

Trở lại nhà họ Myung, mẹ Myung nhìn thấy Na Moon, ánh mắt lập tức căng thẳng, trừng mắt về phía Myung Sun :rốt cuộc tiểu tử này có biết hay không, bà xã và mối tình đầu là thiên địch a!

Myung Syn vẫy vẫy cánh tay, đi uống nước.

Mẹ Myung đem đứa nhỏ trên lưng Jiyeon xuống, hỏi Na Moon: “Nghỉ? Vất vả cho cháu rồi, mau ngồi.”

Na Moon ngồi xuống, chơi đùa với đứa nhỏ. Chỉ có cô và Jiyeon ở đây, cô như nghĩ tới cái gì nhìn Eun Eun, nói: “Đứa nhỏ này không giống Myung Sun.”

“Ách..... “

“Con gái thì lại có điểm giống cô.” Na Moon điểm cái mũi nhỏ của Ji Ji.

Jiyeon khẽ cắn môi, cô ấy có ý gì?

Buổi tối, Jiyeon nói với Myung Sun. Myung Sun nói: “Có lẽ cô ấy hoài nghi đi? Tiệc rượu trăm ngày ngày đó, cô ấy đã hoài nghi. Cô ấy rất thông minh.”

“Cô ấy có thể nói ra hay không?” Myung Sun dừng lại một chút, hoàn toàn không lo lắng, lại nói với cô chuyện nhất định phải để đứa nhỏ một tuổi mới được ly hôn. Anh hỏi: “Em rất vội sao? Nếu vội, chúng ta xem xét lại, nghĩ cách khác. Đến lúc đó em cứ việc đi, chuyện còn lại để anh xử lý. Nếu như không vội, chờ đứa nhỏ một tuổi, miễn cho mọi người lại nói em.”

“Nếu như vậy, mọi người sẽ không nói anh sao?”

“Anh không sao. Đàn ông không thể so với phụ nũ.”

Jiyen cười tang thương: “Thanh danh phụ lòng dễ nghe sao? Về sau anh không kết hôn? Anh không muốn thử quay lại với Na Moon?”

Myung Sun trầm mặc một lát: “Anh với cô ấy.... Không có khả năng.”

“Anh không thử, làm sao biết? Cô ấy.....Em cảm thấy cô ấy còn thích anh. Na Moon không phải thông minh, là có trí tuệ, người con gái như thế, biết người đàn ông như thế nào đáng tin. Anh rất đáng tin,

Myung Sun nghĩ: “Anh phải nói với cô ấy như thế nào?” Tạm biệt Na Moon, trong lòng anh vẫn giống tuổi 16 rung động, anh biết anh vẫn thích cô, mà anh cảm giác được Na Moon vẫn còn thích anh, cho nên liền có thêm lòng tin.

Jiyeoncdừng một chút, một lát sau lại nói: “Dù sao cô ấy cũng đang nghi ngờ, anh có thể đem chuyện của chúng ta nói với cô ấy! Cô ấy đồng ý thì tốt, còn không thì thôi, anh cũng biết roc điểm này, nên quên thì quên đi, cũng miễn phải nhớ thương!”

Myung Sun im lặng một lúc, nói: “Không nghĩ tới em là một người dứt khoát như vậy, cũng rất giống cô ấy.”

“Em cũng không dứt khoát như vậy. Em cảm thấy cô ấy là người thẳng thắn, cho nên đề nghị anh đừng kéo dài, bằng không cô ấy không để ý tới anh.”

Myung Sun nói: “Vậy ngày mai anh đi tìm cô ấy?”

Jiyeon cười: “Anh tìm cô ấy làm gì?”

Myung Sun sửng sốt, lắp bắp nói: “Để thổ lộ.” Sau đó mặt đỏ đến bên tai.

Jiyeon cười trộm.

Anh bực mình, phụng phịu nói: “Đó cũng là vì tốt cho em. Nếu Na Moon đáp ứng anh, chờ em đi rồi, anh lấy Na Moon, cũng miễn cho cha mẹ anh phản ứng lớn.

“Anh đừng để cho Na Moon phải chịu ủy khuất.” Jiyeon nhíu mày: “Loại gánh vác này không cần nói! Nếu không cô ấy cho rằng anh và cô ấy ở cùng một chỗ có mục đích không trong sáng, cẩn thận cô ấy lại bảo đám anh em kia của cô ấy ấn anh vào ruộng!”

Myung Sun hơi run run, đoán chừng cảm giác bị quần ẩu vẫn còn mới mẻ.

Jiyeon cười.

Anh ngượng ngùng hỏi: “Thật sự ngày mai anh đi tìm cô ấy......Tìm cô ấy......” Hai chữ thổ lộ anh không nói ra được.

“Đừng kéo dài!” Jiyeon nói: “Na Moon nếu không hài lòng loại quan hệ này của chúng ta, chúng ta lập tức đi ly hôn. Anh không cần để ý tới em, em chỉ là một người lạ, không quan hệ gì, quan trọng của đời anh.”

Myung Sun gật đầu: “Thế nhưng em cũng yêm tâm, Na Moon là người tốt, sẽ không làm khó dễ em. Cho dù tức giận, cô ấy cũng sẽ giúp đỡ đồng bào nữ.”

Jiyeon lại bật cười. Sau đó Myung Sun lại không được tự nhiên đứng lên, hỏi cô ngày mai nên mặc quần áo gì. Hôm nay anh về nhà, vừa vặn mặc đồng phục, Jiyeon nói: “Hãy mặc bộ này!”

“Có phải rất hung ác không?”

“Sẽ không! Có cảm giác an toàn! Anh mặc bộ này, chính khí nghiêm nghị, lại đẹp trai -- vụng trộm nói cho anh biết, lúc nãy ở trên đường, Na Moon vẫn nhìn anh, nhất định là vì hôm nay anh mặc bộ quần áo này đặc biệt suất.”

Mặt Myung Sun đỏ lên, để mũ lên đầu: “Em xem như vậy có được không?”

Jiyeon lắc đầu: “Mũ thì đừng mang!”

Sau đó hai người lại nói một chút nên đi tìm Na Moon như thế nào, Jiyeon thầm nghĩ, đàn ông gặp phải tình yêu, cũng sẽ trở nên ngốc nghếch.

Myung Sun nghĩ đến ngày mai có thể thổ lộ với Na Moon, mà anh lại có thể cảm thấy Na Moon sẽ đồng ý, có chút kích động, nói với Jiyeon: “Về sau để cho đứa nhỏ nhận anh và Na Moon làm cha mẹ nuôi được không?”

“Được.”

Myung Sun cao hứng đi ngủ, cảm thấy tương lai thật tốt đẹp. Jiyeon cũng dần dần ngủ, đang lúc mơ mơ màng màng, bỗng nhiên bên ngoài “Phanh “ một tiếng. Myung Sun đứng lên cái vù.

Jiyeon cũng mở mắt, mở đèn, sau đó nhìn thoáng qua đứa nhỏ còn ngủ say, hỏi: “Làm sao vậy?” Myung Sun ngồi dậy, xốc chăn đứng lên, chạy ra cửa. Jiyeon nghe được bên ngoài có thanh âm, cũng mặc quần áo đi ra ngoài, nhìn thấy đèn từ các hộ gia đình từ từ sáng lên, thậm chí đã có người mở cửa đi vào trong sân.

“Một đám chó Nhật!” Có người mắng.

Lại có người hỏi: “Khuya khoắt như vậy, làm sao bây giờ?”

Myung Sun xoay người vào cửa, thay nhanh bộ quần áo, nói với Jiyeon: “Em mau đi ngủ đi!”

“Anh định đi đâu vậy?”

“Bọn săn trộm! Phải bắt bọn họ lại!”

Jiyeon cả kinh, muốn gọi anh lại, anh đã chạy đi. Những người trong nhà khác, có vài người cũng chạy đi. Jiyeon thấy mẹ Myung và cha từ cũng dậy, mặc áo khoác ngoài đi xuống.

Mẹ Myung khoát tay: “Không có việc gì, con mau đi ngủ đi, tóm không được, sẽ trở lại.”

Jiyeon gật đầu, xoay người đi lên lầu, lại quay đầu hỏi: “Vừa mới nãy là súng?”

Mẹ Myung  khoát tay, không nói gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro