Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 477

Bà ngoại của Myung Sun ở xa một chút, mặc dù không ở sâu trong núi, nhưng lại ở bìa rừng, xung quanh cũng có mấy chỗ phong cảnh mỹ lệ. Anh mang Joyeon theo, đầu tiên đi bằng thuyền, sau đó tiếp tục đi đường, Joyeon bị sự chênh vênh thuyền nhỏ làm cho choáng váng, nhưng phong cảnh xung quanh thật sự dị thường, đè xuống khó chịu để đi.

Myung Sun nói: “Na Moon cũng ở chỗ bà ngoại, chỉ cách chỗ của bà ngoại mấy ruộng lúa.”
Hôm qua Na Moon hỏi bà ngoại anh, trực giác cho anh biết hôm nay Na Moon cũng sẽ tới, thật sự là có cảm giác hẹn hò vụng trộm. Nhất thời anh cảm thấy bừng sáng.

Jiyeon cười nói: “Các người vẫn là thanh mai trúc mã.”

Myung Sun xấu hổ không nói lời nào.

Jiyeon nói: “Anh có thể theo đuổi cô ấy.”

Myung Sun lặng đi một chút, nói: “Đừng nói giỡn!”

Đến nhà bà ngoại ăn cơm trưa, còn có hàng xóm xung quanh, bà ngoại Na Moon cũng tới, còn dẫn theo Na Moon. Tâm tư Myung Sun quái dị, anh thực sự đến hen hò sao? Bất quá Na Moon không hẹn hò với anh, nói chuyện với bà ngoại anh một chút rồi bước đi.

Bà ngoại anh nói: “Đứa nhỏ này đã rất nhiều năm không gặp, nói là đi học ở đại học Bắc Kinh? Ai nha, đã quên hỏi nó ở đó như thế nào!”

Myung Sun cười nói: “Chính là giống như trên TV.”

Chạng vạng lúc trở về bọn họ cùng Na Moon có chung một đoạn đường. Vừa đi, vừa nói chuyện phiếm, nói về tình hình bảo vệ thiên nhiên, Myung Sun nói: “Nghe nói trên ngọn núi còn có cổ mộ!” Còn có mấy cái truyền thuyết.

Jiyeon nói: “Chuyện này không thể nào đâu? Nơi này lại không phải là nơi bắt nguồn của nền văn minh nào, hoặc là nơi ở của vương hầu hoàng thất nào, không có khả năng có cổ mộ. Nếu thật có, thì sẽ là loại Kim Sa, không phải khiếp sợ giới khảo cổ, mà là khiếp sợ toàn bộ thế giới.” Na Moon gật đầu: “Vợ anh nói đúng!”

“Ngô…….” Myung Sun nhức đầu, “Em nhất định là đọc rất nhiều sách, hiểu biết thật nhiều.”

Jiyeon sửng sốt: “Đại học cũng cũng chưa học xong đâu…….” Chưa làm bào lưu kết quả đã đến đây, ai!

Na Moon nghe xong, khiêu mi: “Cô học đại học năm mấy rồi?”

Jiyeon xấu hổ cười, không nói lời nào.

Na Moon dừng một chút, có phải làm cho cô hiểu nhầm hay không? Cô không có ý khinh thường cô ấy, chỉ là tò mò “Đại học còn chưa học xong”__nếu học, làm sao có thể không học xong? Bất quá, cô cũng lười giải thích, tay đúi trong túi quần, đi chậm rì rì.

Myung Sun liếc mắt nhìn cô một cái, cảm thấy lúc trước quả thật động kinh. Nếu phân biệt được rõ ràng, không chừng bây giờ còn cùng một chỗ…..Na Moon là một cô gái tốt, mới sẽ không coi thường anh.

Chấm dứt ngày nghỉ, Myung Sun trở về thị trấn, trước khi anh đi một ngày. Na Moon cũng muốn đi, nhưng đi trễ hai ngày so với anh. Trước khi đi, cô đến thăm Jiyeon, bế đứa nhỏ, sau đó thản nhiên nói: “Myung Sun là một người tốt, cô cần phải thật tốt quý trọng……” Âm thanh khi nói xong còn có điểm run.

Jiyeon tưởng, cô ấy vẫn thích Myung Sun.

Sau khi cô cáo từ, Jiyeon ở ban công nhìn, thấy bóng dáng của cô đi về phía rừng trúc, đột nhiên đưa tay lên ôm mặt, phỏng chừng là khóc, đang lau nước mắt đi?

Trong lòng Jiyeon đột nhiên khó chịu, nếu như không có cô, bọn họ có phải sẽ hợp lại hay không?

Nghỉ dài hạn chấm dứt, Jiyeon khôi phục như những ngày trước đây. Chung quy cô không quá quen thuộc xung quanh, cũng không dám quen thuộc, cho nên im lặng, có điểm cô tịch. Chăm sóc đứa nhỏ, đã có mẹ Myung giúp đỡ, thậm chí bà nội Myung cũng giúp đỡ, cũng không quá vất vả.

Myung Sun quay về sẽ bất tiện, nên cũng không dám trở lại, mẹ Myung phải thúc dục, thì cứ cách hai tuần anh về một lần. Trời càng ngày càng lạnh, chỉ đắp bằng chăn nằm trên sàn thì không đủ ấm, sẽ cảm lạnh, Jiyeon cảm thấy ngượng ngùng, nhưng lại không có khả năng bảo anh lên trên giường ngủ.

Trời không quá lạnh thì có thể miễn cưỡng chấp nhận, Myung Sun có thể tốt, không sao cả. Nhưng nếu lại lạnh hơn, thì không được, Jiyeon bắt đầu suy nghĩ biện pháp, tổng yếu phải nói với mẹ Myung lấy hai cái chăn nữa mới tốt.

Sau đó có một ngày, Eun Eun và Ji Ji ngủ trưa, ngủ ngủ, hai đứa nhỏ nghiêng người, từ trên giường lăn xuống. Hoàn hảo cả cơ thể tốt , mặc dày, ngã không có việc gì. Nhưng mà Jiyeon vẫn lo lắng, ban ngày hoàn hảo, tận lực để hai đứa nhỏ ở giữa, lại muốn trở mình, muốn trở mình ngã xuống dưới sàn cũng phải quay một vòng, cô có thể phát hiện đúng lúc. Nhưng buổi tối lại không được, cô ngủ ở giữa, hai đứa nhỏ ở hai bên, nửa đếm như vậy sẽ rất sợ hãi.

Cô không có kinh nghiệm, nói cho mẹ Myung. Mẹ Myung lặng đi một chút__Trước kia chiếc giường có mép giường, đừng nói đứa nhỏ, người lớn cũng không ngã xuống được, thật sự là chưa bao giờ gặp tình huống như thế này. Sau đó lại đi đến bến giường trải chăn ra, mẹ Myung sợ chạm vào đứa nhỏ, những chiếc chăn không cần đến đều mang tới đây, đợi hai đứa nhỏ ngã xuống cũng không sợ đau.

Chờ Myung Sun trở về, chăn cuối cùng cũng đủ.

Jiyeon thở ra, nói với hai đứa nhỏ: “Các con cũng biết báo ân a?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro