chương 470
Tôi nói thật.” Jiyeon vội vàng nói, “Người bạn gái kia của anh, lại nói loại lời nói này, cô ta hoàn toàn không xứng với anh. Không có cô ta là may mắn của anh, anh không cần cảm thấy tiếc nuối, anh đáng được tốt hơn.”
“Cô nói rất thoải mái!” Myung Sun có chút phẫn nộ, lại có chút ủy khuất, nhịn không được kể khổ, “Nhưng mà tôi đã hai mươi sáu tuổi! Anh họ của tôi hai mươi tuổi liền kết hôn, không đến một năm đã sinh em bé, hiện tại đứa nhỏ đã học tiểu học! Cô có biết ba mẹ tôi có bao nhiêu nôn nóng không? Thím của tôi buôn bán, có tiền hơn nhà chúng tôi, luôn khinh thị cha mẹ tôi. Trong lòng ba mẹ tôi cũng rất khó chịu, thật vất vả tôi mới làm cảnh sát, để cho bọn họ mở mày mở mặt một chút, lại đến chuyện kết hôn, không có đứa nhỏ, lại làm cho bọn họ mất mặt……”
Jiyeon không biết an ủi anh như thế nào. Ở Cheonju, xác thực lạc hậu một chút, tư tưởng cũng rất truyền thống, giống như cô hai mươi tuổi đều đã sinh con, ở nơi nào có tuổi lớn chứ? Cô yếu yếu nói: “Kỳ thật kết hôn sớm cũng không phải chuyện tốt.”
Trực giác nói cho Myung Sun cô là từ thành phố lớn đến, nghĩ tới cô không biết nông thôn, nói:
“Nhưng ở chỗ của chúng tôi, đàn ông quá hai mươi tuổi, phải tìm đối tượng! Bằng không sẽ bị nói là vô dụng, ngay cả vợ cũng không lấy được! Ba mẹ tôi mong…..có cháu nội ôm, tuy rằng thỉnh thoảng trong lòng làm bất hòa với các thím, nhưng bình thường cũng tốt lắm, người gia không được ôm cháu họ sẽ không buông tay. Hiện tại cháu trai cháu gái đã lớn, không cho người bế, bọn họ nghĩ tới phát nghiện, tìm khắp nơi không được! Kết quả nói tôi chuẩn bị kết hôn, lại……Ô ô…….Phụ nữ các người rất xấu rồi!”
Myung Sun nói xong, cư nhiên khóc lên, chiếc khăn ở trong tay lúc trước bây giờ cư nhiên có tác dụng.
Jiyeon không nghĩ tới anh đường đường là đàn ông lại sẽ khóc, vội la lên: “Anh là cảnh sát, đừng khóc, khó coi!”
“Dù sao cũng không có người thấy!” Myung Sun quăng đổ chiếc bình. Anh nhịn mấy tháng, mỗi ngày về nhà sẽ bị hỏi chuyện kết hôn, thống khổ không kiềm chế được, kết quả không tìm được người để kể nỗi lòng, không có người có thể an ủi anh. Hiện tại đột nhiên phát tiết ra, rốt cuộc nhịn không được.
“Tôi…..Tôi không phải người sao?” Jiyeon hỏi.
Myung Sun cúi đầu, bả vai rút vài cái: “Cô…….Cô coi như không phát hiện được không?”
Jiyeon lặng đi một chút, bất đắc dĩ nói: “…….Được rồi.” Sau đó lại đặt một chiếc khăn tay bên cạnh. Vừa rồi rõ ràng là cô đang khóc mà? Bất quá có thể nhìn thấy một người cảnh sát nhân dân như vậy, coi như cũng đáng giá……..
Myung Sun khó đủ, bắt đầu xấu hổ, cúi đầu không dám lên tiếng, nắm chiếc mũ nói: “Toilet ở đâu? Tôi muốn rửa mặt. Yên tâm, tôi chỉ dùng nước, không cần cái khác!”
“Ở bên kia.” Jiyeon chỉ chỉ, cảm thấy có chút đói bụng, phải đi nấu cơm. Một lát sau, Myung Sun từ trong toilet đi ra, đụng phải cửa một chút. Jiyeon nghe được âm thanh, vội vàng chạy ra, thầm nghĩ anh đừng đụng hỏng của tôi, đây không phải phòng ở của tôi.
Myung Sun gãi đầu không dám nhìn cô___cư nhiên khóc, rất mất mặt!
Jiyeon hỏi: “Anh có muốn ăn cơm ở đây hay không? Hôm nay thực sự rất cảm ơn anh, nếu không có anh, Bảo Bảo có chuyện không may, tôi khẳng định không sống nổi nữa.”
Myung Sun sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cô: “Không nên luẩn quẩn ở trong lòng. Trên thế giới có rất nhiều người khổ, nhưng bọn họ vẫn sống rất tốt.”
Jiyeon bị anh giáo huấn ngẩn ra, gật đầu: “Tôi sẽ, về sau sẽ không luẩn quẩn ở trong lòng.”
Đúng vậy, trên thế giới có rất nhiều người khổ, cô buồn cái gì? Ít nhất cô còn có ít tiền, không đến mức chết đói. Chờ sau khi sinh đứa nhỏ, cô cũng có thể đi kiếm tiền, chỉ cần cô cố gắng, ngày sau sẽ không quá khổ. Chỉ cần địa cầu không có tận thế, cuộc sống của cô nhất định cũng không có tận thế, cô sợ cái gì?
“Myung Sun, thật sự cảm ơn anh.” Một câu, đánh thức cô.
Myung Sun xấu hổ đi qua một bên: “Cảm ơn tôi làm gì. Hôm nay không có tôi, dồng dạng cũng sẽ có người khác đưa cô đi bệnh viện. Chẳng qua tôi mang cô đi trước, sau đó sẽ không gặp người khác thôi.”
Jiyeon cười: “Anh thật sự rất tốt.” Tâm tình tốt như vậy, lạc quan như vậy. Hơn nữa những lời này, rất hầm xúc.
Myung Sun bị lời nói của cô làm cho đỏ mặt, xoay người đi ra ngoài: “Tôi không ăn cơm…….Quay về đồn xem xét, còn phải đánh xe qua nữa. Để lần khác đi, đứa nhỏ của cô khi nào thì sinh? Muốn lưu số điện thoại của tôi hay không, vạn nhất cần giúp đỡ, cô liền gọi điện thoại cho tôi, gọi tới đồn cảnh sát cũng được! Chúng tôi là cảnh sát, vốn nên phục vụ vì nhân dân.”
Jiyeon vốn không muốn làm phiền anh, những nghĩ tới không lâu nữa thì sinh, cô xác thực không thể cậy mạnh, liền lưu lại số điện thoại của anh và sở cảnh sát.
Myung Sun còn nói: “Một mình cô ở nên cẩn thận một chút, cửa sổ cần phải đóng kỹ.” Dừng một chút, “Bất quá đối diện là đồn cảnh sát, cũng không có người có lá gan lớn như vậy.”
Jiyeon gật đầu, lúc trước cô thuê phòng này, một là do khung cảnh bên ngoài cửa sổ rất tốt, hai là rất an toàn! Tuy rằng kkhoong phải tiểu khu, nhưng mà gần sát đồn cảnh sát, bình thường còn an toàn hơn so với tiểu khu!
Myung Sun đi xuống lầu mở ra cửa ở dưới lầu, vừa vặn thấy một người từ trong cánh cửa đi ra, vừa muốn mắng to___thật to gan, cư nhiên dám càn quấy ở trước đồn cảnh sát nhưng kết quả khi nhìn kỹ, dọa anh nhảy dựng: “Mẹ! Sao mẹ lại tới đây?”
Nguyên lai vừa mới chui đầu là mẹ anh!
Mẹ Myung là một người phụ nữ gầy teo, chừng năm mươi tuổi, tóc nửa đen nửa trắng, trên mặt rất nhiều tàn nhang. Hôm nay mang theo mấy món ăn, con gà vào trong thành xem con trai, kết quả vừa đến đồn cảnh sát chợt nghe thấy mọi người nói anh đi chăm sóc một người phụ nữ có thai, còn hỏi bà có phải muốn ôn cháu nội hay không.
Bà không có nghe thấy tiếng gió! Myung Sun chưa nói! Nhất thời trong lòng hai đạo nóng lạnh vận động___nếu được ôm cháu nội, đương nhiên vui vẻ; nhưng tiểu tử này lại không nói với người trong nhà, là đang làm cái gì?
Lại nghe nói người phụ nữ có thai đó ở đối diện, bà cảm thấy không được bình thường! Bạn gái của Myung Sun ở rất xa, nơi này lại có một người phụ có thai……Nhất định là Myung Sun không lo làm việc, làm chuyện xằng bậy ở huyện!
Mẹ Myung lập tức ném gà vịt ngô, chạy tới, trong lòng dâng lên ý tưởng muốn bắt kẻ thông dâm. Đi tới cửa, thấy cửa khóa, cửa này rất cao cấp, cư nhiên còn có nhưng con số ở trước mặt, chẳng lẽ là khóa mật mã như người ta vẫn nói?
Mẹ Myung không dám làm chuyện xằng bậy, ngay cả ấn chuông cửa như thế nào cũng không biết, chỉ có thể kiễng mũi chân lên xem. Thấy Myung Sun đang từ bên trong đi ra, bà lôi kéo Myung Sun hỏi: “Nghe nói con giấu người phụ nữ có thai ở trong này? Sao con có thể làm Tiểu Yung thất vọng!”
Tiểu Yung chính là bạn gái cũ của Myung Sun. Myung Sun vừa nghe thấy cái tên này, trong lòng liền không thoải mái. Vừa mới khóc một hổi, đã thoải mái, kết quả mẹ lại đến làm phiền anh………
“Con nói chuyện đi chứ?”
“Mẹ không cần nghĩ linh tinh, con khi nòa là cái loại người này? Người ta không có quan hệ gì với con, là con thấy cô ấy không thoải mái, đưa cô ấy đến bệnh viện thôi.”
Mẹ Myung nghe thấy anh nói như vậy, ngẫm lại cái tính ngốc nghếch của anh, cũng tin.
Đêm đó, mẹ Myung ở lại kí túc xá của Myung Sun, nghĩ tới nghĩ lui muốn có con dâu và cháu nội, mà Tiểu Yung đã lâu không thấy.
Từ khi Myung Sun giới thiệu bạn gái với bà, không có tốt như vậy! Năm ấy vừa làm việc xong, dường như hàng tháng đều đến nhà bọn họ, sau đó chậm rãi không tới nữa, phỏng chừng ngại đường không tốt___một lần sau khi ngồi xe, cô gái kia đều say xe, nhìn người mà lòng đau. Một năm gần đây, lại không thấy bóng dáng. Tháng sáu năm trước, Myung Sun nói muốn kết hôn, còn muốn đi cầu hôn nữa, kết quả công việc quá bận đánh phải chậm lại hai năm. Khi lễ mừng năm mới trong thôn bọn họ có việc vui, lại nhân cơ hội này thúc dục anh một lần, cư nhiên vẫn là không vội!
Anh không vội, nhưng là ba mẹ anh vội!
Mẹ Myung trằn trằn trọc một đêm, nghĩ đến Myung Sun ngốc, sợ hãi con dâu chạy, ngày hôm sau liền đưng lên gọi điện thoại cho Myung Sun. Chuyện này rất khó lường, Myung Sun không biết ăn nói như thế nào với mẹ Myung, rõ ràng ác nhân cáo trạng trước, vu hãm Myung Sun cô phụ cô ta, nói: “Vế sau tôi không có quan hệ gì với Myung gia các người.”
Mẹ Myung cúp điện thoại, nổi giận đùng đùng chạy về phía đồn cảnh sát. Vừa lúc Jiyeon ra cửa mua thức ăn, thật cẩn thận đỡ bụng. Bà vừa thấy, hẳn là đúng người, xông lên chất vấn: “Cô có nhận thức Myung Sun nhà tôi hay không?”
Jiyeon sửng sốt, ngẩng đầu liếc mắt nhìn đồn cảnh sát ở đối diện một cái, cẩn thận hỏi: “Xin hỏi bác là…..”
“Tôi………” Mẹ Myung tức giận đến đau gan, muốn đánh chết cô, nhưng thấy cô là phụ nữ có thai, không dám đánh thật, hai tay bóp vai cô một chút, “Tôi bóp chết cô…….Cô là hồng nhan họa thủy!”
Mẹ Myung không có đọc qua sách gì, nhưng phim truyền hình lại xem qua không ít, lúc quýnh lên, còn thốt lên một thành ngữ thỏa đáng.
Thời tiết tháng năm, Jiyeon ăn mặc khá mỏng, chỉ bóp một chút liền đau đớn, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Bác làm sao vậy?” Jiyeon kêu lớn, vội vàng tránh né, “Bác là ai?” Nào có người nào vừa đến liền xông lên đánh người.
“Tôi là mẹ của Myung Sun!” Mẹ Myung chỉ vào cô, “Cô nói, cô câu dẫn Myung Sun nhà tôi như thế nào? Ai nha, cô không phải con nhóc mới đến thị trấn của chúng tôi sao? Cô câu dẫn ông chủ Shin không lấy tiền cơm của cô, bây giờ còn quyến rũ Myung Sun nhà tôi!”
“Tôi…..” Jiyeon oan uổng muốn chết, nghe bà nói là mẹ Myung Sun, tự nhiên không thể bất kính, “Bác đang nói lung tung cái gì?”
Mọi người xung quanh bắt đầu tập tụ, nghe xong những người khác nghị luận nói: “Tôi đã nói người phụ nữ này có vấn đề! Tuổi còn trẻ, một mình mang đứa nhỏ, lại không thấy người đàn ông của cô ta xuất hiện qua.”
“Đúng vậy, lớn lên xinh đẹp như vậy, vừa thấy liền không là người tốt!”
Jiyeon nghe xong, trong đầu cơn tức ứa ra. Tôi vừa muốn sống thật tốt, các người chớ chọc tôi? Ai chọc cô, cô mắng người đó! Cô không mắng, cô còn muốn mắng thay con cô!
“Bạn gái của Myung Sun nhà tôi đều bị cô làm cho tức giận bỏ đi! Cô trả lại vợ cho con trai tôi!” Mấy năm nay mẹ Myung tưởng con dâu, tưởng cháu nội tưởng đến điên rồi, nhất thời quên xây dựng tình cảm, xông lên muốn dánh người.
Hoàn hảo Myung Sun nghe thấy bên này có động tĩnh chạy tới, ngăn lại bà: “Mẹ! Mẹ làm gì?” Sáng tinh mơ, cũng không ngại mất mặt!
Tay của mẹ Myung đặt ở trên vai của anh, gất đến khó lên: “Con nói! Sao con lại thế này? Con và tiều Yung đang rất tốt,vì sao lại ở cùng một chỗ với cô ta? Sao con lại khiến thất vọng? Mẹ…..Mẹ cho con biết, mẹ tuyệt đối không thừa nhận người phụ nữ này! Vừa nhìn thấy là biết cô ta không đứng đắn!”
“Mẹ, mẹ không cần náo loạn!” Myung Sun nóng giận rống lên một tiếng, nhẹ giọng nói với Jiyeon, “Thật có lỗi, cho cô thêm phiền toái, cô mau vào nhà đi, tôi đây liền mang mẹ tôi đi.”
Mẹ Myung mạnh đẩy anh ra: “Đứa con bất hiếu này! Cư nhiên rống mẹ mình, lại ăn nói nhỏ nhẹ với người phụ nữ bên ngoài! Con vẫn là cánh sát đó, con đã có Tiểu Yung, con cùng một chỗ với cô ta___” Mẹ Myung chỉ vào Jiyeon, thấy cô mang thai, trong đầu rối rắm, “Bụng cư nhiên đều lớn như vậy!”
Ôn uy, cháu trai, bà không phải không cần? Nhưng Tiểu Yung là con dâu….. “Mẹ đánh chết con đứa lăng nhăng này!” Mẹ Myung chộp đánh Myung Sun.
Jiyeon không nhìn được. Myung Su là một người tốt, một mình thừa nhận một chuyện lớn như vậy, rất khổ, mẹ anh còn khiến anh ngột ngạt như vậy___rốt cuộc có phải mẹ ruột hay mẹ kế?
Jiyeon không dám đi kéo, chỉ có thể đứng một bên kêu: “Các người không cần như vậy.”
Hoàn hảo, cảnh sát ở đối diện chạy tới, nài ép lôi kéo hai mẹ con Từ gia ra. Jiyeon do dự một lát, thấy mọi người xung quanh đang chỉ trỏ, mắt lạnh đảo qua. Mọi người ngẩn người, tản ra.
Cô nghĩ một chút, rốt cuộc cũng liên lụy bản thân, có cần đi qua xem một chút hay không? Nghĩ tới hôm qua Myung Sun phun mật vàng, cô rất đồng cảm, không thể khoanh tay đứng nhìn, mang thai cũng phải đi qua.
Đi vào đồn cảnh sát, nghe thấy tiếng mẹ Myung mắng, Myung Sun quát: “Con đã chia tay với Tiểu Yung! Đã sớm tách ra! Con không có lỗi gì với cô ta!”
“Con còn dám nói xạo! Mẹ đã gọi điện thoại cho nó?”
“Mẹ tin cô ta, không tin con? Con là con trai của mẹ!”
Jiyeon đứng trong đám người một lát, mọi người phát hiện ra cô, liền tránh đường. Cô chau mày, thật sự coi cô là tiểu tam?
Cô đi vào, thấy Myung Sun ngồi trên ghế như một khối băng, mẹ Myung ngồi bên cạnh, nổi giận đùng đùng ấn thắt lưng, phòng chừng rất tức giận.
“Vậy con nói, sao lại thế này? Vì sao lại tách ra? Tiểu Yung có điểm nào không tốt, vì sao con với nó lại tách ra!”
Myung Sun trầm mặc một lát, giận dữ hét: “Con chê cô ta xấu! Trên thế giới này cô ta là xấu nhất!” Tâm xấu! Ghê tởm chết!
Mẹ Myung thở dốc kinh ngạc, đứng lên rống lớn: “Nuôi không con! Sở trưởng, sở trưởng, ông mau khai trừ nó! Làm mất mặt quốc gia, đừng để nó ở đây……..”
Sở trưởng ở một bên thở dài, thấy Jiyeon đến đây, thở càng mạnh. Ông cũng không náo loạn, cũng không hiểu chuyện này là thế nào! Bất quá Myung luôn luôn ở dưới mí mắt của ông, không có phát hiện thấy dấu vết gì; hơn nữa anh rất thật thà, sao lại làm loại chuyện này?
Myung Sun khổ sở nói: “Mẹ không cần như vậy, mẹ muốn biết con nói cho mẹ, là Tiểu Yung không quan tâm con, cô ta ghét bỏ con, mẹ liền vui mừng.”
Mẹ Myung sửng sốt.
Jiyen thấy Myung Sun như vậy, không hiểu khổ sở.
“Người ta có con trai của thị trưởng theo đuổi, con cái gì cũng không có, mang cô ấy về nhà làm cho cô ấy say xe, dựa vào cái gì cưới cô ấy? Cô ấy chê con không có tiền, chê con ngốc, chê con không biết thay đổi, chê con đần, chê con đời này không nuôi sống được cô ấy, không cho cô ấy được nhẫn kim cương.”
“Myung Sun, tốt lắm tốt lắm.” Sở Trưởng vừa nghe, cũng đau lòng lên, không đành lòng nghe anh nói thêm, vội vàng khuyên nhủ, “Đừng tìm mẹ cậu phát giận.”
Myung Sun cúi đầu, gục xuống bàn khóc lên.
Các đồng nghiệp không muốn lưu lại cười nhạo anh, nhanh chóng rời đi.
Mẹ Myung cũng an tĩnh lại, sửng sốt nửa ngày, đi qua đi lại đứng trước mặt anh nói: “Không có việc gì! Không có việc gì! Cô ta xem thường chúng ta, chúng ta còn chướng mắt cô ta đâu! Về sau tìm rất tốt, rất tốt…..” Đột nhiên thấy Jiyeon, bà một phen kéo Jiyeon qua, “Ai nha, con thương tâm cái gì! Này…….Cô gái này gọi là gì? Còn xinh đẹp hơn của Tiểu Yung, vừa thấy liền biết là cô gái lương thiện.”
Jiyeon: vừa rồi tôi còn là hồng nhan họa thủy, câu dẫn ông chủ Shin quyến rũ con trai bác, cái gì lương thiện!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro