Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 469

Cô khóc rời khỏi tiệm net, đến đối diện khách sạn ngồi rất lâu, rốt cục không bi thương như thế nữa, mới kéo thân thể trầm trọng rời đi.

Đi đến chỗ ở dưới lầu, đột nhiên cô cảm thấy bụng có chút đau, vội vàng dùng tay vịn chặt, sau đó xoay người đi trên đường.

“Bảo bảo, bảo bảo... các con đừng nhéo! Mẹ Jung không cần chúng ta, chị ấy chỉ nói đùa thôi! Chị ấy không cần, nhưng mẹ cần!” Cô gấp đến độ hoang mang lo sợ, chống tường đi rất nhanh về phía trước: “giúp tôi, cứu cứu tôi...”

Cô đưa tay vẫy xe, nhưng không có xe nào nguyện ý dừng lại, gấp đến độ cô chỉ có thể dùng hai chân đi. Đồn công an ở bên kia trong thấy, hô một tiếng với Myung Sun, Myung Sun lập tức chạy tới, mọi người nói: “Còn nói không phải con của anh, sao gấp như thế...”

Lão sở trưởng hét lớn một tiếng: “Đó là Myung Sun thành thật! Các người cũng đừng náo loạn!” Nói xong nhìn bóng lưng của Myung Sun có chút lo lắng, cái người đần này, một mình người phụ nữ kia, không thưng mang thai vị hôn phu, sẽ không sợ anh ta sao?

Myung Sun chạy đến bên người Jiyeon, đỡ lấy cô: “Làm sao vậy? Chạy loạn cái gì?”

Jiyeon bắt lấy anh, giống như tóm được rơm rạ cứu mạng: “Cứu tôi... con... nhanh đưa tôi đi bệnh viện!”

Myung Sun nhìn bốn phía, chắc là mọi người thấy cô như thế cũng không nguyện ý giúp cô, lái xe kiêng kỵ. Anh nói: “Cô chờ một chút, tôi đi lấy xe.”

Jiyeon sợ hãi, không muốn để cho anh đi, kết quả đưa tay ra không bắt lại được, người khác đã chạy đi. Cô bắt đầu sợ hãi, ra sức nhắc tới: “Bảo bối, các con phải ngoan ngoãn, chú Myung Sun sẽ cứu chúng ta, anh ta là người tốt...”

Còn chưa nói xong, Myung Sun liền mở cửa xe cảnh sát ra.

Jiyeon ngồi xe cảnh sát đến bệnh viện, sau khi cấp cứu kiểm tra, không có điểm gì nguy hiểm. Cô nằm trên giường, bác sĩ mắng cho Myung Sun một trận: “Anh là chồng cô ấy? Người này làm đàn ông thế nào vậy?”

Nói xong ngắm chiếc mũ cảnh sát trên đầu anh: “Còn là cảnh sát sao. Đúng là đây là việc của cảnh sát sao? Còn hai tháng nữa là cô ấy sinh rồi, cho tới bây giờ còn chưa thấy anh đưa cô ấy đi khám thai?”

Myung Sun bị bác sĩ rống lên, hồi lâu kìm nén một câu: “Tôi không biết cô ấy, con không phải của tôi...”

“Anh không biết cô ấy, anh đưa cô ấy tới bệnh viện?”

“Tôi thấy cô ấy ở trên đường cái, hình như không tốt lắm...”

Bác sĩ cười lạnh một tiếng: “A... đây là cậu lấy việc giúp người làm niềm vui? Trợ giúp nhân dân chúng tôi?”

“...” Vốn là như htees.

Myung Sun vốn nghĩ là đưa Jiyeon đến bệnh viện xong trở về đồn công an đi làm, bị bác sĩ mắng một trận, lại nghe nói Jiyeon thiếu chút nữa sinh non, cũng không dám đi tới. Đợi hai tiếng nữa, Jiyeon nghỉ ngơi tốt, anh lại đưa Jiyeon trở về.

Vẫn đưa Jiyeon đến cửa, anh cũng không vội mà đi, ngồi xuống ghế sofa, cực kỳ nghiêm túc nhìn cô.

Jiyeon bị anh nhìn có chút không hiểu ra sao, lắp bắp nói: “Cảm, cảm ơn anh. Anh đã cứu mạng tôi và con tôi, thật sự là đại ân đại đức, tôi...”

“Không cần nói những tời này, nhấc tay thôi.” Myung Sun nói.

Vừa rồi anh bị bác sĩ mắng một trận, phát hiện sự việc cực kỳ nghiêm trọng. tuổi cô còn trẻ, thế nào không biết bảo vệ chính mình? Mang thai, nên là vào lúc đứa trẻ có bố, một mình cô rất nguy hiểm?

Anh giống như bác sĩ, nghiêm mặt giáo huấn: “Thiếu chút nữa là cô sinh non có biết không? Bác sĩ nói cô mang thai đôi, sức khỏe lại không tốt lắm, nếu sinh non, con sẽ rất khó nuôi!”

Jiyeon kinh ngạc, phần trước bác sĩ đã nói với cô, nhưng phần sau chưa hề nói. Cô vội vàng gật đầu: “Tôi biết rồi, thật sự cảm ơn anh!”

Myung Sun sửng sốt một phen, vung tay lên: “Không cần cảm ơn tôi! Tôi hỏi cô, chồng cô đâu? Nghe bác sĩ nói, cô vẫn một mình đi khám thai, tới tận bây giờ tôi cũng chưa nhìn thấy chồng cô, cô thật sự ở nơi này một mình sao? Người nào cũng không có?”
Jiyeon cắn môi, một lát sau, nước mắt lạch cạnh rơi xuống: “Eunjung..... tôi....Eunjung không cần tôi nữa... oa...”

Myung Sun sửng sốt: “Làm sao có thể? Vậy cũng quá không có trách nhiêm rồi...” thấy cô khóc thương tâm, mấy chữ sau cùng anh nói rất nhỏ.

Jiyeon còn nghe thấy, khóc đến lợi hại hơn. Cô không hề trách Eunjung, chỉ có thể trách cô tự tạo nghiệt! Ví như cô không động kinh chạy đến đây, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Chỉ cần cô ở đó, Min Sun dù có lợi hại thế nào cũng không thể đoạt được Eunjung. Chắc chắn là Eunjung tức giận với cô, cho nên mới cưới người khác...

“Cô không đi tìm cô ấy sao?”

“Tôi tìm.” Jiyeon muốn gửi tin cho Hyomin, toàn bộ tin tức, cho dù cô đã không đúng thế nào, Eunjung còn chưa đến nửa năm đã cưới người khác thật sự khiến cô thương tâm. Cô tiếp nhận khăn tay từ Myung Sun, mắng:

“các người đều không phải người tốt!”

Myung Sun: “...” Đâu có chuyện gì liên quan đến tôi!

“Người xấu...đều là người xấu!” Jiyeon sờ bụng, không dám khóc quá nhiều...

Myung Sun lẩm bẩm: “Còn không phải phụ nữ các người hư hỏng...”

“anh.....” Jiyeon cứng lại, nhìn anh, nghĩ đến anh không nề hà mình, lại giúp mình vài lần. Mà cô có mấy lần sợ hãi, đều là anh xuất hiện, cho cô cảm giác an toàn, cô dựa vào đâu mà mắng anh?

Cô im lặng, cũng không khóc nữa, thở phì phì ngồi xuống, đứng dậy rót cho anh một chén nước: “Cảnh quan, anh uống nước đi.”

Myung Sun bưng chén nước lên, lẩm bẩm uống vài ngụm, mạnh mẽ đặt cái chén xuống: “Cô biết không? Ngày tôi gặp cô đó, thật sự bị bạn gái tôi đá.”

“A?” Jiyeon kinh ngạc nhìn anh

Dường như anh đã kìm nén rất lâu, rốt cục có thể nói hết, giọng nói tuy thấp trầm nhưng cũng có chút kích động: “Chúng tôi quen nhau ở trường cảnh sát, sau khi tốt nghiệp tôi ở đây, cô ấy ở thành phố, chúng ta định năm nay kết hôn, kết quả ngày đó tôi tới thăm cô ấy, lại nhìn đến... cô... cô ấy ở cùng với một người đàn ông khác!”

Bả vai Myung Sun run rẩy một chút, dường như cực kỳ không chịu nổi. Jiyeon cũng chấn kinh, đưa khăn giấy cho anh.

Myung Sun lại không khóc, nhưng vẫn nhận lấy, nắm lấy trong tay tiếp tục nói: “Người đàn ông đó là con trai của thị trưởng... cô ấy nói cảnh sát như tôi không có tiền đồ, cả đời chỉ biết sống bằng tiền lương, cũng sẽ không tham quan, cô ấy đi theo tôi sẽ không no ăn không ấm...”

Jiyeon sửa đúng nói: “Là ăn không đủ no mặc không đủ ấm...”

Myung Sun sửng sốt, ngẩng đầu lườm cô một cái, còn nói: “Tóm lại lúc ấy tôi thấy phụ nữ đặc biệt không vừa mắt, đặc biệt là phụ nữ xinh đẹp! Bởi vì cô ấy rất được, kết quả ỷ vào mình xinh đẹp mà làm bậy! Tôi thực hối hận trước kia đối tốt với cô ấy như thế, tôi nói cho cô biết, nếu tôi không phải cảnh sát, lúc ấy chắc chắn sẽ không giúp cô, cho cô say xe choáng đến chết! Cũng sẽ không giúp cô tìm nhà nghỉ, cho cô ăn ngủ đầu đường!”

Jiyeon há hốc mồm, hồi lâu sau khi dở khóc dở cười nói: “Myung Sun, anh thật sự là một người tốt!” Có thể nghĩ đến thủ đoạn hư hỏng, hóa ra là thế này, cô còn tưởng rằng anh muốn trả thù xã hội, sau khi dâm ô cô thì giết luôn, sau đó vứt xác nơi hoang dã...

“Được, người tốt ghét nhất bị mắc kẹt...” Myung Sun nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro