chương 460
Ngô, thoạt nhìn cánh cửa giống như cánh cửa nhà trọ cho sinh viên ở Busan, không biết bên trong như thế nào! Eunjung mang cô đến ở khách sạn, luôn rất tốt.
Myung Sun đứng ở cửa, hô một tiếng: “Dì Chun, có người dừng chân!”
“Đến đây____”
Cổ họng vang dội rống lên một tiếng, vài giây đồng hồ sau, một người phụ nữ mật mạp mặc áo lông đi ra, nhìn đến Myung Sun, vẻ mặt tươi cười: “A, là đồng chí cảnh sát!”
Myung Sun cười hiền hậu, chỉ vào Jiyeon hỏi: “Cô ấy muốn ở khách sạn.”
Người phụ nữ béo liếc mắt nhìn Jiyeon một cái, rồi lại nhìn anh: “Bạn gái? Rốt được nha!”
Sắc mặt Myung Sun lập tức nghiêm túc: “Không phải! Dì không nên nói lung tung!”
“Tốt tốt tốt……Dì nói lung tung!” Người phụ nữ béo cười thầm, xoay người nói, “Đi theo tôi!”
Jiyeon nhìn bà cười, đầu đầy hắc tuyến, có một loại cảm giác sau khi xoay người sẽ tuyên truyền ra ngoài.
Myung Sun nói: “Cô đi với dì ấy thôi, tôi sẽ không đi vào. Người ở trấn trên tôi đều biết, tất cả mọi người rất nhiệt tình, có một ít người không cần để ý.”
Jiyeon gật đầu: “Cảm ơn, đã làm phiền anh.”
Myung Sun nở nụ cười, xoay người đi. Jiyeon nhìn bóng lưng cao lớn của anh, nghĩ rằng anh hẳn là một người tốt___loại đàn ông như vậy rất tốt.
Jiyeon đi vào trong phòng của khách sạn, người phụ nữ béo đã đứng ở đó đợi cô, thấy cô đii vào, cười nói: “Còn đưa tiễn? Người trẻ tuổi chính là rất nhiệt tình! Quen biết từ khi nào? Đã thế rồi mà cũng không mang cô về nhà……..”
Jiyeon nghĩ, quả nhiên nhiệt tình. Cô thản nhiên nói: “Bao nhiêu tiền một ngày?”
Người phụ nữ mất hứng, tưởng là cô không vui, nói: “Hai mươi!” Không nói thách, tốt xấu cũng là người quen mang tới, tiểu tử kia lại là cảnh sát! Lần trước còn uy hiếp bà, nói nếu thu phí loạn sẽ mang bà đến cục cảnh sát!
Jiyeon nghĩ, thật tiện nghi. Bất quá vừa thấy những cơ sở thiết bị, trên sàn nhà ngay cả gạch hoa cũng không có, trực tiếp là nền xi măng, giường được trải chăn trắng nõn, nhưng mà phòng cũng rất nhỏ, có một cái tủ cũ nát, giá hai mươi cũng phải?
“Bây giờ trả tiền luôn sao?”
“Trả tiền cọc trước!” Người phụ nữ nói, “Tôi đi lấy sổ để cho cô đăng ký.”
Jiyeon ừ một tiếng, ngồi xuống giường. Đợi một lát, chủ khách sạn mang một cuốn sổ cũ quay lại. Jiyeon đăng ký, giao hai trăm đồng tiền đặt cộc, hỏi: “Làm sao có thể ăn cơm?”
“Phố đối diện, có một khách sạn của ông chủ Shin.” Người phụ nữ chỉ về phía trước thông qua cửa sổ đối diện, “Ông chủ Shin từng đi học ở Đông Phương, cái gì cũng đều làm qua! Tôi đoán cô là người từ thành phố lớn đến, có thể bào ông ấy làm bít tết, chỉ cần ra tiền thôi!”
Jiyeon cười cười, lấy xong chìa khóa, đeo chiếc balo có năm vạn đồng tiền, vẫn luôn mang theo!
Cô không phải động kinh, chỉ sợ một khi dùng thẻ sẽ bị Eunjung phát hiện, cho nên cô mới rút tiền mặt mang theo….Hi vọng sẽ không bị người mưu sát hại tính mệnh!
Đi đến khách sạn của ông chủ Văn ở đối diện, bảng hiệu có được sơn hình thành chữ “Khách sạn của ông chủ Shin”. Jiyeon không biết nói gì, trực tiếp đi vào, thấy mấy người vây quanh bàn tính tiền. Cô tìm vị trí ngồi xuống, lập tức có người hỏi: “Xin hỏi cô ăn gì?”
“Vừa say xe, muốn ăn nhẹ một chút.”
“Ông chủ, vừa say xe, muốn ăn nhẹ. Rất được, ông có muốn tự mình làm hay không?”
Jiyeon không nói gì nhìn menu, ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, thấy một người đàn ông đang nhìn mình, vội vàng cúi đầu.
Cô do dự có nên dời đi hay không, sẽ không phải biến thái chứ?
Một cô gái bưng một ly trà lại: “Say xe, uống cái này sẽ thoải mái hơn.”
Jiyeon vội vàng bưng lên uống một ngụm, không biết là cái gì, nhưng mà xác thực thoải mái, nhịn không được uống một ngụm.
“Cô không phải là người địa phương?” Cô gái hỏi cô.
Jiyeon sửng sốt, mới nhớ tới mình vừa uống đồ của người lạ đưa! Cô mạnh nhớ tới Park Jin Seul, nghĩ đến một đêm khủng bố kia, nếu lúc ấy người cứu cô là người xấu, cô sẽ như thế nào?
Cô vội vàng nói: “Tôi quen với Myung Su !” Myung Sun nói anh biết tất cả người ở trấn trên, cho nên những người này chắc cũng biết anh chứ? Cho dù là hắc điếm, cũng sẽ không xuống tay với cô.
Cô gái lặng đi một chút, thấp giọng nói: “Ông chủ của chúng tôi hình như có cừu oán với Myung Sun, cô không nên nhắc tới, không cẩn thận ông ấy cho vào đồ ăn của cô rất nhiều hạt tiêu!”
“Ách…..”
Cô gái tránh ra, sắp xếp lại bàn rồi quay đi.
Jiyeon đang cầm ly trà, nghĩ rằng mở cửa buôn bán, hẳn là sẽ không làm xằng bậy đi? Chẳng lẽ lại chuyên môn hãm hại người khác? Có lẽ không dám làm đâu………
Rất nhanh, ông chủ tự mình bưng vài món ăn tới, Jiyeon nhìn thấy xanh xao, mới nhớ tới bản thân căn bản không có chọn món! Nhưng mà, màu sắc nhẹ nhàng khoan khoái, mùi nhợt nhạt, thật sự làm cho người ta muốn động đũa! Cô hít sâu một hơi, cầm lấy đôi đũa, bỗng ngẩng đầu hỏi:
“Nơi này đại khái phải trả bao nhiêu tiền?”
“Nhiều nhất tám mươi.” Người đàn ông nói.
Jiyeon yên tâm, bắt đầu ăn cơm. Đồ ăn thật rất ngon, chẳng lẽ thật sự đã học ở Đông Phương?? Ách…..Cô đang suy nghĩ cái gì? Ăn cơm!
Khi Jiyeon vào quán, bởi vì chứng say xe, nên không có khẩu vị. Nhưng những đồ ăn này lại rất hợp khẩu vị của cô, cô cư nhiên ăn hai chén cơm. Ăn xong, ông chủ chạy tới, cô vội vàng xuất ra ví tiền chuẩn bị trả tiền.
Ông chủ ngồi xuống đối diện cô, hỏi: “Cô cảm thấy thế nào?”
“A?” Jiyeon nhìn ông, “Ăn rất ngon!”
“Thật sự! Ngon cỡ nào?”
“Ukm…..Tốm lại rất hợp khẩu vị, đặc biệt hợp khẩu vị của tôi. Đối với một số người có lẽ sẽ hơi phai nhạt, nhưng đối với tôi thì phi thường thích hợp. Cám ơn ông! Đối với đầu bếp mà nói, làm cho món ăn trở nên hoàn hảo không khó, khó là ở chỗ làm vừa lòng khách hàng, khắc chế tâm tư biểu hiện tay nghề của bản thân!”
“Nói rất tốt!” Người đàn ông cảm động nói, “Bữa cơm này miễn phí!”
“A?”
“Có lời khẳng định của cô, so với tiền càng đáng giá! Huống chi là lời khẳng định của mỹ nữ!”
“…….” Myung Sun nói đúng, người nơi này rất nhiết tình. Jiyeon đột nhiên cảm thấy, tâm tình rất tốt, có lẽ đến nơi này thật sự là một sự lựa chon đúng đắn.
Ông chủ Shin có chết cũng không thu tiền, Jiyeon bất đắc dĩ, đành phải ăn chùa, quyết định về sau sẽ thường xuyên đến đây ăn, tổng sẽ khiến cho ông chủ kiếm lại__ông ấy tổng không có khả năng lúc nào cũng không lấy tiền? Cho dù ông ấy không thu, thì vẫn còn bà chủ? Nhìn ông ấy không còn trẻ, hẳn là cón vợ rồi.
Quay lại khách sạn ngủ một đêm, tuy rằng giường ở khách sạn rất cứng, nhưng nơi này rất yên tĩnh, hơn nữ cô say xe nên rất mệt nhọc, đêm nay ngủ thật sự rất trầm, giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh.
Lập tức tới chỗ ông chủ Shin ăn cơm, trong tiệm cơm có rất nhiều người. Người phục vụ còn nhớ rõ cô, rất nhiệt tình. Giờ này là giờ đông khách nhất của khách sạn, người phục vụ nói với cô, rau xào phải đợi một lát, có thể lựa chọn những món ăn khác trước___bên cạnh có mấy bát tô đựng thức ăn, sườn sào chua ngọt, thịt bò cải củ, canh kim chi, thoạt nhìn không tệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro