chương 459
Nếu say xe, vẫn lại là ăn một chút gì cho thỏa đáng, nếu không thì nôn mãi đến lúc không nôn nữa, càng khóc chịu.”
Lần đầu tiên Jiyeon say xe, nếu đường này không thối nát như vậy, cũng sẽ không.... Ai, sớm biết như vậy, thà rằng lúc trước, nhiều lời vô ích, về sau cô nhớ kỹ là được. Thế nhưng, lúc này cô không có cách nào khác lý giải Myung Sun nói, càng khó chịu hơn, chỉ có thể gật đầu.
Nhưng rất nhanh, cô liền lĩnh hội đươc.
Cô đứt quãng khạc ra, lại không nhả được gì, phun ra đến sau cùng, tất cả dạ dày đều đã co rút, ban đầu cô cảm thấy nhổ ra được là nước chua, thật ra không phải, sau cùng nhổ ra mới là thật chua xót, chua xót giống như muốn ăn mòn xuống tới tận yết hầu!
Hóa ra say xe là thống khổ như vậy... Jiyeon không muốn nghĩ nữa, cô không có việc gì tự dưng lại nghĩ ra đây chịu tội? Muốn giải sầu....đi Jeju..hay Nhật bản. Những thắng cảnh du lịch này, chắc chắn sẽ không khiến cô phải khổ sở vì say xe như vậy
Thế nhưng, hiện tại đều đã muộn rồi, còn có cách nào khác.
Jiyeon quay mặt về một bên cửa sổ, đã không còn sức lực để nôn ra, chỉ cảm thấy dạ dày căng lên. Mỗi lần xe run rẩy, đầu của cô lại đụng một cái vào cửa sổ, vừa mới giờ lại đau, hiện tại hoàn toàn không sao cả, ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn động đậy.
Myung Sun nhìn cô va chạm như vậy, lại không biết hỗ trợ thế nào, về sau cầm lấy bao giấy cô lấy ra, đụng vào vờ vai cô.
Jiyeon quay đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh.
“Dùng cái này lót ở trên cửa sổ.”
Jiyeon gấp gáp lấy qua lót ở giữa trán mình và cửa sổ, quả nhiên bớt đau hơn nhiều.
“Nhanh đến thôi, yên tâm đi.”
Jiyeon ừ một tiếng, này thật sự là lời dễ nghe nhất trong cuộc đời cô.
Thế nhưng, Myung Sun chỉ lừa cô, căn bản không nhanh. Lại quá nửa giờ xe mới dừng lại, cô lại nôn một lần. Trong nửa giờ này, đối với cô mà nói vô cùng lâu, nhưng cô vẫn cực kỳ cảm ơn anh.
Người trên xe lục tục xuống xe, Jiyeon ngồi không nhúc nhích, mãi đến khi những người khác đi sạch, chung quanh vô cùng yên lặng, nghe được người hỏi: “Cô còn không đi sao?”
Jiyeon mở mắt ra, phát hiện trên xe chỉ còn cô và Myung Sun, không khỏi có chút sợ hãi.
Myung Sun lại không để ý đến cô, trực tiếp xuống xe.
Jiyeon cũng thu lại đồ đạc, một tay cầm túi mình vừa nôn ra, xuống xe nhìn một vòng, giống như xóm nghèo, cả thùng rác cũng không có.
Ném nơi nào bây giờ, cô đứng ở giữa một đống xe cô đang tắt máy, mùi xăng dầu nồng nặc
Mắt thấy Myung Sun đi ở đằng trước, cô vội vàng đuổi theo, cũng chưa quen ai, đi theo anh đi, cô không biết nên đi hướng nào.
Quẹo một chỗ, đi ra cửa lớn nhà ga, đến chỗ trên đường cái, đường cái hai bên có rất nhiều xe máy, cũng là có người hỏi cô đi đâu.
Jiyeon làm sao mà biết cô muốn đi đâu?
Cô dừng bước lại, mờ mịt nhìn về bốn phía, nghĩ thầm rằng: Không nên tới nơi này, cô nên đi xe lửa, đến Jeju, tới chỗ đó khẳng định là cảnh đẹp ý vui, chỉ cần hưởng thụ hoặc là thương xuân bi thu là được rồi, không cần suy nghĩ chuyện ăn, mặc, ở, đi lại... cái loại thăng địa du lịch đó, nên có đều có, duy nhất cần so đo chỉ là giá cả.
Nhưng nơi này... xem ra giống như kiểu khách sạn cũng không có đi? Đêm nay cô nghỉ ở đâu đây? Đến đâu ăn gì bây giờ? Tiệm cơm nhỏ sạch sẽ hay không? Muốn trở lại thành phố Busan, thật sự phải đi chuyến xe thiên địa ám quẻ kia sao?
Jiyeon muốn khóc, cô đây chính là tự tạo nghiệt thì không thể sống.
Đứng vài phút, bên tai truyền đến âm thanh: “Cô làm sao thế?”
Jiyeon mạnh mẽ xoay người, nhìn thấy Myung Sun.
Myung Sun nhìn thoáng qua túi lớn trên tay cô: “Cô vẫn cầm cái kia làm gì?”
“Tôi, tôi không biết ném ở đâu.” Jiyeon oan ức nói, đây là chỗ khỉ nào, cả thùng rác cũng không có.
Myung Sun hiểu rõ, rất nhiều người quen ngốc ở thành phố lớn, sau khi trở về không tìm thấy thùng rác, cũng không có thói quen ném rác lung tung. Anh thở dài, nhìn bốn phía, duỗi tay về phía cô: “Đưa tôi đi.”
Jiyeon thấy anh duỗi tay, mạnh mẽ lui lại.
Lúc này Myung Sun mới nhớ tới diện mạo của mình, người thưởng thức thì nói anh có vị đàn ông oai hùng, người không thưởng thức thì nói anh hung thần ác sát! Phẫn uất trong lòng hừ một tiếng, anh lấy ra giấy tờ trên người mình: “Không cần sợ, tôi là cảnh sát nhân dân!”
Jiyeon sững sờ tiếp nhận chứng minh cảnh sát, cô lại đoán anh là xã hội đen đấy.... thật sự có chút xấu hổ, nhìn trên đó viết hai chữ Myung Sun cô không tự chủ được nhìn chữ “Lee” kia thật lâu.
Hóa ra cùng họ với mẹ, đột nhiên cô cảm thấy thân thiết hơn rất nhiều, đối với hình tượng thô kệch của anh cũng không sợ hãi nữa. Cô đưa trả chứng thư cảnh sát về cho anh, do dự một chút đưa túi kia cho anh.
Anh cầm theo túi lớn đi về phía bến xe, Jiyeon nghi ngờ nghĩ chẳng nhẽ anh cứ thế ném đi, tiếp theo nghĩ đến anh là cảnh sát, khẳng định là không làm loại chuyện đó.
Myung Sun chỉ là đem đồ bỏ vào trong wc của bến xe, sau khi đi ra thấy cô vẫn đứng đó, lại nghi ngờ hỏi: “Sao cô còn chưa đi? Nhà cô ở đâu?”
Jiyeon nói: “Tôi không phải người ở đây, tôi tới du lịch.”
Myung Sun sửng sốt: “Nơi này không phải khu du lịch.”
“Tôi... tôi chỉ là tùy tiện lên xe.”
Myung Sun nhìn vào ba lô của cô, đột nhiên nghiêm túc hỏi: “Cô muốn một mình đi vào núi?”
“A?”
“Cô, một người phụ nữ nổi điên muốn làm gì?” Myung Sun nói: “Nhìn cô ngồi trên xe đã nôn ra như thế, thân thể với tố chất vô cùng kém thành dạng gì nữa, còn muốn một người xách ba lô đi lên núi qua đêm?”
“Tôi không phải...”
“Trên núi có hổ cô biết không?”
Jiyeon kinh ngạc trừng to mắt: anh dọa trẻ con sao?
Myung Sun nhíu mày: “Thực không hiểu nổi những người các cô!” Nói xong muốn đi.
Jiyeon gọi anh lại: “Anh hiểu lầm rồi, tôi không biết anh đang nói gì, thế nhưng anh có thể nói cho tôi biết, nơi này có khách sạn nào tốt không?”
Myung Sun sửng sốt: “Cô không vào núi?”
“Tiến vào núi làm gì?”
Myung Sun không nói gì, thì ra cô không biết nơi này còn có khu rừng nguyên thủy.
“Muốn tìm khách sạn ở?”
“Uhm!” Jiyeon gật đầu dưới tình thế cấp bách, mắt thấy tối rồi, cô lại nôn hết ra, tất nhiên phải tìm một chỗ nghỉ chân.
Cô ở trong này lại không quen biết ai, người tiếp xúc duy nhất chỉ có anh, chỉ có thể nhờ anh hỗ trợ. Lúc trước còn không dám có ý nghĩ này, nhưng anh là cảnh sát, hẳn không phải là người xấu rồi? Mà còn lại cùng họ với mẹ, cô có cảm giác muốn coi anh là thân nhân, không hiểu sao cũng thấy rất tin tưởng anh rồi.
Myung Sun nhíu mày, có phần không muốn trợ giúp. Người phụ nữ này quá đẹp, anh sợ cô không phải là người tốt! Thế nhưng, cảnh sát nhân dân vì nhân dân, điểm ấy cũng không phải do người ta, cẩn thận bị trách cứ...
Anh xoay người: “Đi theo tôi...”
Jiyeon vội vàng đuổi theo anh, cũng không kịp quan sát chung quanh thế nào, không tới mười phút, Myung Sun liền mang cô đến trước một nhà nghỉ nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro