chương 419
“Eunjung...” Jiyeon áp tiếng khóc truyền đến.
“Làm sao vậy?” Eunjung vội hỏi.
“Em rất khổ sở...” Jiyeon khóc ròng nói: “chị đến giúp em...”
Eunjung sửng sốt, nói: “Được, chị cùng em, em ở đâu? Đang ngủ à.?”
“Em ngủ, nhưng là không ngủ được.”
“Không sao, chị cùng em.” Eunjung nói, đau lòng: “Em còn có chị, biết không?”
Jiyeon nằm trong chăn, nắm điện thoại, nước mắt rơi đầy xuống gối, trong giây lát nói: “Có thể không cần nói gì không? Em sợ bị người khác nghe thấy...”
Eunjung ừ một tiếng, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi, chị sẽ ở bên cạnh em.”
Jiyeon cũng ừ một tiếng, trong bóng tối, bắt đầu yên tĩnh, cái gì cô cũng không nghe thấy, lại thấy sợ hãi, mạnh mẽ kêu lên: “eunjung...”
“Uhm...”
“chị đừng có không cần em...” Jiyeon khàn khàn nói: “Em chỉ còn chị thôi...”
“chị đã cầu hôn, em không nhớ sao?” Eunjung nói: “Em mà sợ, chúng ta liền tổ chức hôn lễ trong vòng trăm ngày này, nếu không thì phải đợi ba năm nữa.”
Jiyeon tim lặng giây lát nói: “Em không muốn thế... em cảm thấy có lỗi với mẹ...”
“Chúng ta cùng nhau.” Eunjung vội nói: “Không thì em nói với mẹ nuôi một tiếng đi?”
“Không cần!” Jiyeon sợ ãi, mẹ cô vừa mất, cô không dám tưởng tượng hiện tại phải công khai như thế nào. Cô cảm thấy cô đã bị nhiều người chỉ trỏ, cho dù là Song Wang Yun, chắc chắn cũng sẽ thất vọng về cô...
“Kia chị chờ em.” Eunjung nói: “Đừng lo lắng, chị còn rất yêu em, không thể vứt bỏ em, chờ khi chị đến kiếp sau đi, em không cần chị nữa, đợi đến lúc đó vẫn còn trẻ, cho nên người lo lắng là chị...”
Jiyeon gượng cười, nức nở nói: “chị không già... sao chị lại nói mình già, chị trẻ hơn rất nhiều người, đàn ông bốn mươi tuổi mới đâm hoa, bây giờ chị chỉ đang nhỏ chồi.
“Chỉ cần không thể sánh bằng tuổi trẻ của em, liền là già.”
Jiyeon lau nước mắt, cảm thấy đầu óc có chút khổ sở: “Eunjung, đầu em đau...”
“Ngoan, nhắm mắt lại, không cần nghĩ nữa, đừng khóc....”
“Uhm,,,” Jiyeon nghe lời nhắm chặt mắt lại, vẫn có chút nức nở.
Eunjung thấy âm thanh của cô dần thấp xuống, không nói gì nữa, hô hấp cũng giảm xuống, sợ quá lớn tiếng sẽ quấy rầy cô.
Jiyeon chỉ nghĩ đến mê, không biết qua bao lâu, mông lung kinh ngạc lại kêu lên theo bản năng: “Eunjung...”
“chị ở đây.” Eunjung nói: “chị ở bên đừng lo lắng, ngủ đi.”
Jiyeon sửng sốt nói: “chị cũng ngủ đi, đừng thức đêm, em không sao.”
“Uhm, em ngủ trước đi.”
Jiyeon dừng một lát, nghĩ muốn gác điện thoại, chắc chắn chị sẽ không ngủ, đã nói: “Ngủ ngon.” Sau đó cắt đứt điện thoại.
Eunjung nghe âm thanh đô đô, trong lòng đờ đẫn một lúc, ngón tay giật giật, lại không dám gọi lại. Nhỡ đêu bị Jeong gia nghe thấy, chỉ sợ là phong ba. Nhưng kế tiếp chị lại không ngủ được, ngồi cạnh cửa sổ cả đêm.
...
Ngày hôm sau Jiyeon đã tỉnh lại, đã 10 giờ, đầu óc vẫn trướng đau, hỗn loạn không muốn động đậy. Nhưng một hồi nghĩ lại đang ở Jeong gia, thân phận của mình xấu hổ, lại giữ vững tinh thần.
Xuống giường liền phát hiện điện thoại lung tung ở trong chăn, cô chần chừ một lát, lại gọi điện thoại cho Eunjung.
Eunjung ngốc suốt một đêm, mãi đến bình minh mới tỉnh, lúc này đang họp ở công ty, tinh thần đang không tốt. nhưng người đã quen cường thế, chút mệt mỏi đó vẫn chịu được, cho dù ai cũng đừng mớ tưởng ra vẻ ở dưới mí mắt anh. Bởi vậy các trưởng phòng đều giữ vững tinh thần ứng phó.
Điện thoại vừa kêu, Eunjung tiếp nhận, mọi người thở ra một hơi.
Jiyeon nói: “Em rời giường rồi.”
“Uhm, ăn sáng chưa?” Eunjung nhẹ nhàng nói, cũng không để ý người chung quanh thấy chị thế nào, hết sức chuyên chú gọi điện thoại.
“Còn không có, em lập tức đi.” Jiyeon mềm yếu nói: “Chủ nhật em quay lại trường... ở nhà bất tiện, mấy ngày nay liền không gọi điện thoại cho chị rồi.”:
“Uhm. Nếu có chuyện, vẫn nhớ đến tìm chị.” Eunjung nghĩ muốn hỏi: “Muốn bắt đầu quay lại trường học luôn không?”
Jiyeon sửng sốt một phen: “Không tiện, em sợ...”
“không sao.” Eunjung lập tức nghĩ cách: “Trước chị để cho Hyomin trở lại, em ấy cũng như em không thể trì hoãn lớp học, cùng trở về vào chủ nhật, để cô trở về, đến lúc đó bọn em cùng đi, chị có theo bọn em hay không, cũng không liên quan.”
Jiyeon đồng ý, còn nói đốt bảy đều đã muốn trở về chuyện, mới nói: “EM đi ăn cơm rồi.”
“Uhm, ăn nhiều một chút, em gầy quá.”
Người cấp dưới nghe câu như thế, tinh thần chấn động: “Tổng giám đốc có bạn gái rồi hả? Lại vẫn là thật tâm, nếu không thì sao quan tâm gầy hay không?
.....
Khi Jiyeon xuống lầu, Jeong Song Yang và Yang Hye đã ở trên bàn cơm, xem ra bọn họ cũng chưa rời giường lâu. Jeong Song Yang đang ăn bánh mì, kêu Jiyeon: “Mau tới đây ăn cơm.”
Jiyeon đi qua, kêu một tiếng chú, lại nhìn Jeong Yang Hye, Jeong Yang Hye đang cầm một quyển sách tiếng Anh, rõ ràng nghe thấy cô tới cũng không ngẩng đầu, cô muốn chào hỏi cũng không được, chỉ có thể ngồi xuống ăn cơm.
Jeong Song Yang liếc nhìn Jeong Yang Hye, hình như có bất mãn, nhưng mí mắt Jeong Yang Hye cũng không muốn nâng. Jeong Song Yang ăn xong bánh mì, ngồi uống nước chanh. Jeong Yang Hye lật trang sách, ngẩng đầu hỏi: “Ba không đến công ty à?”
“Không có việc gì, không cần đi.” Ông nghĩ Jiyeon quá cô đơn, tính ở nhà cùng cô, thuận tiện thương thảo vài việc, như di vật, quay lại trường...
Jeong Yang Hye nghe ông nói thế, trong lòng có chút bất mãn, trong ấn tượng của cô, Jeong Song Yang cho dù có bệnh cũng phải đến công ty, có bao giờ thế này? Càng đừng nói trước đã ở Gyeonggi vài ngày, nói công ty không có chuyện gì, ai tin? Chỉ sợ việc đã chồng chất như núi rồi! Hiện tại nói thế, tất cả đều là vì Jiyeon!
Lee Young Won đi rồi, vẫn còn không bớt việc! Jeong Ysng Hye hung hăng lật một trang sách, xoay người đi lên lầu.
Jeong Song Yang nhíu mi, nhưng động tác nhẹ, không thể hiện ra cảm xúc không tốt, ông cũng không sao. Nếu không khuyên Jiyeon một câu là đừng để trong lòng, là không phải an ủi người khác, mà còn khiến người ta ngột ngạt. như vậy không phải là tốt.
Cơm nước xong, Jeong Song Yang hỏi Jiyeon thời gian quay lại. Jiyeon nói quyết định của mình, Jeong Song Yang nói: “Trước đây chú đã đặt vé máy bay cho cháu, muốn chú đi cùng không? Cháu gầy quá, chú tìm một bảo mẫu cho cháu, ở bên kia chăm sóc đời sống của cháu.”
Jiyeon lắc đầu: “Không cần, còn không yếu ớt như thế, Hyomin sẽ chăm sóc cháu.”
Jeong Song Yang sửng sốt, bất giác nói: “Cũng đúng, còn có con bé ấy...”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro