chương 398
Ngẫu nhiên gặp nhau.” mẹ Park mỉm cười nói. Gần đây có hai hội đấu giá, bà bồi Jeong Song Yang đi, gặp được Ham lão gia và mẹ Ham, liền nói chuyện vài câu.
Eunjung nói: “Cháu nhiều lần nghe được ông nội và mẹ cháu nói chuyện phiếm, nói người có khí chất, ánh mắt rất độc đáo.”
Mẹ Park ngượng ngùng cười: “Đó là ông cụ quá khen rồi.”
“Đúng rồi, nghe nói con gái người muốn nhận mẹ nuôi? Xin chúc mừng!”
Mẹ Park sửng sốt: “Làm sao cháu biết?”
“Jiyeon và Hyomin là bạn học, cháu có đi qua đó, nghe cô ấy nói qua.”
“Cháu ở đó?” mẹ Park hơi kinh hãi, Jeong Song Yang cũng nhíu mày liếc chị một cái.
Eunjung cười như gia súc vô hại nói: “Vâng. Cháu thường xuyên đi công tác ở thành phố Busan, ở bên kia thuê phòng trọ, cách trường học các cô ấy không xa, Hyomin thường xuyên mang cô ấy đến đó chơi.”
“Nga...... Có thể gây phiền toái đến cậu hay không?” mẹ Park cảm thấy trên người nao nao, lời này không có vấn đề gì lớn a, tuy rằng cũng không cảm thấy thỏa đáng, nhưng tình bạn giữa Jiyeon và Hyomin bà biết rõ, cho nên cũng không cảm thấy có cái gì cần hoài nghi. Nhưng biểu tình của Eunjung...... Không biết nên nói như thế nào.
“Không có. Con gái tuổi trẻ rất hoạt bát, cháu rất thích.” Eunjung cười càng sáng lạn hơn, cũng khiến người ta cảm thấy phát lạnh.
Mẹ Park cảm thấy dạ dày còn chống đỡ được, câu nói này dễ gây hiểu lầm a!
Cơm nước xong về nhà, bà cùng Jeong Song Yang nói rõ: “Giám đốc Ham này, là lạ.”
“Em đừng coi thường cậu ta.” Jeong Song Yang nói rõ: “Cậu ta ăn tươi nuốt sống, hôm nay khác thường như vậy, phi gian tức trộm(không gian trá tức trộm: đại loại vậy)! Em về sau nếu gặp phải Ham lão gia tử và Ham phu nhân nữ sĩ, cũng cẩn thận một chút.”
Mẹ park tuy rằng có tiếp xúc qua thương trường vài năm, nhưng cái đẳng cấp này không đủ Jeong Song Yang nhét kẽ răng, hơn nữa lại là nhiều năm trước, đến hiện tại hoàn toàn không thể để làm kinh nghiệm mà dùng. Nghe Jeong Song Yang nói như vậy, bà cho rằng Eunjung là tên trứng thối gian trá ác độc, rất trịnh trọng gật đầu, lại hỏi: “Vậy chuyện Jiyeon làm sao bây giờ? Nó và thiên kim nhà họ Ham là bạn thân.”
Jeong Song Yang trầm ngâm một lát: “Không cần nói cho nó biết. Nha đầu nhà họ Ham kia cũng không tệ lắm, hơn nữa hai đứa chúng vẫn còn nhỏ.”
Jeong Song Yang an ủi bà vài câu, chính mình đi thư phòng, nhịn không được sứt đầu mẻ trán -- Eunjung cậu ta muốn làm gì?!”
Ông cầm lấy điện thoại, định gọi cho Eunjung, nhưng lại không biết phải mở miệng như thế nào. Do dự một lúc, điện thoại đột nhiên vang lên, ông nhìn vào, là Jeong Yang Hye, vội vàng nghe.
Jeong Yang Hye buồn bực hỏi: “Ba.....Người chưa ngủ sao?”
“Còn chưa, có việc gì à?”
“Vâng. Con muốn hỏi, ba ba gần đây có rảnh không?”
Jeong Song Yang sửng sốt: “Gần đây bề bộn nhiều việc.”
“Phải không.....” Giọng nói Jeong Yang Hye có chút thất vọng.
Jeong Song Yang cười rộ lên: “Thế nhưng có bận rộn đi chăng nữa, ta cũng sẽ để trống mấy ngày gần đây! Sinh nhật của bảo bối, ta làm sao có thể quên?”
Jeong Yang Hye lặng đi một lúc, kêu lên: “Ba! Người sẽ dọa người nha!”
“Ha ha ha......Cho mở mang tầm mắt, ai bảo con tưởng thật.”
Jeong Yang Hye hừ một tiếng, hỏi: “Vậy ba ba sẽ qua đây sao!”
“Thời gian của ta để trống rồi, đương nhiên sẽ đến.”
Jeong Yang Hye yên tâm: “Vậy ba ba đi ngủ sớm một chút, con cũng phải đi học.”
Jeong Song Yang sửng sốt, đáp ứng rồi, cảm thấy không khỏi chua sót, ông và Jeong Yang Hye sao lại trò chuyện như vậy? Chẳng lẽ con bé vẫn hoài nghi Jiyeon là con gái ruột của ông? Xem ra lần này qua đó, phải nói rõ với nó mới được.
Jeong Song Yang lập tức gọi cho thư kí, bảo cô sắp xếp hành trình cho mình, chuẩn bị vé máy bay, vừa mới giao việc xong, nghe được người hầu cuống quít kếu mình. Ông cả kinh, trực giác cho biết mẹ park xảy ra chuyện, chạy xuống dưới lầu thấy mẹ Park ngã ở trên thảm. giống như bị ngất.
“Sao lại thế này?!” Ông chạy tới.
“Phu nhân nói muốn làm thức ăn khuya cho ngài, đi đến nơi này, đột nhiên té xỉu.
Jeong Song Yang vội vàng ôm lấy người: “Đi gọi lái xe lái xe tới đây!”
Nhanh chóng đưa người tới bệnh viện, trải qua cứu giúp, mẹ Park rất nhanh tỉnh lại, nhìn thấy Jeong Song Yang lo lắng ngồi ở bên cạnh, bà hỏi: “Em làm sao vậy?”
“Bác sĩ còn đang kiểm tra.” Jeong Song Yang nói rõ: “Trước tiên cứ ở bệnh viện một đêm, ngày mai sẽ có kết quả.”
Mẹ Park đáp ứng: “Thật có lỗi, khiến cho anh lo lắng.”
Jeong Song Yang cầm tay bà: “Không có việc gì. Em ngủ một giấc thật tốt, đừng lo lắng, không có việc gì.”
Sáng ngày hôm sau, bác sĩ tổ chức thành đoàn thể xuất hiện ở phòng bệnh, trước bắt tay với Jeong Song Yang, sau đó y sĩ trưởng mới nói đến bệnh tình của mẹ Park. Jeong Yang Hye nghe xong không hiểu lắm, nói thẳng: “Nói vào trọng điểm!”
Bác sĩ nhìn nhau, khổ sở nói: “Thận của phu nhân Jeong bắt đầu mất đi công năng, chỉ sợ không lâu sau không thể sử dụng được. Chúng tôi sẽ tiến hành trị liệu bằng thuốc cho bà ấy, nhưng biện pháp tốt nhất, vẫn là nên tiến hành ghép thận.”
Jeong Song Yang vừa nghe, nhìn về phía mẹ Park, mẹ Park khổ sở, không biết phản ứng làm sao. Bác sĩ đi rồi, bà nói với Jeong Song Yang: “Đừng nói cho Jiyeon......Em không muốn nó lo lắng.”
“Ừ.” Jeong Song Yang đáp ứng, lại an ủi bà: “Yên tâm, em sẽ không sao hết, anh sẽ tìm một bác sĩ giỏi nhất, em cũng không cần lo nghĩ gì, cứ dưỡng bệnh thật tốt là được. Chờ em tốt lên rồi, em có thể nhìn thấy Jiyeon kết hôn, sinh con.......”
Mẹ Park nở nụ cười, cười rồi lại khóc: “Vốn là muốn cùng anh làm bạn vượt tuổi già, không nghĩ rằng.......Còn chưa tới một năm, khiến anh đau tim.”
“Hiện tại em khiến anh đau tim, về sau anh khiến em đau tim.”
Eunjung âm mưu mời Jeong song Yang và mẹ Park ăn cơm, mời nhiều lần, sẽ lộ ra chuyện gian tình của anh và Jiyeon........Không, chuyện tình yêu!
Một cuộc điện thoại, biết được mẹ Park sinh bệnh, Eunjung lập tức liên lạc với vài vị bác sĩ nước ngoài nổi danh, sau đó lại chạy tới bênh viện thăm.
Jeong Song Yang đi làm, trong bệnh viện chỉ có một người hầu ở bên. Mẹ Park tinh thần không sai, trừ bỏ trên mặt có chút ưu sầu, còn lại nhìn cũng bình thường, không giống như sinh bệnh. Eunjung không khỏi hoài nghi, có phải bác sĩ làm quá lên không.
Mẹ Park nhìn thấy chị rất kinh ngạc, chị giải thích: “Cháu nghe nói Jeong phu nhân dinh bệnh, cho nên đến thăm.”
“Phiền toái ngài rồi.”
“Người gọi cháu Eunjung là được rồi.” Cháu muốn gọi người là mẹ, người gọi cháu là ngài cháu rất sợ hãi!
Mẹ Park ngoài ý muốn liếc chị một cái, nói: “Ta gọi cháu là Ham tổng nhé.”
“Vậy cháu gọi người là bác gái nhé.”
“........”
Eunjung ngồi lên giường bệnh, hỏi bệnh tình của bà, bà chút phòng bị với chị, thế nhưng vẫn trả lời, sau đó liền uyển chuyển muốn đuổi người.
Eunjung giống như nghe không hiểu, cầm lấy một quả táo gọt, một bên tiếp tục nói chuyện, phát hiện bà cũng không để ý mình, trong lòng có chút buồn bực. Tiếp theo gọt quả táo không đẹp, anh rất buồn bực, chỉ có thể cúi đầu chậm rãi gọt xong quả táo, bởi vì quá khó nhìn, cũng không dám đưa mẹ park ăn, để sang một bên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro