Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 85 phiên ngoại nhỏ Taeny

Nhìn người sắc mặt nhợt nhạt nằm trên giường bệnh, Taeyeon xoa xoa hai mắt khô khốc. Nàng lúc này, đã không còn tư thế nữ vương của ngày xưa. Mái tóc lộn xộn xõa ra, hai mắt thâm quầng càng để lộ rõ vẻ mệt nhọc trên khuôn mặt. Bảy ngày, suốt bảy ngày, Tiffany vẫn còn mê man chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Nghĩ đến ngày đó lúc đến bệnh viện, hô hấp người kia yếu ớt, còn có nhiều lần phải kích tim. Taeyeon chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy sợ, cảm thấy da đầu run lên. Một kích kia của Ham Yin Chang, cơ hồ đã làm hỏng hết cả nội tạng của Tiffany, chỉ cần sâu thêm một chút, Tiffany có đã chết tại chỗ.

Những ngày Tiffany hôn mê, trong đầu Taeyeon không ngừng nhớ lại câu nói của Tiffany trước khi ngất. "Đồ ngốc, là bởi vì em yêu chị ah." Trên thế giới này không có thuốc hối hận, cho nên Taeyeon cũng không bao giờ làm chuyện cho mình hối hận. Nhưng mà lần này, Taeyeon thật sự rất hối hận, rất đau đớn, rất dày vò.

Nàng không biết nếu Tiffany chết đi, mình sẽ như thế nào. Nàng nắm lấy tay Tiffany, đem mặt chôn vào bàn tay đã che kín bởi lỗ kim. Đều là chị, là chị làm cho em phải chịu nhiều đau khổ, ngươi căn bản không có tư cách nói ta là đồ ngốc, vì trên thế giới này kẻ ngốc nhất chính là tên gia hỏa ngươi.

Có lẽ vì quá mệt mỏi, có lẽ là đã buông lỏng được cảm xúc căng cứng, Taeyeon cứ như vậy chôn trên tay Tiffany, im lặng ngủ. Thế nên không thể là người đầu tiên thấy được nàng tỉnh dậy, nhưng là Tiffany thấy được nàng.

Mỗi người khi đối mặt tới thời khắc nguy hiểm nhất, sẽ luôn nghĩ đến người mình quan tâm nhất, hoặc là nghĩ đến chuyện mình quan tâm nhất. Đồng dạng, Tiffany sau khi tỉnh lại, ngay đến mắt còn chưa kịp mở ra, nàng là không hề nghĩ đến an nguy của mình, cũng không phải thương thế của mình, mà chính là nữ nhân kia —— Taeyeon.

Nghĩ đến người nọ có bị thương không, nghĩ đến nàng có đau lòng vì mình hay không, nghĩ đến nàng có hay không ở bên cạnh mình. Tất cả vấn đề này, ngay thời điểm mở mắt ra nàng đã được giải đáp, Tiffany nhẹ nhàng cười. Tuy người kia đang cúi đầu, nhưng là trên tay truyền đến một cảm giác, còn có cái khí tức nhàn nhạt trên người người kia tản ra, đều là những thứ mình đã quen thuộc ở người kia, đây chính là người mình yêu.

Thấy quần áo có chút lộn xộn, còn có tóc tai bù xù, Tiffany tự nhiên cảm thấy đau lòng, nhưng là ngọt ngào vẫn chiếm đa số. Phải hay không? Nàng đối với ta đã có hảo cảm hơn? Cứ như vậy lặng yên ngắm nhìn bả vai người đang ngủ, nàng như một chú mèo đang làm ổ tại tay mình. Cái loại cảm giác tê dại này, vậy mà làm cho Tiffany xúc động đến muốn khóc.

Nàng nghĩ như vậy, cũng làm như vậy. Nước mắt cứ thế rơi bên gối, cho dù Tiffany cực lực khắc chế âm thanh của mình, nhưng vẫn bị Taeyeon gần đây ngủ không sâu phát hiện. "Đừng khóc. . ." Âm thanh tràn ngập mệt mỏi vang lên, Tiffany hai mắt ướt đẫm nhìn Taeyeon.

"Taeyeon. . ." Tiffany nhẹ nhàng gọi tên Taeyeon, trong giọng nói lộ ra một ít dè chừng. Nhìn thái độ của Tiffany đối với mình, tâm Taeyeon lại một lần nữa đau nhói, người này, luôn như vậy nghe theo chính mình, bất luận mình có nhẫn tâm ngược đãi nàng, hay là hết lần này đến lần khác tổn thương nàng.

"Tiffany, em. .. ghét tôi sao?" Taeyeon run rẩy hỏi. Tiffany lời nói của Taeyeon, cho rằng nàng lại muốn vứt bỏ mình, nàng không muốn, nàng thật sự không muốn người kia lại cùng mình tách ra. Không ai biết, thời điểm Taeyeon đem nàng trở về Hàn Quốc, nàng tuyệt vọng đến cỡ nào. Không ai biết, thời điểm nàng thấy lại được Taeyeon, nàng vui đến cỡ nào.

Không bao giờ muốn cùng người kia tách ra nữa, cho dù nàng hận mình, cho dù nàng ngược đãi mình, nếu như có thể chết bên nàng, cũng là một chuyện tốt đẹp. "chị chẳng lẽ lại rời khỏi em? Lại muốn đem em vứt bỏ? em hứa về sau sẽ không làm chuyện kỳ quái! em sẽ không chọc giận chị sinh khí! chị đừng bỏ em lại được không? em thật sự rất yêu chị! Yêu đến không thể không có chị!"

Nghe tiếng khóc tê tâm liệt phế của Tiffany, Taeyeon hung hăng ôm nàng vào ngực, nhẹ nhàng vuốt ve lưng. "Tôi chưa nói không cần em, tôi cũng chưa nói sẽ vứt bỏ em. Tôi chỉ muốn hỏi em có phải hay không còn yêu tôi, nếu như em còn yêu tôi, tôi muốn cùng em một chỗ cả đời, vĩnh viễn không rời xa nhau. Nếu như em chán ghét tôi, tôi cũng sẽ bám chặt lấy cho đến khi em yêu tôi."

Tiffany có chút không tin vào lỗ tai của mình, nàng vừa rồi đã nghe được gì? Taeyeon nói cùng mình cả đời, cả đời không rời xa nhau? " chị . . không có lừa gạt em?" Tiffany run rẩy hỏi, nàng sợ nghe được câu trả lời khẳng định, nàng sợ hết thảy đều là giấc mộng.

"TiFfany, tôi không có lừa em, tôi thật sự cùng em cùng một chỗ. Trước kia tôi, tôi không dám đối mặt với trái tim của mình, tôi sợ em vì chuyện cha mẹ em mà hận tôi, cho nên tôi không ngừng nói với bản thân, không được yêu em, nhưng tôi không cách nào khống chế được trái tim mình. Vì vậy, khi tôi biết mình yêu em, tôi không ngừng tra tấn em, tôi hy vọng một ngày nào đó, em sẽ tìm cơ hội giết chết tôi."

Tiffany nhìn ánh mắt kiên định của Taeyeon, nhẹ nhàng đặt cằm lên bờ vai nàng. "Hai chúng ta đều là đồ ngốc, cho nên đồ ngốc mới cùng đồ ngốc ở cùng một chỗ." Nghe lời nói của Tiffany, Taeyeon nhẹ nhàng cười. Có lẽ hai người chúng ta nên cảm ơn Ham Yin Chang, nếu như không phải hắn, các nàng sẽ không thể gỡ bỏ cái khúc mắc này. Kẻ trong cuộc u mê người ngoài cuộc thì tỉnh táo, cũng bất quá như thế.

Tiffany bị thương nặng, nằm hơn 3 tháng mới có thể ra viện, Taeyeon mang Tiffany trở về Pháp. Trải qua chuyện lần này, Taeyeon đã hiểu ra nhiều điều. Nắm lấy Tiffany, danh lợi, tiền tài, địa vị, so với một tình yêu sâu đậm, thì cái nào quan trọng hơn?

Hai người cùng một chỗ trong phòng lớn xa hoa của Taeyeon, nghe lời Tiffany, Taeyeon từng bước đem công ty tẩy trắng. Không còn buôn bán súng ống, cũng không hề buôn lậu thuốc phiện. Tiffany thường xuyên cười nói với Taeyeon: "chị trước kia đã là nhiều chuyện sai trái, nếu bây giờ vẫn còn chưa chịu sửa lỗi, nói không chừng khi chết đi sẽ xuống Địa ngục a." Taeyeon mỗi lần nghe thế đều trả lời một câu.

"Thế nào? em sợ theo tôi xuống Địa ngục?"

"Không phải, em là thay Diêm Vương lo lắng, phải nhận một cái tai họa như chị."

"Ah? Nói tôi là tai họa? Vậy tai họa này có nên làm một chút chuyện hay không?"

Ánh trăng lẳng lặng chiếu sáng căn phòng, rình coi hai cỗ thân thể trắng noãn sáng bóng mê người.  "A. ưm. ưm....ưmm.. " Tiffany nhẹ giọng rên lên, khăn tắm trên người nàng đã sớm bị Taeyeon cởi bỏ, lộ ra thân hình mềm mại mê người. Cảm nhận được ngón tay dài nhỏ của người kia trong cơ thể mình mạnh mẽ ra vào, cái loại khoái cảm kỳ diệu này, làm nàng muốn thét lên.

"Ah – ah –!" Đạt đến tận cùng khoái cảm, Tiffany lớn tiếng kêu lên, sau đó lập tức xụi lơ ngã xuống giường, vô lực thở gấp. Taeyeon cười nằm cạnh Tiffany, lẳng lặng nhìn nàng. Người này như thế nào mỗi lần trên giường đều đáng yêu đến thế? Bộ dạng thẹn thùng, ẩn nhẫn cắn môi dưới, còn có bộ dáng lúc cao trào, hết thảy đều làm cho Taeyeon yêu đến mê muội..........

Sáng sớm, Tiffany bị ánh mặt trời chói gắt làm cho thức dậy, nhìn đồng hồ đã điểm đến số 9, chột dạ nhìn về phía Taeyeon. Nghĩ đến hành vi điên cuồng hôm qua của mình, nghĩ đến nữ nhân này hôm qua vô lực cầu xin. Lập tức đau lòng đến tột đỉnh, nhìn dấu vết vẫn còn trên giường, không ngừng chứng minh rằng đêm qua là một đêm giao hoan điên cuồng.

Nhìn gương mặt ngủ say của nữ nhân nọ, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, người nọ trong vô thức hướng trong ngực mình dụi dụi. Tiffany cười hôn lên trán Taeyeon, nguyên lai. . . chị cũng có một mặt đáng yêu như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro