Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 12

Giơ tay vuốt ve từng sợi tóc hắn: “Đúng là Hongbin từng theo đuổi người ta.”
“Hừ!”
“Mà người ta rất rõ ràng đã cự tuyệt hắn, mà hắn cũng đã chấp nhận làm bạn bè.”
Tính tình Park jiyeon vốn là vậy, thích là thích, không thích là không thích, chưa bao giờ chơi trò mập mờ, bởi vì trong lòng cô từ đầu đến cuối cũng chỉ có một người mà thôi.Cho nên mặc dù từ nhỏ đến lớn số người bị cô cự tuyệt đếm không hết, nhưng cho tới bây giờ cũng không có người vì vậy mà oán hận cô, thậm chí có người đến giờ còn ôm mộng chỉ có thể làm bạn bè, Hongbin chính là một người trong đó. Hơn nữa anh ta cũng là người bạn tốt, thiện lương lấy giúp đỡ người khác làm việc vui, chơi với anh ta thật sự vui vẻ.
“Làm bạn mới là lạ.” Thanh âm của hắn rầu rĩ truyền đến, đàn ông mà làm bạn với phụ nữ thì chỉ có quỷ mới tin.
“Tóm lại người ta với hắn không có gì, buông tay người ta ra, để người ta đi hỏi rõ ràng có được không?”
“Còn việc gì để hỏi nữa?”

Sự kiên nhẫn của cô rốt cuộc khô kiệt, đưa ngón tay dí vào mặt hắn: “Ham eunjung, tôi cảnh cáo anh, còn như vậy tôi sẽ tức giận.”

Hắn ngẩng đầu, yên lặng nhìn cô, tròng mắt đen nhánh có một tia uất ức, giơ tay cầm túi thuốc trong tay cô, “Cái túi này, một ngày uống ba lần, mỗi lần uống hai viên, uống sau khi ăn xong; lọ này, một ngày hai lần, sau 12 giờ uống một lần, mỗi lần 50 millilit. Cái túi này, một ngày uống một lần, mỗi lần một viên, sốt phải nghỉ ngơi nhiều, uống nhiều nước, ăn đồ nhẹ một chút. Hiện tại, còn có cái gì muốn hỏi sao?”

Hắn càng nói, nụ cười bên môi cô càng nở ra, người này sao đáng yêu thế!

“Không.”

“Vậy chúng ta về nhà, có được không?”

cô nắm lấy tay hắn, ánh mắt hắn sáng lên lập tức nắm lại. Bàn tay hắn rất nóng khiến cho lòng cô cũng nóng lên.
Hắn như vậy sao cô có thể không động lòng?
Ngón tay hai người đan vào nhau cùng ra về.
“Jiyeon !” Tiếng gọi từ xa truyền đến, Jiyeon quay đầu thấy Hongbin từ trong phòng khám ra.
“Đi mau đi mau!” Người bên cạnh luôn miệng thúc giục, sắc mặt tối hơn phân nửa.

“Chờ một chút, hắn có thể...”

“Đầu tôi hơi choáng, muốn nghỉ ngơi sớm.”

Được rồi được rồi, biết rõ người này rất có thể đang cố ý, nhưng cô vừa mềm lòng lại vừa lo lắng, cười xin lỗi Hongbin rồi vẫy chào tạm biệt, nắm chặt tay hắn ra khỏi bệnh viện

Mãi cho đến xe chạy ra khỏi phạm vi bệnh viện, cái tên kia lúc này mới thở ra một hơi dài, mềm nhũn tựa vào trên ghế ngồi, sợi tóc đen nhánh sạch sẽ rủ xuống trán, gương mặt mệt mỏi nhưng giọng vẫn kiên quyết như cũ: “Về sau không bao giờ tới bệnh viện nữa!” Một hồi lâu, bổ sung một câu: “Có tới tuyệt đối cũng không bao giờ tới đây.”

Cô cười đến suýt cầm tay lái không nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro