Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 61

Park thị cùng WJ hợp tác như trước, chính là bất luận kẻ nào cũng đều nhìn ra Jiyeon thay đổi, thậm chí cả ngày giống như ngày xưa lễ phép mỉm cười cũng không còn, cả người lạnh lùng đầy quyết đoán.

"Nếu không thể sản xuất Chip đúng số lượng, vì sao Park thị phải cùng WJ hợp tác?"
Jiyeon ôm hai tay vào trong ngực, nhìn chằm chằm Eunjung, lạnh lùng hỏi.

Ánh mắt Eunjung có chút né tránh, nhưng vẫn cố gắng nói.

"Lúc đầu sản phẩm sản xuất ra cần phải đem đi thị trường để trải qua nghiệm chứng sau đó mới có thể quyết định có nên hay không sản xuất ra một lượng lớn sản phẩm, cũng không thể đem tất cả kinh phí đều hao tổn ở bên trong việc sản xuất này?"

Jiyeon lắc đầu, mặt như cũ không chút thay đổi nhìn chằm chằm Eunjung.
"Dựa theo hợp đồng bên WJ phải điều tra thì trường, cùng Park thị một chút quan hệ đều không có. Nếu vì vậy sản phẩm sản xuất chậm trễ, như vậy, toàn bộ tổn thất đều phải do WJ gánh vác."

"Cậu.... "

Eunjung một bụng khí, ngẩng đầu nhìn phía Jiyeon, rồi lại bị ánh mắt lạnh như băng của Jiyeon đông lạnh trở về, cắn chặt răng, nắm chặt tay phải. bên người Eunjung là Jessie kéo cánh tay cô nhìn thấy hai mắt của Eunjung, lắc đầu. Eunjung hít sâu một hơi, nhíu mày than thở vài câu, đẩy ra ghế dựa, đi ra ngoài. Cô đẩy cửa ra trong nháy mắt, Jessie nhìn thấy trong mắt mọi người chứng kiến một tia đau xót.
Jessie thở dài, lắc đầu, làm gì bây giờ?
........

Hôm nay là sinh nhật của Hyomin, sáng sớm, cô liền mệnh lệnh cho Qri gọi điện thoại mời bạn bè, nói cho bọn họ biết không được từ chói không đi, nhất định toàn bộ điều phải có mặt, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Sinh nhật patry được cử hành tại nhà của Hyomin cùng Qri, trong phòng khắp nơi treo đầy bóng bay cùng đèn đủ loại màu sắc, dưới đất là nến đỏ được bài trí xung quanh căn phòng. Im Gyu cùng Bae Seul vẻ mặt đầy kinh ngạc đứng tại chỗ không dám để bước vào, nhìn chung quanh một lần, Hyomin là nữ vương khó thấy được váy dài màu đen đoan trang, bước đến bên cạnh Bae Seul cho một cái ôm, lập tức quay đầu nhìn về phía Im Gyu, chìa hai tay.

"Lễ vật!"

Im Gyu thở dài, theo trong túi quần lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo.
Hyomin cười híp mắt nhận lấy, lại cũng không vội vã mở ra, đem hai người nghênh vào nhà. Bae Seul một thân váy dài màu lam, mang dép lê được đặt trước cửa, cùng một thân váy hồng Im Gyu tay trong tay đi tới phòng khách, liền nhìn thấy trên ghế sofa có một người cô đơn đang ngồi.

Jiyeon cầm trong tay ly rượu đỏ của Hyomin đưa, thỉnh thoảng uống một ít, ánh mắt có chút mê ly, toàn thân lộ ra thản nhiên ưu thương.
Bae Seul nhìn trong lòng đau xót, bởi vì luôn đi công tác, cô đã muốn thật lâu không phát hiện ra Jiyeon, còn hơn lần trước gặp mặt, Jiyeon cả người đều nhỏ đi một chút. bộ dáng gầy đi rất nhiều, nguyên bản thần thái mười phần con ngươi hiện giờ cũng không còn ánh sáng, hoàn toàn đắm chìm một mình vào thế giới, ngay cả hai người khi nào đi vào cũng không biết.
Bước nhanh đi lên trước, Bae Seul chìa tay ra đem Jiyeon ôm vào trong ngực, Jiyeon thân mình cứng đờ, ngẩng đầu, nhìn phía Bae Seul......nhớ tới trước kia bọn họ cùng nhau vui đùa, Jiyeon đỏ cả vành mắt, cằm tựa vào trên vai Bae Seul, nhỏ giọng nói
"Bae Seul..."

Bae Seul vành mắt cũng đỏ, tay phải vỗ nhẹ nhẹ phía sau lưng Jiyeon, giọng nói nghẹn ngào nói không ra lời.
Đang vẻ mặt tươi cười hướng trong phòng khách Hyomin thấy một màn như vậy, nụ cười biến mất, trong mắt tụ lên một tầng hơi nước, lại bởi vì không muốn phá hư không khí vui vẻ, cô vội điều chỉnh cảm xúc, hai tay chống nạnh, nhe răng trợn mắt nhìn Qri.

"Eunjung đâu? Vì cái gì còn không tới? sinh nhật của tỷ tỷ cũng dám đến muộn?"

Qri thổi bong bóng xuống một ngày quai hàm đều muốn sưng, nói không ra lời, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Hyomin tức thì nổi giận, vung lên cánh tay, xoay người, lấy chiếc dép lê đang mang chuẩn bị đánh. Mới vừa chuẩn bị, Eunjung mồ hôi đầm đìa, chạy chậm chậm tiến vào, còn không thấy rõ bóng người, một khắc sau dép lê chuyển hướng về phía Eunjung bay tới, ở giữa má phải một cái 'bốp'.

"Ôi, Hyomin cậu aaa —— "

Má trái ở cùng trong nháy mắt bị nắm, đông cứng túm lên, Hyomin chỉ mang một chiếc dép lê cắn răng, dùng sức hướng về phía trước nói, thẳng đến Eunjung đau đích biểu tình vặn vẹo, lúc này mới trút giận buông lỏng tay ra.

"Cậu đem lời của tôi thành phân chó? Muộn như vậy mới đến?"

Hyomin như cũ chưa hết giận, thay dép lê, khí rào rạt nhìn Eunjung.
Eunjung đáng thương xoa má phải, nhỏ giọng giải thích.

"Đây không phải là do kẹt xe sao —— "

"A!"

Không giải thích hoàn hảo, mới vừa giải thích xong, Hyomin xinh đẹp xoay người, một cái đá vào mông Eunjung nói.

"Cậu đi bằng xe đạp điện, cùng kẹt xe có quan hệ gì?"

"Chính là —— "

Eunjung giãy dụa còn muốn giải thích, lại bị một bên Qri kéo tay phải, nhìn thấy cô lắc đầu. Eunjung trong lòng run sợ nhìn má phải Qri sưng đỏ, lại nhìn nhìn vẻ mặt dữ tợn Hyomin, rụt rụt cổ, không dám nói nữa. Đem lễ vật trên tay tặng đi, Eunjung đang cân nhắc nên nói cái gì đó, bên trong, Bae Seul, Jiyeon, Im Gyu đang đi ra.

Tầm mắt trong nháy mắt dừng lại, Eunjung đứng yên tại chỗ, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Jiyeon, Jiyeon đồng dạng nhìn lại, chính là trong mắt tất cả đều là không ra cảm xúc.

"Khụ khụ —— "

Hyomin lấm la lấm lét nhìn hai người một chút ho nhẹ một tiếng, lên tiếng.

"Đều thất thần gì chứ? Đi, vào nhà ăn bánh ngọt đi."

Eunjung hoảng thần, cười cười xấu hổ, Jiyeom không nói gì, hé miệng lại nhìn nhìn Eunjung xoay người đi vào.
Sáu người, trong đó hai đôi cho nhau tình tứ, nhu tình đối diện, đút cho nhau bánh ngọt, nói không hết ngọt ngào. Eunjung buồn bực không nói lời nào, mà Jiyeon như cũ uống rượu đỏ của mình, cảm xúc cũng không cao.
Hai chai rượu uống hết, Hyomin rượu vào nổi điên, ôm Qri vuốt ve, khóc rầm rú.

"Qri, ngươi cũng không thể ghét bỏ mình—— "

Đối mặt ánh mắt nghi ngờ của bọn họ, Qri xấu hổ không biết như thế nào cho phải, bất đắc dĩ nhìn Hyomin, an ủi.

"Không biết."

Hyomin vừa nhấc mông, ngồi xuống trên đùi Qri, tựa đầu chôn ở cổ, tiếp tục khóc.

"Chúng ta là vợ chồng nhiều năm như vậy, ngươi sẽ không cũng giống như Eunjung dường như, bị đó ủy khuất cùng suy sụp, biến hóa đa dạng liền muốn bỏ ta đi? Ô ô, Qri ngươi có biết, ta yêu nhất của ngươi."

"..."

Qri thở dài, ôm Hyomin. Mà một bên trong lòng Eunjung đau xót, ngẩng đầu nhìn hướng Jiyeon, Jiyeon còn lại nhìn Qri cùng Hyomin, trong ánh mắt nói không nên lời hâm mộ.
Này ánh mắt thật sâu đau đớn tâm Eunjung, cô từng thề trước mặt Jiyeon, cả đời yêu một mình Jiyeon , tuyệt không để Jiyeon chịu một chút ủy khuất. Ngay lúc đó Jiyeon, trong mắt tất cả đều là thỏa mãn cùng hạnh phúc, mà hiện giờ... Đã muốn lạc tới cần bắt đầu hâm mộ người khác?

Qri dở khóc dở cười Hyomin ôm càng làm càng điên, như dỗ hài tử.

"Min đừng khóc, ân?"

Hyomin hút hút cái mũi, gật đầu, đừng khóc. Nhưng cũng không có như vậy bỏ qua, mà là quay đầu, nhìn phía Eunjung, hỏi.

"Eunjung, cậu cùng Jiyeon muốn ồn ào tới khi nào? Cậu như vậy ủ rũ, sinh nhật trôi qua đều không có ý nghĩa! lời nói nói ra đều thả rắm chó sao? Năm trước, là ai có thối khoe khoang nói muốn dẫn Jiyeon đi Paris kết hôn? Kết hôn? Kết cái đầu a! Sun Ha không phải đều cút đi sao? Các cậu còn khó chịu cái gì? Cậu là muốn cho Jiyeon bồi thường phí tinh thần như thế nào? Đem Jiyeon quỳ xuống trước mặt? Hay để Jiyeon đi về nhà cậu hướng Ham mẹ quỳ lạy nói xin lỗi? Eunjung cậu là đang tính cái gì? Làm cả hai bên đều thống khổ? Lúc trước gian nan mới có thể cùng một chỗ, hiện tại bởi vì một người mà chia tay? Cậu là tên khốn nạn, nếu thật sự chia tay thì liền kết thúc đi, đừng có mà yên lặng chít chít !"

Trong lời nói Hyomin, giống như một con dao, chui vào tâm hai người, Eunjung cúi thấp đầu nghe, trên mặt đã muốn nước trào ra, thấy không rõ vẻ mặt của cô, mà cô đối diện Jiyeon, trong mắt bịt kín một tầng nồng đậm sương mù.
Jiyeon, mình Ham Eunjung sẽ đời đời kiếp kiếp quấn quít lấy cậu, biến thành quỷ cũng không buông tha cậu!
Lời nói còn văng vẳng bên tai, có thể sự ôn nhu ôm ấp sớm đi vắng. Ánh mắt đã muốn khô cạn, tiếp tục lưu không dưới một giọt nước mắt, Jiyeon nắm ly rượu im lặng nhìn Eunjung, thân mình lui thành một đoàn, đầu có chút hôn mê, cự tuyệt tự hỏi hết thảy, thầm nghĩ cứ như vậy nhìn thấy Eunjung.
Eunjung...Eunjung....
Bởi vì yêu, cho nên tổn thương sẽ phá lệ thành đau, cho dù biết cũng không cách nào không đi yêu cậu......Jiyeon thở dài, đặt ly rượu xuống, hướng về phía Hyomin an ủi cười, lắc đầu, ý bảo cô không cần nói thêm gì đi nữa.

Mê ly cùng bi thương hỗn hợp cùng một chỗ, nụ cười này Jiyeon, xuyên thấu tâm Eunjung, đau đớn ở trong nháy mắt từ trái tim lan tràn tới quanh thân, mà cô cũng không lại lóe lên trốn chạy, ngẩng đầu, đồng dạng ngơ ngác nhìn Jiyeon.
ánh mắt đẹp, lông mi xinh đẹp, gầy yếu hai má, tóc dài đen thui, hết thảy hết thảy tất cả của Jiyeon còn như thế quen thuộc, thời gian cũng không có hòa tan cái gì, rối rắm tâm lại đem hai người xa xa ngăn cách.

"Qri mình muốn đi ăn kẹo bông gòn "

Thình lình, Hyomin lạc lạc lạc lạc thanh âm toát ra, hướng mấy người thần chí hỗn độn thu hồi về, Im Gyu ngẩng đầu, khinh bỉ nhìn Hyomin.

" Hyomin, xin hỏi cậu bao nhiêu tuổi?"

Hyomin phi một cái xem thường, như trước nhìn Qri, Qri sủng nịch lắc đầu, đưa thay sờ sờ tóc của cô, gật đầu.

"Được, mang cậu đi ăn."

Nói xong, Qri khoác quần áo, kéo Hyomin, đem áo khoác cho cô dắt lấy tay cô muốn đi ra ngoài, ai ngờ Hyomin đứng nguyên tại chỗ, chỉ vào Im Gyu cùng Bae Seul hỏi.

"Hai người ăn kiêng?"

Im Gyu gơ ngác một chút, bĩu môi.

"Ăn cái đầu của cậu."

Đầu bị dùng sức vỗ một cái, Hyomin trừng lớn hai mắt căm tức, Im Gyu gãi đầu không hiểu ra sao cả nhìn Hyomin, bên cạnh Bae Seul thông báo ý gật đầu, kéo Im Gyu liền đi ra ngoài.

"Ta nói nhà ngươi đầu to mà vẫn không hiểu hả? Nhìn không thấy người ta vợ chồng son cần không gian riêng tư sao? làm cái gì như bóng đèn? Có phải hay không còn yêu Eunjung? Bae Seul, đồ hồng hạnh xuất tường a.... "

Hyomin vỡ vỡ nhớ nhung thanh âm dần dần rời xa, trong lúc nhất thời trong phòng khách chỉ còn lại có Eunjung cùng Jiyeon hai người, Eunjung có chút chật hẹp nhìn Jiyeon, Jiyeon như cũ nghiêng người dựa vào trên ghế sofa, uống ly rượu đỏ, cũng không nhìn tới Eunjung.
Không khí trong nháy mắt có chút xấu hổ, cùng Jiyeon cùng một chỗ nhiều năm như vậy, Eunjung chưa từng thấy qua Jiyeon như vậy. Suy sụp mang theo một tia tuyệt vọng, coi thường bất luận kẻ nào, hoàn toàn đắm chìm trong bi thương, Eunjung xem trong lòng đau xót, đưa tay phải đoạt đi ly rượu của cô, làm hai tay va chạm vào nhau làng da thịt mịn màng làm  Eunjung có chút thất thần.
Trên tay ấm áp hơi thở truyền đến, Jiyeon nhẹ nhàng cúi đầu, thấy bàn tay nhỏ bé của Eunjung chạm vào tay mình, nước mắt lại khống chế không nổi, từng giọt hạ xuống.
Lúc trước là bàn tay nào đã luôn muốn nắm lấy tay cô, chân trời góc biển cũng chưa từng buông ra. Mùa đông, Eunjung sẽ đem bàn tay hơi lạnh của cô để vào lòng bàn tay mà sưỡi ấm, nhẹ nhàng thổi khí, hoàn toàn Eunjung không để ý đến chóp mũi sớm đông lạnh hồng hồng. Mùa hè Eunjung sẽ nắm tay cô đến bờ biển, ngồi ở trên bờ cát, dựa vào trong lòng Eunjung, nghe sóng lên sóng xuống, cứ như vậy cùng một chỗ, vĩnh không hề mệt mỏi.
Mà hiện giờ... Ngay cả cầm tay của mình đều có thể cảm thấy của Eunjung run rẩy, là xa lạ hoặc là khẩn trương?
Hai mắt đẫm lệ trong mơ hồ, Jiyeon nhìn Eunjung thật sâu, ngập ngừng suy nghĩ cần nói cái gì đó, còn đối với Eunjung sớm rơi lệ đầy mặt, rốt cục, vươn tay ra, đem nữ nhân mình yêu dùng sức ôm vào trong lòng.
Hai má dán vào nhau,  nước mắt hoà vào nhau cùng một chỗ, toàn bộ đau xót đều bị Eunjung cúi đầu.
" Jiyeon, thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi..."

Là bởi vì quá hạnh phúc, mới có thể quên năm đó hai người cùng một chỗ là không dễ dàng, cuộc sống bình thản lúc ban đầu tình cảm mãnh liệt, làm hết thảy đều thành thói quen, hơi thở như vậy quanh quẩn ở ngực..... hay lúc ban đầu yêu đã không hề đơn giản? Lúc đó hạnh phúc bị rất nhiều người chia rẻ suy sụp vùi lấp, từng lời thề hứa sẽ yêu thương thật tốt người con gái trước mặt này, nhưng thậm chí muốn buông tha từ bỏ, Eunjung tâm nhéo đau, cúi đầu, dùng sức hôn lên đôi môi Jiyeon.
Hai đôi môi xúc cảm cũng là như thế quen thuộc, môi lưỡi quấn lấy nhau cùng một chỗ....Jiyeon thân mình nhẹ nhàng run rẩy, nâng tay lên dùng sức ôm lấy Eunjung. Trong tay ly rượu rơi xuống đất, thanh thúy thanh âm truyền đến, màu đỏ chất lỏng lan tràn trên đất.
Cúi đầu khóc, Jiyeon nâng người đứng dậy, đem Eunjung đặt trên ghế sofa, hàm răng dùng sức cắn xé lên môi Eunjung, phóng thích mấy ngày nay trong lòng buồn khổ. Eunjung đau khẽ cau mày, mặc cho Jiyeon tại trên môi mình tàn sát bừa bãi, tay phải nhẹ nhàng xoa lưng Jiyeon...sau đó từ từ đưa ra phía trước bắt đầu xoa nắn một ngực...

Hơi thở hổn hển vọng ở bên tai, như nhiệt độ của lửa ngày càng nóng lên lang tỏa khắp cơ thể.

Jiyeon nước mắt càng rơi, thân mình run rẩy thành một đoàn, trong lòng Eunjung đau xót, hai tay nắm ở eo của Jiyeon, dùng sức ôm vào trong ngực.

"Eunjung —— "

Jiyeon run rẩy gọi lên tên của cô, hai tay nâng chặt gương mặt của Eunjung, thật sâu chăm chú nhìn, Eunjung dùng sức ôm lấy eo Jiyeon, nhìn lại.

"Ngươi hỗn đản!"

"Ngô —— "

Trên cổ xé đau truyền đến, Eunjung cả người cứng lại, hai tay nhéo ống quần, cố gắng chịu đựng. Jiyeon dùng sức cắn cổ Eunjung, áp lực khóc.

"Eunjung..."

Jiyeon chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy chỗ cổ Eunjung vết máu đỏ tươi, dùng sức cắn môi dưới..

"Jiyeon —— "

Eunjung đau lòng nhìn Jiyeon, đưa tay chạm nhẹ vào môi cô.

"Đừng cắn nữa —— "

Jiyeon nhìn thấy Eunjung, trên người khí lực giống như ở trong nháy mắt bị bớt đi, xụi lơ ngồi ở trên ghế sofa, khóc không thành tiếng.

"Chúng ta, chúng ta cùng một chỗ lâu như vậy, vô luận gặp chuyện khó khăn như thế nào, vô luận mọi người ngăn cản cũng chưa từng nói qua sẽ buông tay nhau. Chính là... Jung, chúng ta không thể nào từ bỏ, càng không thể vì một chuyện bất ngờ mà chia tay a..."

Eunjung dùng sức gật đầu, nước mắt trên mặt bị vung lắc, đưa tay ôm lấy Jiyeon.
Hết thảy đều đã xong, không cần tiếp tục đau đớn, không cần tiếp tục đẩy nhau ra xa nữa. Vợ ở trước mặt, toàn bộ cũng có thể xem nhẹ không phải sao? Không có được Jiyeon thống khổ cùng tự tôn có gì quan trọng? Mặc kệ người khác tôn trọng khinh thường cô, cô chỉ cần Jiyeon, chỉ cần Jiyeon yêu chính mình như vậy đủ rồi...

Eunjung hai tay ôm lấy eo đặt Jiyeon ngồi trên đùi của mình. Jiyeon cúi đầu, im lặng tựa vào trong lòng Eunjung, thân mình còn bất chợt nhẹ nhàng run rẩy, hai tay lại cố chấp ôm thắt lưng Eunjung không chịu buông tay, độ mạnh yếu to lớn, làm Eunjung ít nhiều khó thở.

"Không cần phải rời bỏ mình..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro