chương 60
Eunjung hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Jiyeon.
"Nhưng mình chưa từng có hối hận qua, chưa từ hối hận vì yêu cậu. Cậu trong lòng mình, vĩnh viễn là người yêu duy nhất."
Jiyeon che miệng, nước mắt chảy xuống, Hyomin không giống như vừa rồi khí thế, im lặng tựa vào trong lòng Qri, nhìn Eunjung.
"Cuộc sống có nhiều lắm những thứ không như ý, mình cùng bằng hữu của cậu trừ bỏ bạn bè đại học cũng không còn ai xuất hiện, mình Ham Eunjung giống như hòa vào sinh hoạt của cậu, mà cậu cũng đồng dạng như thế."
Nói đến đây, mấy người đồng thời trầm mặc, không thể không nói, Eunjung nói rất đúng lời nói rất thật. Cô cùng Jiyeon trong lúc đó, trừ bỏ bạn bè thời đại học mấy thân nhau chở thành bằng hữu, thì không còn ai khác. Eunjung bằng hữu phần lớn là người bình thường luôn vui cười cãi lộn cùng một chỗ, mà Jiyeon bằng hữu là ai? Xuất thân nhà giàu có, giá trị con người qua những bộ đồ hàng hiệu, ăn bữa cơm hận không thể tiêu tốn hết số tiền đang có. Vì thế, Eunjung nhiều ít xem nhẹ bằng hữu của Jiyeon, mà Jiyeon cũng lo làm việc, ai cũng không nói, nhưng trong lòng cả hai đều hiểu rõ.
Eunjung thở dài, nói tiếp.
"Tuy rằng như thế, nhưng chúng ta vẫn yêu nhau không phải sao? Yêu một người liền phải học được cách trả giá, học cách nhường nhịn. Mình chưa từng tính toán, ít nhất, hai chúng ta so với người bình thường đều rất hạnh phúc, chúng ta có cha mẹ cho phép. Có thể thẳng đến một ngày Ba Park tới tìm mình..."
Jiyeon nghe thế, mạnh ngẩng đầu, nhìn phía Eunjung.
Eunjung tự giễu cười khẽ.
"Mình vẫn cho rằng Ba Park đã muốn cam chịu để cho chúng ta cùng một chỗ.....nhưng chẳng qua là không lay chuyển được tính tình của cậu. Chỉ có mình rời đi, cậu mới có thể công tác tốt, mới có thể vượt qua chở thành người có cuộc sống bình thường, yêu một người con trai tốt được mọi người công nhận chứ không cần phải che đậy ."
Trong mắt lại có nước mắt dâng lên,Eunjung hút hút cái mũi, nhìn Jiyeon.
"Nhưng nình luyến tiếc a, mình luyến tiếc cậu, mình sao có thể buông tha cho cậu? Chúng ta cùng một chỗ cũng gần chín năm, nếu không có cậu, cuộc sống của mình sẽ như thế nào?"
Mỗi một tự mỗi một câu đều mang theo tiếng khóc nức nở, sinh sôi đập nát tâm Jiyeon, cô tiến lên ôm lấy Eunjung, cúi đầu, tinh tế hôn lên gương mặt Eunjung, nói nhỏ.
"Thực xin lỗi, Jung là mình xem nhẹ cậu, là mình không đúng..."
Eunjung ngẩng đầu, nhìn Jiyeon.
"Jiyeon, mình không có nghĩ qua buông tha cho cậu, chưa bao giờ nghĩ qua. Cho dù từng có hận cũng chưa bao giờ nghĩ tới rời đi, mình chỉ là muốn ở WJ tạo dựng sự nghiệp, làm cho Ba Park có thể chấp nhận mình, làm cho mình chân chính có thể sánh đôi cùng cậu, tiếp tục trở lại bên cạnh cậu."
Giờ này khắc này, trừ bỏ ôm đầu khóc rống, tiếp tục không có phương pháp khác có thể ngăn được cảm xúc tích tụ trong lòng, Jiyeon dùng sức ôm lấy Eunjung, ấp úng khóc.
Vì cái gì như thế? Chúng ta chính là yêu nhau, chưa từng thương tổn qua bất luận kẻ nào, vì cái gì ngay cả người thân nhất cũng muốn chia rẻ? Cha, chẳng lẽ người không biết đời này nếu không thể có được Eunjung, con Jiyeon sẽ không làm vợ của bất luận kẻ nào sao?
"Ham mẹ -- "
Hyomin có chút khẩn trương thanh âm của phiêu lọt vào trong tai, Jiyeon cùng Eunjung đồng thời buông lỏng tay ra, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Ham mẹ mặt đầy tức giận đứng ở một bên, nhìn thấy hai người. Nhận được điện thoại báo bình an của Hyomin, bà ngựa không dừng vó chạy lại đây. Vừa rồi hết thảy Ham mẹ cũng nghe được cũng nhìn thấy, trong lòng vừa cảm động, cũng đầy tức giận. Con gái bà tự nhiên bị ủy khuất, từ nhỏ đến lớn bị bà bưng ở trong lòng bàn tay như bảo bối lại bị người ta nói chó má không phải, tràn đầy lửa giận nảy lên trong lòng, Ham mẹ tức giận thân mình phát run. Bà không nói hai lời, đưa tay hung hăng đem Eunjung bên người Jiyeon giật lại bên cạnh bà, trên cổ gân xanh gồ lên, lớn tiếng trách mắng.
"Con về nhà cho ta! Con xem xem chính mình là bộ dáng gì! Con gái của ta, không cần người khác chỉ trỏ! Park Jiyeon không thương, tự nhiên sẽ có người khác thương con!"
"Mẹ..."
Jiyeon lặng lẽ rơi lệ, bi thương nhìn Ham mẹ. Ham mẹ không nói chuyện, cúi đầu lại nhìn nhìn Eunjung trong lòng bà đang rơi nước mắt, nhất thời tâm càng giận. Ham mẹ trong lòng tức giận tích lũy gần như tới cực hạn, bà ngậm đắng nuốt cay nuôi nấng con gái khôn lớn lại bị người như thế khi dễ? Ở Park gia không ngốc đầu lên được, còn muốn nhận Park cha lần nữa vũ nhục, dựa vào cái gì? !
Ham mẹ quay đầu, nhìn về phía Jiyeon, bà so sánh với lúc trước mặt thì gầy rất nhiều. con người xinh đẹp chứa đầy nước mắt, ánh mắt ảm đạm vô quang, hai má gầy hơi có chút hạ xuống, cô đơn đứng ở đó nhìn Eunjung, như thế yếu ớt bất lực, hình như một trận gió đều có thể thổi bay. Nói thật, từ khi Eunjung đi rồi, Ham mẹ cũng đã thật lâu chưa từng gặp qua Jiyeon, mỗi khi đêm đến, bà không chỉ là biết tưởng niệm Eunjung, đối với Jiyeon, đồng dạng như thế. Jiyeon cùng Eunjung một chỗ gần bốn năm, Ham mẹ đã sớm đem cô như con gái của mình, thương cô, yêu cô.
Vừa mới bắt đầu hai người cùng một chỗ Ham mẹ cũng từng làm mọi cách cản trở, nhưng khi nhìn đến Eunjung vì Jiyeon gây sức ép long trời lỡ đất cho ôbg bà, mà Jiyeon cũng là trăm miệng một lời kiên trì hai người yêu nhau, bà lúc này mới buông tha không chia rẻ nữa. Có thể hiện tại lại là như thế nào? Eunjung là con của bà, Ham mẹ đối tính cách của Eunjung rõ như lòng bàn tay, Eunjung không hề giống mặt ngoài thoạt nhìn cái dạng bất hảo, đối mặt Jiyeon, nội tâm của Eunjung là cực độ tự ti, khuyết thiếu cảm giác an toàn, mà Jiyeon lần này, không thể nghi ngờ là đem con bà đẩy vào vực sâu. Người khác nói trong lời nói, thậm chí là ngay cả chính mình nói chuyện, Eunjung đều cũng không để trong lòng, có thể cố tình đối với mỗi một câu nói của Jiyeon Nàng sẽ chặt chẽ nhớ ở trong lòng tìm mọi cách nghiền ngẫm... Như thế dụng tâm, lại bị thương tâm...
Ham mẹ lắc đầu, nhìn về phía Jiyeon.
"Jiyeon, con đi đi."
Jiyeon nâng lên tay phải, che miệng lại, lắc đầu.
"Không cần..."
Gió lạnh đến xương, Jiyeon gầy yếu thân mình run nhè nhẹ, trên mặt nước mắt chưa khô, ngơ ngác nhìn Eunjung, trong mắt chưa bao giờ có tuyệt vọng cùng bi ai như thế. Cô cũng không có đi xem Ham mẹ, chính là thật sâu chăm chú nhìn Eunjung, thì thào nói nhỏ.
"Jung, cậu thật muốn bỏ quên mình?"
Eunjunh gắt gao cắn môi dưới, ngẩng đầu nhìn Jiyeon.
Một bên Qri cùng Hyomin cũng ngẩn ra, các cô gặp qua Jiyeon thương tâm, khó sống, yếu ớt, có thể chưa bao giờ thấy qua như thế tuyệt vọng, ánh mắt ảm như chết bụi, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Eunjung.
"Eunjung, cậu phải biết rằng, mình Park Jiyeon trong thế giới này, vĩnh viễn chỉ có một mình cậu."
Jiyeon hít sâu một hơi, nhìn Eunjung, trong mắt nồng đậm ủ rũ làm cho lòng người đau.
"Mình, từ khi sinh ra đến hiện tại, mỗi một bước đi, công việc cần làm của một ngày, cũng bị người khác nhất nhất sắp xếp xong xuôi."
Rúc vào trong lòng Qri, Hyomin thân mình run lên, cúi đầu.
Jiyeon ngửa đầu nhìn trời.
"Tất cả mọi người nói mình từ khi sanh ra đã là một người có cuộc sống giàu sang, không cần lo lắng bất cứ chuyện gì, từ tiểu học bắt đầu liền có xe đưa đón, học cái gì, ở nơi nào học, đều có người giúp mình an bài, căn bản không cần mình hỏi đến. Ở trung học mọi người mang theo ánh mắt hâm mộ, mang theo cặp sách bước ra từ xế hộp sang trọng, có thể cậu có biết hay không, mình chưa bao giờ khoái hoạt qua? Giống bị người khác dắt đi hay là con Rối hoàn toàn giống nhau.. Thậm chí, đều không biết mình vì sao phải xuất hiện trên đời này..."
Hai hàng thanh lệ trên hai má chậm rãi hạ xuống, Jiyeon như trước ngửa đầu, thân mình cũng phát lạnh như băng.
"Kỳ thật, chân chính hâm mộ người khác chính là mình mới đúng. Mình cũng có khát vọng tuổi thơ, khát vọng cùng bằng hữu không kiêng sợ vui đùa, Nhưng mình không thể. Mình là Park Jiyeon, là tổng giám đốc tương lai của Park thi, từ nhỏ ba ba liền nói như vậy với mình, mình cũng luôn luôn cho rằng như vậy..."
Eunjung thở có chút dồn dập, tay phải gắt gao nhéo ống quần.
Jiyeon tiếp tục nói nhỏ. " mình chưa bao giờ phản kháng qua, cũng không còn nghĩ tới cần phản kháng. Mặc dù có không cam lòng, tuy rằng cũng chảy qua nước mắt, chính là không ai sẽ hiểu, đã khóc, ngày hôm sau như trước cần hoàn thành công tác ba ba giao cho, có thể Eunjung, cậu có biết hay không, cậu là người duy nhất mình nghĩ tới cần tranh thủ, duy nhất..."
Cúi đầu nức nở âm thanh đâm thấu tâm Eunjung, Eunjung lệ ướt ra vạt áo Ham mẹ, mà Ham mẹ cũng ánh mắt ảm đạm, không hề lên tiếng.
Jiyeon không hề lau nước mắt, mặc cho nước mắt lướt qua khuôn mặt, tâm chua sót lợi hại nhưng vẫn là quật cường ngửa đầu nhìn Eunjung.
"Từ nhỏ đến lớn, mình lần đầu tiên tuỳ hứng, chính là vì cậu."
Eunjung hít vào một hơi, đối diện Jiyeon.
ánh mắt Jiyeon hồng hồng, nhìn thật sâu này làm cho mình quyến luyến.
"Eunjung mình không phải không yêu cậu, không phải không muốn yêu cậu, là không thể đem toàn bộ mình đều cho cậu, cậu cũng biết, theo cậu nhận thức mình một ngày như thế nào, mình có thể đem toàn bộ tình yêu đều cho cậu, nhưng là thời gian, lại bất kể như thế nào cũng không thể toàn bộ cho cậu. Mình không thể... Không thể buông tha cho ba ba vất vả dốc sức tạo ra Park thị, mình không thể để cho mẹ thất vọng, lại càng không thể cho cậu thương tâm. Vì thế, mình liều mạng bồi thường, chiều nào, đều cũng cùng cậu xem phim, shoping cậu yêu nhất món ăn bình dân trên phố mình cùng đi với cậu, có thể cậu có biết hay không? Mỗi đêm, mình đều một mình ngồi công tác đến nửa đêm, mình chưa bao giờ nói với cậu, là bởi vì không muốn cậu đau lòng. Jung tâm tư của cậu nặng, theo chúng ta cùng một chỗ ngày đó đến nay liền hiểu rõ, Nhưng mình thật sự tận lực... mình mệt mỏi quá cậu có biết hay không? Mệt mỏi quá, mệt mỏi quá..."
Nước mắt lưu lợi hại, chua sót hương vị ở trong miệng khuếch tán, Jiyeon triệt để phóng túng chính mình, cô không cần tiếp tục che dấu cái gì, Eunjung ngay tại trước mặt, cô tuyệt sẽ không nhường bất luận kẻ nào lại đem Eunjung mang đi.
"Mình mỗi ngày miễn cưỡng vui cười đến công ty đối mặt một đại đội người cùng vật, không thể để cho bất luận kẻ nào nhìn ra mình mỏi mệt. Tuy rằng mệt chết đi, chính là sau khi về đến nhà, gặp lại cậu tiếu a a gương mặt, nghe thấy cậu ôn nhu nghịch ngợm trong lời nói, này với mình mà nói, là bao nhiêu hạnh phúc... mình sẽ không biểu đạt tình cảm của mình, nhưng không có nghĩa là mình không thương. Cậu bị hãm hại, là lỗi của mình, là mình sơ sót, mình tìm được hắn, để cho hắn công khai giải thích. Có thể cậu đã muốn không cần... Tựa hồ mình làm hết thảy đều chậm nửa nhịp... Nhưng mình thật sự thực cố gắng. Jung, mình không phải thánh nhân, mình chỉ là nữ nhân, mình cũng khát vọng yêu, khát vọng quan tâm. Mình đời này nước mắt đều lưu ở trên người cậu. Cậu hận mình, oán mình, không để ý tới mình. Bằng hữu không hề cùng mình liên hệ, mẹ cũng trách mình, ba ba bức bách mình, mình cầu xin mời cậu tha thứ, cậu lại cự tuyệt, cự tuyệt, các người rốt cuộc muốn như thế nào..."
Eunjung khóc đến thân mình run rẩy, tiến lên vài bước, ôm lấy Jiyeon, gắt gao ôm lấy.
"Park thị chiếm đi hơn phân nửa thời gian, mình biết cậu có oán hận, chính là, Jung, đó cũng không phải mình nguyện ý... Chính là ba ba tuổi lớn như vậy, ba ba dù có ngàn sai vạn sai cũng là nuôi mình lớn lên, mình như thế nào nhẫn tâm cho ba ba vất vả bôn ba!"
Jiyeon cúi đầu khóc, thật lâu mới đình chỉ. Cô lau khô nước mắt trên mặt, ngẩng đầu chăm chú nhìn Eunjung.
"Jung, mình hỏi cậu, cậu có phải thật vậy hay không hết yêu mình? Thật sự không quan tâm mình sao?"
Eunjung cắn môi dưới dùng sức lắc đầu, nhưng như cũ không nói tiếng nào.
Jiyeon nhìn thấy ánh mắt của Eunjung dần dần dịu dàng, tay phải nâng lên, chậm rãi vươn hướng Eunjung.
"Về nhà, chúng ta về nhà được không -- "
Mang theo một chút cầu xin thanh âm thầm vào tâm, Eunjung Eunjung thân mình run lên, nhìn Jiyeon. Jiyeon đồng dạng kiên định nhìn lại, khi đến tận khắc này, cô cái gì cũng không muốn nói cũng không muốn xen vào nữa, thầm nghĩ mang theo Eunjung về nhà, trở lại nơi chỉ có hai người bọn họ tiểu hang ổ. Vì Eunjung, cô có thể thay đổi.....không cần thiết hội nghị, thậm chí có thể cho Park cha thu hồi lại Park thị, có thể Jiyeon không muốn nhất chính là Eunjung thay đổi.. .. .
Gió lạnh đến xương, trắng nõn mãnh khảnh ngón tay ở trong gió nhẹ lạnh run, rốt cục, đang lúc mọi người nhìn soi mói, chậm rãi chảy xuống, Jiyeon hít sâu một hơi, nhìn về phía Eunjung.
"Vì cái gì? !"
Eunjung lắc đầu, nghẹn ngào nói.
"Jiyeon, cậu không nên ép mình, mình nói rồi, mình nhất định phải thay đổi mới có thể trở về."
"Nhưng mình căn bản không muốn cậu thay đổi! Cậu thay đổi sẽ không phải là người yêu Ham Eunjung của mình!"
Jiyeon thất thường gầm rú, trắng nõn hai má đỏ lên, nhìn thấy ánh mắt Eunjung buồn bực bất an. Cô chỉ là sợ hãi, sợ hãi Eunjung thay đổi, chính là ở WJ thời gian ngắn, Eunjung liền trở nên như vậy xa lạ, nếu...Jiyeon không dám suy nghĩ, nháy mắt một cái cũng không nhìn chằm chằm Eunjung, thái độ vắng đi sự hiền thục, mà là lộ ra trạng thái hùng hổ doạ người. Một mực giữ im lặng xem hai người Qri thản nhiên thở dài, Hyomin ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn lên cô, chính là trong lòng nhiều ít có chút không yên. Qri rất ít biểu lộ tâm tình của mình, cô như vậy, hay là?
Quả nhiên, Eunjung đồng dạng đông cứng nhìn Jiyeon, không có một tia dư âm thương lượng, trên người mơ hồ lộ ra khí thế không cam lòng, ngày xưa đến nay chưa bao giờ có.
Hai người đối diện, ánh mắt Jiyeon dần dần theo cường thế đến bi ai, rồi đến nồng đậm thất vọng. Cuối cùng lưu cho Eunjung, chỉ có thân ảnh vắng vẻ cùng sầu não qua lời nói.
"Jung chúng ta trở về như trước kia không được có phải hay không..."
Đoạn tuyệt bóng lưng, không mang theo một chút do dự cước bộ, tâm Eunjung theo hướng Jiyeon ly khai một chút xé rách. Hai người từng khoái hoạt, lúc trước cậu truy tôi đuổi, yêu nhau sâu đậm khắc cốt triền miên, hết thảy cùng nhau bức bách Eunjung nước mắt giàn giụa. Eunjung cố gắng bước về phía trước một bước dài, muốn giữ chặt người mình yêu duy nhất, thân mình lại cương nguyên tại chỗ, hoạt động không được.. .. .
Vì cái gì...... Vì cái gì không thể cho tôi một chút thời gian......
..........
Jiyeon không biết mình là như thế nào đi trở về nhà, lệ giống như có lẽ đã khô cạn, mở cửa, ôm hai chân ngồi dưới đất, cứ như vậy như vậy ngẩn người, vô thần nhìn phía trước, trong đầu một mảnh Hỗn Độn, cần ra đi sao? Thật sự cứ như vậy bỏ quên tất cả?
Trong phòng Bất lương ngửi được mùi Jiyeon, phe phẩy cái đuôi chạy ra, rầm rì vây quanh Jiyeon làm nũng, thỉnh thoảng khẽ liếm hai tay lạnh như băng của cô, cảm giác ấm áp nhường Jiyeon trong nháy mắt hoàn hồn, cúi đầu, thấy Bất lương một khắc, tâm lại bắt đầu co rút đau đớn.
Phân không lối thoát, Eunjung, chúng ta phân không lối thoát.. .. . Trong nhà hết thảy đều có bóng dáng của cậu, cậu muốn mình làm sao lại như vậy buông tha cho cậu? Chúng ta cùng một chỗ chín năm, quấn quýt si mê chín năm, cậu đối với mình, cũng như ma túy. Chính là.. .. . Mệt mỏi quá.. .. . Thật sự mệt mỏi quá......
Park mẹ bị thanh âm Bất Lương đánh thức, xoa mắt buồn ngủ chậm rãi đi ra, mở đèn lên, ánh sáng chói mắt làm bà dùng tay phải nửa che ở hai mắt. Mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một người ngồi ngoài cửa, Park mẹ cố gắng mở to hai mắt, chấn động.
Bước nhanh đi lên trước, giữ chặt Jiyeon kéo lên, Jiyeon chính là thất thần nhìn Park mẹ, ánh mắt mờ mịt luống cuống, mặc cho bà như thế nào kéo cũng không đứng dậy.
"Con đứng lên a, Jiyeon, nói cho mẹ làm sao vậy -- "
Lôi kéo không được Park mẹ lệ chảy xuống, trước mắt Jiyeon tiếp tục không có giống như ngày xưa đoan trang thanh lịch. Nếp uốn vạt áo, phiêu tán sợi tóc, tái nhợt trước mặt, yếu ớt tựa như thủy tinh dễ vỡ, Park mẹ cường ngạnh đem Jiyeon kéo lên, túm đến trên ghế sa lon, ôm lấy cô vào lòng.
Da thịt ở chung trong nháy mắt, trên người Jiyeon đầy hàn ý không tự kìm hãm được rùng mình một cái, cảm giác ấm áp mời cô hoàn hồn, Jiyeon thong thả quay đầu, nhìn thấy Park mẹ, nói.
"Mẹ?"
"Ừ.."
Một tiếng mẹ, làm Park mẹ lão lệ tung ngấn, đưa tay đem Jiyeon gắt gao ôm vào trong ngực, con gái thân thể gầy yếu làm bà đau lòng. Vì cái gì? Rốt cuộc là vì cái gì? Eunjung, hai người yêu nhau liền nhất định phải như vậy cho nhau tra tấn sao?? Từng lời thề đi nơi nào, đây?
Jiyeon rầu rĩ khóc, dùng sức cắn quần áo Park mẹ, thân mình lui thành một đoàn, kịch liệt run rẩy, mỗi một tiếng khóc, tựa hồ tâm đều cũng co rúm xuống. Không ai có thể lý giải nổi đau của cô, ngày xưa ân ái từng tí một trong lòng, mà hiện giờ lại chỉ là người kia hờ hững đáp lại, cô không thể nhận cũng không muốn nhận như vậy từ Eunjung..... Nếu sẽ biến chất, nếu sẽ cải biến, cô tình nguyện không cần......
Park mẹ dùng sức lau khô nước mắt trên mặt, bà bây giờ không thể yếu ớt, trong lòng còn có người muốn dựa vào bà. Park mẹ xoay người, cõng Jiyeon lên, thật cẩn thận đi tới phòng ngủ, đem cô phóng trên giường, đi phòng tắm đem ra một chậu nước, thấm ướt khăn mặt, tinh tế chà lau khuôn mặt Jiyeon.
Jiyeon híp mắt nhìn thấy bà, ngay lúc bà xoay người rời đi trong nháy mắt dùng sức cầm tay, mấp máy đôi môi khô cạn, muốn nói lại thôi nhìn bà.
"Jiyeon, làm sao vậy, làm sao không thoải mái nói cho mẹ?"
Mẹ Park sốt ruột nhìn Jiyeon, Jiyeon hai mắt dần dần ướt át, gian nan mở ra đôi môi, thấp hơn.
"Mẹ, thực xin lỗi..."
Park mẹ thân mình cứng đờ, lệ từng giọt chảy xuống, dừng ở trên cánh tay Jiyeon.
"Jiyeon, thực xin lỗi, thực xin lỗi.. .. . Là ông ta tạo ác nghiệt, đều là ông ta tạo ác nghiệt....."
Vì cái gì? Vì cái gì mọi người làm chuyện sai lầm sau đều có thể dễ dàng tha thứ, mà cố tình Jiyeon không thể? Sun Ha không hề gánh nặng trở về Mĩ, Park cha như trước quản lí tổng bộ Park thị, Eunjung đi WJ thay hình đổi dạng. Có thể Jiyeon.....
Cửa bị nhẹ nhàng đóng, bóng tối lúc này đánh úp lại, Jiyeon sờ soạng lên đứng dậy, mở ra CD, thả đĩa CD đi vào, máy móc lam nhạt quang mang lóe ra, hơi lên ưu thương ca khúc cũng phát ra, Jiyeon ôm cánh tay, nhẹ nhàng ngâm nga theo.
' lời nói của cậu hỗn độn.....thời khắc này
Tôi như chim bồ câu trắng ngọt ngào rơi rụng..
Cảm xúc không hiểu lôi kéo tôi còn yêu cậu sao.
Mà cậu đứt quãng hát lên bài ca giả vờ không có việc gì..
Thời gian qua đi rồi tình yêu gặp phải lựa chọn.
Cậu lạnh lùng mệt mỏi tôi lại khóc
Rời đi khi không sung sướng cậu nở bỏ tôi đi
Có chút yêu nhau đến này thật sự đau đớn
Làm sao vậy cậu mệt mỏi đã nói hạnh phúc.
Tôi hiểu không nói yêu phai nhạt mộng xa
Vui vẻ cùng không vui nhất nhất vỡ tan
Này có yêu cảm giác đều quá khắc sâu tôi đều còn nhớ rõ
Cậu đã nói hạnh phúc không đợi lâu.
Tôi sai lầm rồi lệ lại rơi ,làm sao tôi buông tay hối hận.
Chính là nhớ lại hộp âm nhạc còn xoay tròn như thế nào làm tình yêu tôi dừng lại đây...
... ... ... ... ... ... .........
Hazzz truyện này như một câu chuyện có thật á.
một người không muốn người mình yêu thay đổi..một người lại muốn phải thay đổi để có thể xứng đôi cùng người kia, không để bị ba mẹ người kia tất mọi người khi dễ...😭
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro