chương 58
" cứ đến đêm tối mình lại trốn ở trong phòng nhỏ nhìn hình của chúng ta, rồi lại khóc, vừa khóc chính là cả đêm.. .. Khi đó cậu đi đâu vậy...gửi thư nói muốn tôi hy vọng tôi trở về.. cậu cho Ham Eunjung này là cái gì.. . Vui thì gọi tôi đến buồn thì đuổi tôi đi sao.. . Park Jiyeon.. . Tôi hận cậu!"
"Jung. .. ."
Jiyeon chảy nước mắt ôm lấy Eunjung, hôn lên môi Eunjung, muốn đem nước mắt trên mặt cô hủy diệt, lại không biết chính Eunjung sớm là khóc không thành tiếng, cô không cần hai người tiếp tục tiếp tục như vậy, chỉ biết không ngừng cho nhau thương tổn, từng ngọt ngào hóa thành hiện giờ toàn nước mắt, từng tiếng cười biến thành hôm nay khóc, là quá yêu hay vẫn là tình yêu của cả quá yếu ớt?
Jung....Sẽ không. .. Tiếp tục cũng sẽ không phát sinh những chuyện như bây giờ nữa. . Mình Park Jiyeon xin thề, muốn dùng kiếp này để bảo hộ cậu.
Qua thật lâu sau, thẳng đến trong lòng người tiếp tục không còn khí lực khóc, Jiyeon cố chấp tự mình nâng cằm Eunjung ôn nhu lau nước mắt trên mặt, thật sâu chăm chú nhìn Eunjung.
"Jung, chúng ta về nhà được không?"
Eunjung cũng không có trả lời, chỉ là dùng sức từ trong lòng Jiyeon đẩy ra, lui về phía sau hai bước, giữ khoảng cách cho cả hai.
Động tác này hiển nhiên làm thương tổn Jiyeon, cô im lặng nhìn Eunjung, ánh mắt căn bản sáng ngời hiện tại lại chỉ có thể chứa đầy ưu thương.
"Cậu rốt cuộc muốn mình như thế nào..."
Gian nan lời nói từ môi đỏ mọng phun ra, Eunjung không nhìn tới Jiyeon đang đau xót, nói nhỏ.
"Tôi không muốn quay trở về Park gia."
"Park gia?"
Jiyeon trợn to hai mắt ngạc nhiên, cắn môi dưới, nhìn chằm chằm Eunjunh. Jung, chúng ta khi nào bắt đầu như thế xa lạ? Park gia, chẳng lẽ không đúng nhà của cậu sao?
Eunjung lắc đầu, cứ thế nói.
" hết thảy Park thị, mình không muốn lại cứ thế cắm đầu vào. Mấy ngày nay mình nghĩ rất nhiều, mình không thể tiếp tục ích kỹ như vậy, mình Ham Eunjung trong thế giới này, không phải chỉ có tình yêu. Ba mẹ bởi vì mình mà thương tâm già đi rất nhiều, mình nghĩ..muốn bỏ ra chút thời gian chăm sóc tốt ba mẹ."
"Mình có thể cùng cậu cùng đi gánh vác."
Jiyeon vội vàng trả lời.
Eunjung rốt cục chịu ngẩng đầu lên, ánh mắt như trước không hề nhìn trên người Jiyeon, chính là ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn phương xa, bình tĩnh nói.
"Cậu là tổng giám đốc Park thị, trên người nhất định có rất nhiều trách nhiệm, mình từng nghĩ đến chỉ cần có yêu là có thể. Có thể hiện tại xem ra, chẳng qua là lúc trước chính mình quá mức ngây thơ. Một cái tên Sun Ha liền làm cho chúng ta như thế này, cuộc đời sau này còn dài, bên cạnh cậu người tài ba còn nhiều mà, mình không muốn tiếp tục cợt nhả nhìn sắc mặt người khác mà sống, mình Ham Eunjung phải có sự nghiệp cuả mình."
sắc mặt Jiyeon tái nhợt, không nói một câu. Mãi cho tới một ngày, cô sợ nhất đúng là Eunjung "Biến chất", trước mắt một Eunjung bình tĩnh mới làm cô sợ hãi,úc trước là một người vô lại, giỏi giang, kiên quyết, nhưng tại sao hết thảy thoạt nhìn đều là như thế xa lạ? Lại thật sự là không có thể tha thứ cho mình sao... Chẳng lẽ nói từng có một lần tình cảm bị thương tổn liền nhất định không thể tha thứ cho nhau sao? cũng từng có cãi nhau, cũng có không hiểu nhau, nhưng rất nhanh cả hai lại hoà thuận, vì cái gì lần này... Không, mình sẽ không cứ như vậy buông ra cậu...
Jiyeon không cam lòng, nói tiếp.
"Jung, mình không cần Park thị, có thể không cần hết thảy tất cả, nhưng mình không hi vọng cậu thay đổi, cậu không cần như vậy được không, làm một Ham Eunjung trước đây yêu thương mình được không ?"
Jiyeon im lặng chờ đợi Eunjung, Eunjung cũng chưa từng ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, gió thổi qua, Jiyeon hơi hơi co lên bả vai, từng trận phát run. Eunjung cảm thấy, cơ hồ là theo bản năng tiến lên hai bước, chìa tay phải ra bắt lấy cánh tay Jiyeon muốn hướng vào lòng mình ôm ấp, nhưng vẫn là còn dừng ở giữa không trung.
"Ham Eunjung, cậu thay đổi..."
Jiyeon nhìn Eunjung thì thào nói nhỏ, xoay người, im lặng ly khai.
Nhìn không thấu, từng yêu nhau sâu đậm bây giờ như thế xa lạ, cô Park Jiyeon đã mệt mõi, thật sự rất mệt mõi. Hết thảy nên nói cũng đều đã nói với Eunjung, có thể người nọ tựa hồ quyết tâm, thậm chí cũng không muốn tiếp tục liếc nhìn cô một cái, có lẽ đi.. .. Có lẽ Eunjung cần phải thời gian.. .. Có thể hai người chung quy cần cho nhau thời gian.....Jiyeon chỉ là sợ, sợ một khi buông tay Eunjung, cô lại thật sự sẽ không sống nổi, Jung, cậu từng nói qua, chuyện là đoạn trường thảo, lệ là tương tư độc, hiện giờ mình nếm hết khổ sở, vì sao cậu còn không nguyện tha thứ cho mình. Được rồi, mình cho cậu thời gian, nhưng vì tình yêu, mình Park Jiyeon tất nhiên sẽ không buông bỏ.
**********************************
Thứ ba, là thời gian hai công ty hội nghị thường kỳ, Eunjung tiếp tục quay về Park thị, cô không cảm giác được đây là cái mùi vị gì, nhìn thấy bộ phận tiêu thụ cảm giác thật bi ai.
bộ trưởng bộ phận tiêu thụ của Park thị sau khi cải cách, Bae Seul đương nhiên được đề bạt, cô nhìn một thân chính trang của Eunjung đi tới, ngơ ngác một chút, lập tức vui vẻ nghênh đón.
"Eunjung..."
Eunjung cười cầm tay Bae Seul, gật gật đầu, nhìn về phía mọi người đang làm việc trong bộ phận tiêu thụ.
"Rất nhớ mọi người a."
.............................
Bản thảo của mình còn lưu được có nhiêu hà chờ mình tìm được QT rồi up tiếp nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro