chương 57
Từ hương thơm đến giọng nói quen thuộc,Eunjung đã từng vì cô mà làm tất cả, cũng từng vì cô mà khóc thương tâm, chất lỏng trong suốt theo hai má Jiyeon từng giọt chảy xuống, lại làm cho tâm đau đớn.
"Eunjung "
Cúi đầu tiếng khóc từ vang bên tai, nước mắt Jiyeon không ngừng rơi trên hai má, mà trước mặt Eunjung, không phải như trong trí nhớ nụ cười sáng lạn, xấu xa trò đùa dai, hiện tại Eunjung, màu da khô trắng, vô thần hai mắt ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn cô, không có tiêu điểm, như là đang nhìn hoặc như là đang nhìn không khí, phiêu phiêu tự nhiên, làm Jiyeon nhìn không thấu.
Từng, vô luận như thế nào cải nhau, chỉ cần hai người ôm nhau, chỉ cần hai người trong mắt có đối phương, sẽ không tách ra, đã khóc, cười qua, như vậy tình yêu lại càng thêm kéo dài, nhưng hôm nay, Jung, vì sao ở trong mắt của cậu mình nhìn không thấy nửa phần tình yêu? Lòng của cậu lạnh đến vậy sao? Cậu còn yêu mình sao?
Jiyeon đưa bàn tay lên chạm vào khuôn mặt của Eunjung, rất lưu luyến từ đầu ngón tay xúc cảm quen thuộc, nhìn thật sâu khuôn mặt của Eunjung vẫn đang mê mang, Jiyeon cúi đầu, nhìn thấy Eunjung mấp mái đôi môi đỏ mọng, không chút do dự Jiyeon hôn xuống, hôn Jiyeon vừa mới bắt đầu chính là hoàn toàn dồn dập đoạt lấy, trên môi mang theo cảm giác mát lạnh, đầu lưỡi lại như mang theo ngọn lửa, Eunjung môi đỏ hé mở ra làm lưỡi Jiyeon chậm rãi trượt vào, hai cánh môi hào vào nhau, theo bản năng Jiyeon đưa tay ôm lấy eo nhỏ của Eunjung... hong bị Jiyeon ôm giống như mang theo luồng điện từ đầu ngón tay càng thêm kích thích Eunjung liền hòa theo nụ hôn nồng nhiệt kịch liệt đáp trả, theo bản năng Eunjung Ưmm nhẹ hòa với tiếng thở gấp..làm Eunjung lý trí sớm đã biến mất lại quay trở về, cô chợt hoàn hồn, giật mình biết mình thất thố, Eunjung mãnh liệt vươn hai tay, dùng sức đẩy Jiyeon ra, đứng dậy, nhanh chóng lui về phía sau hai bước.
Jiyeon bất ngờ lảo đảo, ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Eunjung, ủy khuất nước mắt dần dần tràn rơi ra, hàm răng gắt gao cắn môi dưới, trong cổ họng ngai ngái hương vị của cả hai vừa mới hôn nhau, Jiyeon lại không chút nào để ý, như trước gắt gao nhìn Eunjung.
"Jung cậu không chịu tha thứ cho mình sao? Thực xin lỗi, lúc trước là mình....."
Eunjung hờ hững xoay người, cố gắng bình phục hơi thở đang rối loạn, không nhìn tới Jiyeon, thật lâu sau, chậm rãi nói nhỏ.
"Park tổng, đến WJ là nói chuyện làm ăn a, cho nên những lời khác cũng đừng nói ra làm gì, chuyện đã qua liền xem như là quá khứ bỏ qua đi.."
Jiyeon lui ra phía sau hai bước, kinh ngạc nhìn Eunjung, liều mạng lắc đầu, nước mắt trên mặt rơi không ngừng, mà người kia gần trong gang tấc từng là người thương yêu mình nhất Ham Eunjung lại không động tâm, trái tim bị nói của Eunjung làm đau, Jung, cậu thật sự không thương mình sao? Mình là Park Jiyeon a, là người mà cậu yêu nhất Park Jiyeon.
Áp lực tiếng khóc từ phòng họp vang lên, Jiyeon đứng phía sau Eunjung, nhìn không tới vẻ mặt của cô, có thể lời nói tuyệt tình cùng bóng lưng đã đem lòng của Jiyeon xé nát, nghĩ đến thời gian trôi qua cũng đã từng nghĩ đến cả hai có kết cục như bây giờ, Park Jiyeon vì sao mày lại đau đớn a đó là mày phải chịu a.. Chỉ vì...hay chỉ vì đó là người mày yêu Ham Eunjung..
Jiyeon tình nguyện cho Eunjung hận mình cũng không nguyện để Eunjung giống hiện tại đối với mình như người lạ, dù sao từng yêu, như thế nào... Như thế nào muốn mình quên... Rốt cuộc, rốt cuộc như thế nào mới có thể tha thứ cho mình...
Lau nước mắt trên mặt, Jiyeon cắn răng, đè nén trong lòng bi thương, nhẹ nhàng nói.
"Jung, mình thật sự nhớ cậu...mình thật sự...nhớ..quá..."
Eunjung cả người đứng yên tại chỗ, vành mắt đã sớm đỏ, tay phải nắm thật chặc, bắt buộc chính mình không quay đầu lại. Phía sau người đang khóc chính Park Jiyeon mà mình yêu nhất, là người mà mình dùng cả tánh mạng đi bảo vệ đi che chở, là mối tình đầu..... Chuyện cũ trước kia dây dưa cùng một chỗ, nước mắt bắt đầu rơi Eunjung cắn chặt răng, bước đi ra khỏi phòng họp.
Không thể, chính mình quyết không thể lại rơi vào tay giặc.
.........
Ham ba Ham mẹ đứng ở ngoài cửa, đứng nửa giờ, chân có chút run lên, Ham ba quay đầu lại nhìn phía Ham mẹ.
" bà đi về trước đi, tôi một mình chờ Eunjung là tốt rồi."
Ham mẹ lắc đầu, cũng không để ý ông, ánh mắt như trước đứng nhìn ra cửa lớn. Ham ba nhìn thấy Ham mẹ tóc đã bạc, thở dài, vành mắt đỏ, đáng thương cho tấm lòng cha mẹ, Eunjung rời đi mấy tháng, Ham mẹ mỗi ngày đều nhìn cửa đến thắt thần , thường xuyên lấy hình của Eunjung trước đây ra xem, nhìn thấy nước mắt liền ngăn không được, yêu nhất là nét cười của Eunjung mỗi khi chọc giận được bà, mà bây giờ nét mặt già nua thường lại là nước mắt tràn đầy, bà thường xuyên cầu xin Hyomin gọi điện thoại cho Eunjung, chỉ là muốn nghe một chút thanh âm của con gái mình, bà hận Jiyeon, lại càng đau lòng con gái của mình, Eunjung, là bà hoài thai sinh hạ là con gái bảo bối của bà, tuy rằng bướng bỉnh, có thể từ nhỏ đến lớn đều là bị người trong nhà bưng trên lòng bàn tay che chở, Park gia dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì như thế đối với con gái bà, Ham mẹ tâm như chết, nếu không cùng Park gia có quan hệ, cũng sẽ không làm việc ở Park thị, mỗi ngày cũng sẽ không ngồi im lặng khóc... Nếu Eunjung tiếp tục không trở lại...
Ngày hôm qua, ngoài ý muốn Eunjung lại chủ động gọi điện thoại về nhà, Eunjung khóc nói cho bà là mình phải về nhà, nhìn thanh âm run rẩy, sinh sôi xé nát Ham ba Ham mẹ, từ bỏ, hết thảy đều không đi truy cứu nữa, Ham Ba Ham Mẹ bây giờ chỉ cần Eunjung về nhà, chỉ cần nhìn thấy con gái của mình.
Thật lâu sau, Ham mẹ hai chân chống đỡ không nổi nữa hành lang tiểu khu, một luồng ánh mặt trời xuyên vào, kéo một bóng dáng cô đơn bất lực, Ham mẹ kích động bước đến, nước mắt chảy ra trên mặt, Eunjung nghe thấy tiếng bước chân ngẩng đầu nhìn lên, ấn vào mi mắt đó là khuôn mặt già nua, mấy ngày liên tiếp chịu khổ sở chịu ủy khuất ở một khắc này liền ào ạt tuôn ra, trong tay để Vali xuống đất, Eunjung tiến lên, hung hăng đem Ham mẹ ôm vào trong ngực, cúi đầu khóc, nước mắt thành hàng lưu lại, gắt gao, ôm thật chặc, khóc như trẻ con lui thành một đoàn.
"Mẹ, mẹ... Thực xin lỗi... Thực xin lỗi... ."
"Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi —— "
Ham mẹ nồng đậm vui sướng, Eunjung bất lực khóc, càn rỡ khóc, mẹ trong lòng cô không cần giấu diếm cái gì, thanh âm khàn khàn biến điệu, không hề ẩn nhẫn.
Trên đời này, trừ bỏ mẹ, còn có ai có thể như thế bao dung cô, bảo vệ cô?
Người một nhà đã lâu không có thân thiết ngồi cùng một chỗ ăn cơm, cái gì mất đi mới biết quý trọng, từ trước đến nay sẽ không làm nũng với Eunjung lúc này lại tựa vào trong ngực của nàng, ánh mắt có chút tan rả, nhìn phía trước, không biết suy nghĩ cái gì. Ham mẹ thoả mãn vỗ nhẹ phía sau lưng Eunjung, khóe môi nhếch lên mỉm cười thản nhiên, vẫn không quên thường thường đưa tay chỉ huy Ham Ba hướng trên bàn bưng thức ăn.
Một bàn cơm, người một nhà, bình thản chủ đề, không khí ấm áp.
Mặc dù không có Jiyeon bà Park gia cũng không tính đoàn viên, nhưng Eunjung nguyện ý tin tưởng thời gian. Hết thảy đều giao cho thời gian, để Eunjung chữa lành vết thương, khiến trợ giúp quên đi cái người đã từng làm nàng rung động, như vậy cũng tốt, chỉ cần toàn tâm toàn ý tin tưởng nàng, bảo vệ nàng là được.
Ham mẹ một bên thịt kho tàu cùng chân gà bỏ vào trong bát Eunjung, cười khẽ.
"Con nhìn xem người đều gầy thành như vậy, ăn nhiều một chút!"
Eunjung gật gật đầu, giữ im lặng ăn cơm. Trở về hai ngày nay, Eunjung đã thành thói quen như vậy trầm mặt, tuy rằng khó tránh đau lòng. Nhiều năm như vậy cảm tình sao có thể nói quên liền quên, ba mẹ Ham tận lực không chạm vào nổi đau trong lòng Eunjung, để Eunjung sống dễ chịu một chút đi...
Nếu không đề cập chua xót, ba người chính là tùy tiện tán gẫu việc nhà. Ham mẹ đối với Eunjung thay đổi dần dần hết sức vui mừng.
Cơm nước xong, Eunjung cùng Ham mẹ lên tiếng chào hỏi, cầm theo văn kiện áo khoác liền đi ra ngoài, Ham mẹ trong nháy mắt nhìn nhìn nàng, thở dài, cả người tựa như mất hồn......
Màn đêm vừa buôn xuống, trên đường vô cùng náo nhiệt, thịt nướng, các món thức ăn với nhiều hương vị hỗn tạp cùng nhau kích thích mọi người thèm ăn, Eunjung im lặng nhìn xung quanh. Lại đỏ cả vành mắt, tựa hồ mỗi nơi hẻo lánh đều có cô cùng Jiyeon ngọt ngào bên nhau, Eunjung lắc đầu không suy nghĩ nhiều, bước nhanh đi lên phía trước.
Do Eun đang ngồi trên ghế dựa đột nhiên có tiếng nổ lớn phát ra Do Eun hốt hoảng.
"Anh hai, làm sao vậy?"
Do Chang còn chưa kịp nói chuyện, bàn tay Do Eun đã bị người khác cầm, mùi thơm ngát đập vào mắt quen thuộc Do Eun kích động không thôi, cô dùng sức cầm lại tay của Eunjung, nói chuyện.
"Eunjung? Có phải hay không là Eunjung?"
Eunjung nhếch miệng cười cười.
"Cậu đều đã cầm tay còn có thể nào không phải a."
Mấy tháng không thấy, Do Eun vẫn là như cũ, vẫn mộc mạc, tóc dài, tán xuống dưới, càng thêm có nữ nhân vị.
Do Eun nghe Hyomin nói qua chuyện của Eunjung cùng Jiyeon , biết Eunjung trong lòng khổ sở, liền yêu cầu Eunjung mang cô đi bờ sông gió.
Eunjung biết rõ tâm tư của Do Eun, dòng nước ấm từ trong lòng dâng lên. Không nói thêm lời, cùng với gió đêm, nắm tay Do Eun, chậm rãi đi ra ngoài.
Eunjung cảm giác ở cùng Do Eun, không phải tình yêu, cũng chẳng phải tình bạn, cũng không phải giống loại tình cảm của Hyomin, Eunjung trước nay chưa từng có loại cảm giác thả lỏng như bây giờ, có thể tự nhiên nói ra hết tất cả nổi khổ trong lòng, Do Eun sẽ không nói cái gì, chính là im lặng lắng nghe, mà Eunjung cần đúng là điểm ấy.
Đi đến bên hồ, ban đêm một đôi tình nhân mãnh liệt ngồi ở bờ sông, Eunjung tìm một chỗ ngồi thích họp, lôi kéo Do Eun ngồi xuống, đem y phục trên người cởi ra, choàng tại trên người của Do Eun. Do Eun lui lui cổ, hướng Eunjung cười ngọt ngào.
"Eunjung, cũng là cậu quay về là tốt nhất, cậu đi vắng mấy ngày nay, không ai cùng mình nói chuyện, đều buồn muốn chết ."
Eunjung cười khẽ.
"Không chê phiền sao?"
Do Eun lắc đầu, nửa ngày, xoay người nhìn Eunjung. Eunjung giống nhau hiểu được khung cảnh xung quanh thật đẹp tiết là Do Eun lại không nhìn thấy. Eunjung không tự giác lòng chua xót, nắm tay Do Eun nắm thật chặt.
Hai người ngồi thật lâu, Eunjung cũng không nói lời nào, Do Eun chờ không được, chậm rãi mở miệng.
"Jung, mấy ngày nay, cậu vẫn khỏe chứ?"
Eunjung lắc đầu, tự giễu cười khẽ.
"Chẳng qua là thân thể không có cảm giác mà thôi."
Do Eun nghe xong nhếch miệng, có chút đau lòng nhìn Eunjung.
Eunjung nhìn ra bờ sông, ẩn nhẫn hồi lâu nước mắt chậm rãi chảy xuống.
"Do Eun, tôi nghĩ đến Jiyeon, thật sự rất muốn."
Do Eun tuy rằng nhìn không thấy, nhưng chỉ là nghe liền có thể cảm giác được Eunjung trong lòng đau đớn.
Trong nước mắt hàm chứa chua sót, Eunjung thì thào nói nhỏ.
"Tôi ở công ty mới làm việc luôn miệng nói cần phải quên Jiyeon, nhưng trong đầu ở mõi thời khắc đều ẩn hiện hình bóng của cậu ấy."
"Tôi dùng thời gian ba tháng, làm cho mình thay hình đổi dạng, ở WJ liều mạng cố gắng công tác, tích góp từng tí một hết thảy dũng khí để gặp lại cậu ấy."
"Cậu ấy ở trước mặt tôi khóc, tôi lại không thèm nhìn, chẳng qua là bởi vì không muốn tiếp tục làm cho cậu ấy nhìn thấy nước mắt của tôi. Từng triền miên yêu nhau, Do Eun, tôi thật sự thật là khổ sở, buổi tối đều khóc, bao nhiêu hi vọng có thể được Jiyeon ở bên cạnh, như bình thường giống nhau đem tôi ôm vào trong ngực..."
Eunjung không ngừng lắc đầu, nước mắt rơi trên mặt, đột nhiên, trên tay nóng lên, cúi đầu nhìn lại, một giọt chất lỏng trong suốt lưu ở trên tay, mà Do Eun sớm là rơi lệ đầy mặt.
"Jung, nếu còn yêu nhau, vì cái gì không thể tha thứ? Vì cái gì không thể vãn hồi?"
Do Eun buột miệng nói ra, Eunjung chính là thản nhiên thở dài.
"Tôi cùng Jiyeon, cùng một chỗ đã muốn qua 9 năm. Cậu ấy giống như là một bộ phận của thân thể tôi. Đến nỗi lần đó sự kiện sa thải tôi, tôi tin tưởng không phải xuất phát từ cậu ấy..."
"Lúc ấy, Park ba tìm được tôi, để cho tôi rời đi Jiyeon, tôi không chịu. Tôi đem hết toàn lực đi trợ giúp Jiyeon, trợ giúp Park thị, kết quả là lại bị bài kế đuỗi khỏi Park thị? Tôi dùng tình yêu của tôi để đánh đổi một phen, cuối cùng, tôi thua hoàn toàn, lại còn mất cả tôn nghiêm, thua trận hết thảy, nếu yêu mà lại yếu ớt như thế, tôi Eunjung vì sao còn muốn thấp kém đi khẩn cầu Jiyeon bố thí tình yêu này, từ thời trung học tôi luôn luôn làm kẻ yếu thế chỉ biết khẩn cầu tình yêu cậu ấy, tôi... Thật sự chịu đủ rồi..."
"Jung "
Do Eun nước mắt rơi, nắm chặt tay Eunjung, không biết như thế nào để an ủi, cũng chỉ có yên lặng rơi lệ.
Eunjung lắc đầu, không nói chuyện, ban đêm gió có chút lạnh, Eunjung sợ Do Eun chịu không nổi, giữ chặt tay Do Eun, đem Do Eun lôi dậy. Mới vừa quay người lại, trước mặt là hai thân ảnh quen thuộc làm Eunjung ngây ngẩn cả người.
Hyomin đau xót nhìn Eunjung, mà bên người là Jiyeon, sớm đã rơi lệ đầy mặt.
Eunjung mặt không chút thay đổi đi lên phía trước, mà phía sau cô là Jiyeon cắn môi dưới, mắt rưng rưng gắt gao chăm chú đi theo.
Từ lúc Eunjung trở lại Incheon, Jiyeon muốn gặp mặt Eunjung càng thêm mãnh liệt. lại không dám đường đột đi tìm Eunjung, biết nhất định Eunjung không muốn gặp chính mình.
Jiyeon không nói không có nghĩa là không muốn nhớ nhung, cho dù là mỗi đêm ngày công tác, lại vẫn không thể giảm bớt đáy lòng buồn khổ, cô muốn Eunjung, mấy ngày nay, thường thường sẽ nhớ lại thời gian hai người trước kia ân ái, không tự giác cười khẽ một tiếng, ban đêm chỉ có thể một mình ngồi trong góc phòng tự mình liếm láp vết thương.
Vì có thể nhìn thấy Eunjung, vì có thể làm cho hoà dịu đi nỗi khổ tương tư, đã xong một ngày công tác, Jiyeon đều yên lặng tiêu sái đến dưới lầu Ham gia, Jiyeon chờ đợi, hi vọng có thể được Eunjung liếc mắt một cái, có khi chờ đợi chính là một đêm, Jiyeon lại vẫn không chịu rời đi. Cô có thói quen mỗi ngày nhìn thấy Eunjung một người từ trên lầu đi xuống, thần tình vắng vẻ ở tiểu khu phụ cận vòng quanh, nhẹ nhàng đi theo, cho dù không thể nói chuyện, chỉ cần.. .. . Chỉ cần có thể được Eunjung liếc mắt một cái là tốt rồi.. .. .bao nhiêu hi vọng giống như trước cùng nhau vui cười Eunjung sẽ đem cô ôm vào trong lòng, yêu say đắm hỏi cô lạnh sao? Trước kia Eunjung nhất định sẽ đem bàn tay lạnh nhỏ bé của cô đặt ở ngực, khi đó Jiyeon tựa hồ ngay cả tâm đều ấm áp theo.. .. . Nhưng hôm nay...
Jiyeon biết vì chính mình Eunjung trả giá rất nhiều, nhưng, nhưng còn chưa có biết chuyện Park ba từng đi tìm Eunjung.... Cũng mời Eunjung buông tha cho mình..... Khi đó, Park ba hoàn toàn đắm chìm vào sự tranh đoạt với Sun Ha, căn bản không có thời gian bận tâm Eunjung. Người thân nhất, thương yêu nhất của cô, lại ở thời khắc bắt lực nhất không ai bên cạnh, nghĩ vậy, tâm Jiyeon như tê liệt đau đớn, hối hận, tự trách nảy lên trong lòng, còn mang theo một tia đau lòng. Ở trong lòng của cô, Eunjung vĩnh viễn sẽ không rời đi, Jiyeon đã có thói quen được Eunjung chiếu cố cùng che chở.....nếu hôm nay cô không cùng hyomin đi tìm Eunjung, cô sợ là vĩnh viễn cũng không biết Eunjung chịu khổ cùng ủy khuất.. .. . Jung, mình không phải không đau lòng, chính là chưa từng hiểu biết, chẳng lẽ cậu cứ như vậy cả đời không hề để ý mình? Cả đời oán hận mình?
Eunjung thẳng tắp bước đi, tâm lại sớm loạn thành một đoàn, cô không có cách nào xem nhẹ.. .. . Xem nhẹ cô gái đang đứng ở phía sau được mình yêu xuống gần 9 năm.. .. Cước bộ có chút bối rối, hơi thở trở nên khó khăn, không muốn tiếp tục tiếp tục như vậy, Eunjung cắn răng, dừng bước lại, mạnh xoay người sang chỗ khác.
"Jung "
Jiyeon hai mắt nhìn Eunjung, cô muốn nói cho Eunjung, cô Park Jiyeon đời này kiếp này chỉ biết yêu một người là Ham Eunjung. Cũng là bởi vì từ đáy lòng tin tưởng Eunjung sẽ không buông bỏ, sẽ luôn luôn yêu thương cô, cho nên Jiyeon mới dung túng cho tính tình của bản thân.. .. . Có thể hiện tại, nhìn thấy Eunjung ánh mắt tựa hồ có chút xa lạ, Jiyeon bắt đầu hoảng loạn, Jung, chẳng lẽ cậu thật sự không cần mình????
Jiyeon tiến lên hai bước, nhìn soi mói Eunjung, đưa tay ôm lấy Eunjung, đem đầu chôn ở trong lòng Eunjung, thì thào nói nhỏ.
"Jung, thực xin lỗi, mình đã làm cậu chịu ủy khuất, là lỗi của mình, có thể cậu không cần không để ý tới mình được không... Như vậy, mình thật sự vô cùng khó sống....."
Eunjung thân mình cứng đờ, hương vị quen thuộc bay tới, nước mắt theo gương mặt từng giọt chảy xuống.
Eunjung muốn lấy ra hai tay của Jiyeon, bất đắc dĩ bị Jiyeon cầm thật chặc, nói cái gì cũng không chịu buông ra.
"Buông tay..."
Mang theo nồng đậm sự quán giận, Jiyeon không chỉ không nghe lời nói của cô, càng ôm Eunjung thật chặt, dùng hết toàn thân khí lực hung hăng ôm lấy cô. Jiyeon sợ hãi...Jung nếu cậu còn yêu mình? Như thế nào sẽ nhẫn tâm đối xử với mình như vậy? Jung nhìn mình, quay đầu lại nhìn xem mình....
Eunjung bị Jiyeon làm đau, nên mới quay đầu nhìn lại, ai ngờ vừa nhìn, sinh lòng co rút đau đớn, nước mắt không ngừng tràn ra,
Đã từng yêu, như thế nào như vậy buông tay, tâm Eunjung bị xé nát một cái lỗ hổng, cô có thói quen sủng ái Jiyeon, không cho Jiyeon chịu nửa điểm ủy khuất, nhưng hôm nay......Eunjung không chịu nổi trong lòng yếu ớt đau đớn, xoay người, dùng sức ôm lấy Jiyeon, lớn tiếng khóc.
"Jiyeon, cậu tên hỗn đản! Làm sao cậu có thể không tin mình.. . Mình.. . Mình đây sao lại yêu cậu, cậu...cậu lại làm mình chịu ủy khuất.. .. ."
"Thực xin lỗi.....Là mình không đúng Jung.."
Jiyeon dùng sức ôm lấy Eunjung, nghe lời nói xuất phát từ đáy lòng, nước mắt che kín hai mắt, tiếp tục nói không nên lời, chỉ biết ôm chặt lấy Eunjung.
Eunjung tùy ý khóc, nước mắt không ngừng chảy xuống, đem mấy ngày nay chịu ủy khuất toàn bộ phát tiết ra.
"Mình rời đi..rời bỏ nhà đi, cậu có biết mình có biết bao nhiêu đau sao....mình bị vu cáo hãm hại....Cái khác không cầu, những người khác thấy thế nào mình cũng không thèm nghĩ đến..mình chỉ cầu cậu một câu an ủi.. . Có thể cậu Park Jiyeon trong mắt chỉ có Park thị....."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro