Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 56

Eunjung ở trong phòng nhỏ đợi ba ngày, trong lúc cơ hồ là không ăn không uống, không có đi ra ngoài, khi tỉnh lại rúc vào sofa lặng lẽ rơi lệ, càng nhắm mắt cố ngủ lại thấu thân ảnh Jiyeon hiện ra, cho dù là cảnh trong mơ, nàng cũng rất lưu luyến, bởi vậy, Eunjung ba ngày nay cơ hồ tất cả đều rúc vào trên ghế sofa để ngủ.
Cứ như vậy luôn luôn nhịn ba ngày, Eunjung đi công ty chuẩn bị. Buổi sáng, nhìn thấy chính mình trong gương sắc trắng bệch, Eunjung cười khổ.
Eunjung, không phải không có Park Jiyeon, ngươi liền sống không nổi nữa?

Dựa theo địa chỉ của Woon Ji, Eunjung lên xe công vụ lần đầu tiên tới đến WJ, theo quy mô nhìn lại, WJ không phải là rất công ty lớn, thậm chí có thể nói còn không bằng một cái phân bộ của Park thị. Eunjung hai tay sáp đâu đi vào, Eunjung bị thư ký mang vào phòng tổng tài, phòng tổng tài bên trong Woon Ji đang cúi đầu sửa sang lại văn kiện, nghe thấy thanh âm, ngẩng đầu nhìn lại, thấy Eunjung tiều tuỵ, nháy mắt trầm xuống, thư ký xem tình huống không đúng, lập tức lui ra ngoài.
Không muốn quấy rầy Woon Ji công tác, Eunjung cúi đầu im lặng ngồi ở trên ghế sa lon, ánh mắt thất thần nhìn góc bàn, không cần phải nói, lại bắt đầu muốn Jiyeon. Thấy thế, Woon Ji "Oành" một tiếng đem văn kiện trong tay ném ở trên bàn, Eunjung cả kinh, run run một chút, lúc này mới ngẩng đầu.
Woon Ji vẻ mặt tức giận, đưa tay chỉ vào Eunjung.

"Ham Eunjung, cậu là chuyện gì xảy ra?"

Eumjung nhìn Woon Ji hai mắt hờn giận, lại cúi đầu, sau khi rời đi Jiyeon, cô chỉ biết cúi đầu, đây đúng sự thật trốn tránh, càng là đối với bản thân mình không tự tin.

Woon Ji nhìn thấy Eunjung ủ rũ đáng thương, trong lòng tê rần, hít sâu một hơi, khắc chế một chút tâm tình của mình, bưng lên trên bàn hai ly cà phê, mới chậm rãi mở miệng.

"Jung, mình biết cậu đã xảy ra rất nhiều chuyện không vui, cũng biết cậu bị ủy khuất rất lớn, nhưng con người tổng yếu đi tới. Cậu không thể chỉ vì một người còn sống, càng không thể vĩnh viễn đem mình vùi lấp trong bóng ma, cậu như vậy sẽ có lỗi với những người yêu thương cậu, đương nhiên, cũng sẽ có lỗi với tôi."

Eunjung nghe Woon Ji nói xong chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt lóe ra lệ quang, lại nhìn Woon Ji trong ánh mắt tràn đầy chờ mong nói ra.

"Mình Ham Eunjung cái gì cũng không phải, Woon Ji thực xin lỗi."

Woon Ji ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Eunjung trong chốc lát, lắc đầu, không hề nhiều lời, cầm lấy điện thoại.

"Uy, Jessie, được rồi, là tôi, Eunjung đến đây,  a lại đây một chuyến."

Điện thoại mới vừa cúp, một lát sau, theo ngoài cửa đi vào một cô gái tuổi còn trẻ.nhìn Eunjung , tiến lên vài bước cầm tay cô.

"HELLO,I' M Jessie."

Eunjung lăng lăng nhìn lên Jessie, một lúc sau vươn tay ra .

"HELLO, tôi gọi là Ham Eunjung."

Một câu, Woon Ji cùng Jessie đều nở nụ cười, Woon Ji bất đắc dĩ lắc đầu.

"Jung, Jessie là người có huyết thống Mỹ Hàn, lại không biết nói tiếng Hàn thành thạo cho lắm, cậu đừng để ý ."

Eunjung xấu hổ, nhưng thật ra Jessie vẻ mặt tò mò đánh giá Eunjung. Áo Rộng thùng thình màu trắng T-shirt, trung quy quần bò, thanh tú tóc ngắn, Jessie nhìn Eunjung trong mắt giống như là cô gái sinh viên vừa tốt nghiệp,  Jessie ho nhẹ một tiếng, thu hồi ánh mắt, cười giữ chặt tay cô.
"Eunjung, tôi mang cô đi làm quen với hoàn cảnh đi, Woon Ji chị cũng nhắc tới cô rất nhiều lần, các đồng nghiệp đối với cô cũng rất tò mò."

Eunjung sửng sốt, quay đầu lại nhìn nhìn Woon Ji, Woon Ji cười gật gật đầu, hồi lâu chưa từng có thản nhiên mỉm cười chảy vào trong lòng Eunjung,hốc mắt có chút đỏ lên, cắn chặt răng, nắm chặt nắm tay, âm thầm nổi giận.

Park Jiyeon tôi Ham Eunjung nhất định sẽ quên của được cậu.

Jessie đem Eunjung giới thiệu cho các đồng nghiệp, mọi người đối với Eunjung đều rất là hoan nghênh, Theo bọn họ trong lúc đó vui đùa nói chuyện, Eunjung có thể thấy được Woon Ji ở công ty rất có tham vọng, hơn nữa nơi này và Park thị không giống, đồng nghiệp ở đây phi thường đoàn kết, nghĩ đến Park thị, Eunjung buồn bả.

"Jung, Woon Ji nói để cho tôi hướng dẫn cho cô 1 tháng sau đó sẽ giao toàn bộ bộ phận tiêu thụ cho cô tiếp quản."

Jessie vỗ bả vai Eunjung, cắt đứt Sự bi ai của cô, cười nói.

Eunjung ngẩng đầu nhìn Jessie phát hiện Jessie đặc biệt thích cười. Bất chợt Eunjung cũng hướng Jessie cười Nụ cười này, lại làm cho Jessie đong cứng tại trên mặt, nháy một cái cũng không nhìn chằm chằm Eunjung, trong mắt có chút kinh ngạc, cũng nói không rõ gì đó, Eunjung có chút quẫn bách nhìn Jessie, ho nhẹ một tiếng, đi trở về chỗ ngồi của chính mình. Bắt đầu xem văn kiện, cô không thể làm cho mình yên tĩnh, như vậy liền sẽ điên cuồng nhớ Jiyeon, Eunjung chỉ hi vọng có thể sớm đem Park Jiyeon quên đi..... Cho dù không thể nào quên, cũng muốn chôn sâu đáy lòng, bất đầu một cuộc sống mới Eunjung muốn quay về Incheon, nơi đó là nơi sinh trưởng hai mươi mấy năm của cô, từng ngọn cây cọng cỏ thậm chí cả không khí đều quen thuộc, quan trọng nhất là ba mẹ còn có bạn bè đều ở nơi này......
Mở ra máy tính, Eunjung vẫn là mở vào hộp thư xem, trong lòng có một tia chờ mong, một tia không yên, lại càng một tia may mắn.
Hơn hai mươi thư đã được gửi, Eunjung mở ra xem, hơn phân nửa là bạn bè còn có Ham Ba Ham mẹ, có nén giận, có sinh khí, càng nhiều còn lại là lo lắng, Eunjung xem đến hốc mắt hồng hồng nước mắt chuẩn bị rơi, lại nhìn thấy thư của Jiyeon. Trước kia, Eunjung đem QQ của mình, các chương trình chat toàn bộ các phương thức liên lạc đều đổi của Jiyeon là "mẹ của Bất Lương", mà chính mình còn lại là "cha của bất lương", hiện tại xem ra, cư nhiên như là châm chọc.
Run rẩy hai tay mở ra hộp thư chỉ đọc ngắn , Eunjung nước mắt theo gương mặt chậm rãi chảy xuống.

Jung, mình đi rất nhiều nơi tìm cậu, tìm Ba mẹ, Ham mẹ, Hyomin, cầu bọn họ nói cho mình biết cậu đang ở đâu, lại không có người nào chịu nói cho mình biết bất cứ tin tức gì của cậu.
Đêm khuya, ngồi ở trước cửa, tràn đầy chờ mong nhìn người mình yêu chở về. Nhưng lại luôn là thất vọng.
Jung, mình biết, mình tổn thương cậu làm cậu khổ sở, cậu trở về được không, trở về để mình bồi thường cho cậu, coi như mình cầu xin cậu....mình thật sự nhớ...quá..mình rất nhớ cậu...
Jung, mình sợ, sợ chờ đợi cậu, càng thêm sợ thời gian, mình sợ cậu từ nay về sau quên mình, mình sợ cậu sẽ đem mình từ trong trí nhớ quên sạch...

Cerrada Computer, Eunjung cầm lấy di động, nhẫn dãy số quen thuộc màn hình vừa sáng đèn Eunjung thở dài, cuối cùng là đem điện thoại cắt đi, tắt máy.

Jiyeon ngồi ở trong phòng làm việc, tay nắm lấy bút, mờ mịt nhìn phía trước, ánh mắt trống rỗng không ánh sáng.

Jung, cậu đang ở đâu, đang ở một chỗ cùng ai, có phải thật hay không đã quên mình?

Đã mười ngày không gặp Eunjung, này mười ngày, Jiyeon không biết mình là như thế nào vượt đi qua.
Hiện tại, mọi người, toàn bộ bạn bè, thậm chí cả Ham ba Ham mẹ đều đối đãi với cô lạnh lùng, đã không còn như ngày xưa khoái hoạt, ngày xưa ấm áp, đều theo Eunjung ly khai toàn bộ biến mất không còn.
Jiyeon nhớ rõ cùng Eunjung từng nghe qua một ca khúc, khi đó hai người còn đùa cười nói không có khả năng, có thể hiện tại, cô đã hiểu.

Cậu có biết hay không,  mùi vị của tịch mịch, là bởi vì tưởng niệm một ai đó.
Cậu có biết hay không, mùi vị thống khổ, là bởi vì muốn quên một ai đó.
Jung, ở nơi này không còn thân ảnh của cậu, nó không hề để cho mình quyến luyến, cậu đến tột cùng đang ở đâu? Không cần tiếp tục trốn mình nữa được không... .
Nước mắt theo gương mặt chậm rãi chảy xuống, Jiyeonnhìn trên bàn bức ảnh chụp của cả hai, hồi lâu thở dài, đẩy ra ghế dựa, đi ra ngoài.
Hôm nay là ngày lễ tình nhân, công ty cao thấp mọi người trên mặt tràn đầy hương vị hạnh phúc, màu đỏ hoa hồng cánh hoa bay xuống trên đất, Jiyeon im lặng nhìn, nước mắt lại rơi.
Từng, có người ở bên tai nói nhỏ, lễ tình nhân 25 tuổi, nhất định phải mời ba mẹ Ham ba mẹ Park, cùng nhau chúc mừng lễ tình nhân của cả hai, vậy mà người kia lại đi vắng.

Bae Seul trong tay đang cầm một bó hoa đỏ tươi, trong mắt tất cả đều là giấu không được ý cười, lật qua lật lại di động đang cầm trên tay, nhìn thấy tin nhắn ngọt ngào của Im Gyu, lại xoay người thấy vẻ mặt xuống dốc của Jiyeon.
Cả công ty đều là hương vị hoa hồng, tất cả trong công ty ai cũng đều vui vẻ, mà chứng kiến Jiyeon một khắc này, Bae Seul tâm bị đau đớn .
Jiyeon tóc dài hơi hơi chảy xuống, trong mắt là sắp tràn ra nước mắt, sắc mặt trắng bệch, hai vai bởi vì ẩn nhẫn mà run rẩy, phát hiện Bae Seul đang nhìn, Jiyeon trên mặt miễn cưỡng bài trừ vẻ mĩm cười, nghiêng đầu đi, bước nhanh đi ra ngoài.
Đem hết toàn lực chạy đến bãi đỗ xe, Jiyeon ngực kịch liệt phập phồng, vỗ về cửa xe, cô chung quanh nhìn thấy, nơi này —— không còn Eunjung xấu xa cười, không còn Eunjung mờ ám, Jiyeon dựa vào xe nước mắt lại rơi.
Jung mình nghĩ cậu, nhớ cậu, nhớ cậu, nhớ cậu nhớ cậu...

**************************************

Nay là ngày đặt biệt, Park gia lại nặng trĩu hoàn toàn yên tĩnh, Park cha ngồi ở trên ghế sofa im lặng, mà Park mẹ còn lại là nhẹ giọng khóc.

Mười ngày, Eunjung rời đi mười ngày sắp đem Jiyeon tra tấn điên rồi.
Lúc ban đầu vài ngày, Jiyeon điên cuồng tìm kiếm Eunjung, thân nhân, bạn bè phàm là cô có thể nghĩ đến đều đi tìm, từ nhỏ đến lớn, Park mẹ lần đầu tiên chứng kiến Jiyeon như vậy,  cô nhận định Hyomin sẽ biết tin tức Eunjung, tận lực cầu xin, có thể Hyomin lại bởi vì Cô hiểu lầm Eunjung nê. Cũng không chịu để ý cô, một lần lại một lần cầu xin, hoàn toàn đều là bộ dạng hờ hững, Park mẹ từng lặng lẽ theo dõi qua Jiyeon, nhìn thấy Jiyeon lôi kéo góc áo Hyomin vẻ mặt khẩn cầu, Park mẹ tâm như là bị đao cắt đau, thật sự che miệng kiềm chế nước mắt.
Jung, nếu con đang ở đây, thấy Jiyeon như vậy con có hay không sẽ đau lòng??
Nằm trong phòng, Jiyeon ôm thật chặc gối nằm của Eunjung, tham lam hít lấy hương vị quen thuộc, lại nhớ đến Eunjung nhớ đến tất cả hết thảy... Bởi vì tưởng niệm quá mức thường xuyên, Jiyeon lại có thể sẽ tiếp tục nhớ không nổi bộ dáng Eunjung, ở trong óc chính là mơ hồ một bóng dáng, cô hoảng sợ đứng dậy, lấy ra ảnh chụp của hai người, gắt gao ôm vào trong ngực.
Không, không cần, Jung, cậu rốt cuộc ở nơi nào, trở về, mình nhớ cậu.. Thật sự nhớ...quá...

Di động đột nhiên vang lên, Jiyeon vội vàng đứng dậy, run rẩy cầm lấy di động, vừa nhìn điện thoại, là một chuỗi dãy số lạ, cố nén kích động trong lòng, Jiyeon mở khóa, cô có dự cảm, đây là Eunjung, nhất định sẽ là của Eunjung.

Đầu bên kia điện thoại lại không ai nói chuyện, Jiyeon thật cẩn thận nắm tay, Jiyeon thở, sợ mình mới mở miệng liền đánh vỡ yên lặng, mà bên kia Eunjung sẽ không chút do dự cúp điện thoại.
Gắt gao, gắt gao gần sát cái lỗ tai, cảm giác đều có thể kết luận người nọ là Eunjung, nước mắt lại rơi, Jiyeon che miệng, nhỏ giọng kêu.

"Jung.."

"Đô, đô —— "
Quả nhiên, bên kia điện thoại không chút do dự cắt đứt, Jiyeon thân thể mềm mại theo góc tường chậm rãi ngồi xuống, tay phải gắt gao che miệng, tiếng nức nở xuyên thấu qua khe hở truyền ra.
Mỏi nhừ vô lực cánh tay rút ra Laptop, Jiyeon hàm chứa lệ mở ra, đây là Eunjung sau khi rời đi.
Vẫn là như thường ngày giống nhau, mang theo một tia kỳ vọng mở ra hộp thư như cũ là một mảnh trống không, lau nước mắt trên mặt, Jiyeon dùng run rẩy hai tay đánh dòng tin nhắn trong lòng mình lời muốn nói.

Jung, cậu rời đi ngày thứ mười.
Hôm nay là lễ tình nhân, nhìn thấy phố lớn ngõ nhỏ ai cùng đều đi cùng người mình yêu, lòng lại có chút co rút đau đớn, năm trước, ở trong ánh mắt của cậu, mình nhìn thấy khát vọng, mà mình lại bởi vì nội tâm yếu đuối né nhanh qua ánh mắt của cậu, giả lả không biết nói gì. Hối hận, thật sự thật hối hận, nếu có thể, Jung mình nguyện ý cùng cậu nói cho tất cả mọi người trên đường lớn gần mình yêu cậu.
Mấy ngày nay mình nhớ lại rất nhiều chuyện, từ trung học đến hiện tại, giữa chúng ta, luôn luôn là cậu truy mình trốn, mình nợ cậu nhiều lắm, nhiều lắm, là mình không đủ dũng cảm, luôn băn khoăn người khác bàn tán, lần lượt làm lòng cậu tổn thương. Jung, coi như mình cầu xin cậu được không, trở về đi, quay về với mình một lần một lần nữa cho mình cơ hội được yêu cậu, rất thống khổ, có phải thật rất khổ, không có cậu ôm, mỗi đêm mỗi đêm ngủ không yên, mình nhớ lại quá khứ của chúng ta, có thể càng là nhớ lại, lại càng hận chính mình, càng ra sức muốn bù lại.
Trên giường lạnh như băng, ở đây không có thân ảnh của cậu, Jung, cái kia từ trước đến nay yêu thương của mình dành cho cậu, như thế nào bỏ được đây..... .
Jung mình cầu xin cậu, xin cậu không cần tàn nhẫn cướp đoạt  thỉnh cầu cuối cùng của mình..
Vừa nảy,điện thoại nghe cậu thản nhiên thở, nhận thức lên trong lòng cậu cũng đau, mình biết, cậu cũng nhất định đồng dạng nhớ đến mình, Jung chúng ta không cần tra tấn nhau nữa được không.....
.........

công tác tại WJ, Eunjung đã muốn càng ngày càng nắm rõ, ở WJ  Tham vọng Eunjung càng ngày càng tăng. Eunjung trên mặt như trước lộ vẻ ngày xưa hi hi ha ha tươi cười, cùng bạn bè cùng đồng sự hoà mình, rất nhiều trong cuộc sống, cô từng cho là mình đã muốn đi ra khỏi bóng ma của Jiyeon nhưng đến khi đêm tối Eunjung biết Jiyeon trong lòng mình chưa bao giờ giảm đi, cố nén mỉm cười là cho người khác xem, có thể Jiyeon, lòng —— cho tới bây giờ đều chỉ cho cậu chỉ một người.

Jiyeon, mình yêu cậu sâu như vậy. Đến tột cùng như thế nào mới có thể buông tay? Nếu như có thể trở lại quá khứ, còn có thể hay không khi đó mình cùng cậu hiểu nhau?

Trong lòng lung tung như ma, đủ loại suy nghĩ càng nghĩ càng đau đớn. Nước mắt chảy xuống, quyết định muốn quên Jiyeon liền giống như ở trong lòng khoét một đao. Eunjung ngay lúc nước mắt cùng đau lòng đan vào trung bất an ngủ đi, ngay cả ngủ cũng cau mày?
Chủ nhật, dựa theo thường ngày thói quen, Eunjung như trước một mình một người lưu ở công ty tăng ca, chỉ có không ngừng công tác mới có thể không nhớ Đến Jiyeon, yên tĩnh ngồi trong văn phòng, một ly cà phê sẫm màu bồi cô vượt qua suốt cả đêm.
Chợt đột nhiên, đèn bị mở ra, Eunjung bị đâm lung lay ánh mắt, tay phải nâng lên, che ở trước mặt, híp mắt nhìn, Jessie trong lòng ôm một hộp Kentucky Fried Chicken, cười híp mắt đi đến, cởi áo ba-đờ-xuy vừa nói.
"Tôi chỉ biết cô còn tại đây, này, mang đến cho cô món yêu thích nhất chân gà."

Eunjung nhếch miệng cười cười, đưa tay tiếp nhận áo khoác Jessie, xoay người đưa một ly cà phê nóng cho Jessie. Jessie tiếp nhận cà phê, nhìn thấy ánh mắt Eunjung có chút phức tạp.

"Jung, tôi phát hiện cô rất biết chiếu cố người khác"
Đang ăn chân gà Eunjung nghe xong lời này thiếu chút nữa giữ lại, quay đầu lại, khó hiểu nhìn lên Jessie, nghe Không lầm đi. Cô không cho người chiếu cố là tốt rồi... .
Jessie nắm cái ly thẳng tắp nhìn Eunjung, có chút anh tuấn tóc dài đen sáng bóng, mắt to nhấp nháy tinh quang, môi lại luôn mang theo thản nhiên tươi cười. Eunjung đến WJ cũng đã ba tháng, cô đến, đã rót vào WJ không ít sức sống, mọi người bình thường luôn hi hi ha ha nháo thành nhất đoàn, công tác tốt, Eunjung tiến bộ bay nhanh, vì thế, Woon Ji có ý đặc biệt tìm cô nói qua.
Lòng hiếu kỳ mãnh liệt sử dụng Jessie nghe lén hai người đối thoại, Eunjung thanh âm luôn luôn là bình thản không có gì lạ, thậm chí có chút không nghe ra ý tứ, mà khi Woon Ji chị nói đến một người tên là Jiyeon thì Eunjung lại bởi vì kích động mà thay đổi giọng điệu, ngữ khí cũng là trước nay chưa có, lúc đi ra, Eunjung trong mắt mơ hồ hàm chứa lệ, ngồi ở ghế trên đối với Computer ngơ ngác xuất thần, một lúc sau thở dài, làm việc càng thêm ra sức.
Cô không cần Eunjung tâm từng có ai để yq qua, cô để ý chính là Eunjung hiện tại. Có thể là gia đình ảnh hưởng, từ nhỏ đến lớn, Jessie đối cảm tình từ trước đến nay lớn mật trực tiếp, có yêu liền nói thẳng ra miệng, giấu ở trong lòng làm gì, cô tuyệt đối làm không được. Từng cố ý ám chỉ qua với Eunjung, có thể... Nói chuyện với Eunjung nhiều loại đề tài, luôn sẽ nghĩ tất cả biện pháp đổi vị trí, bất đắc dĩ rất nhiều, lại càng thêm kích thích Jessie tâm háo thắng, yêu thì phải tranh thủ.

"Jung—— "

Jessie nhìn Eunjung, mắt đầy thâm tình, Eunjung như là dự đoán được cái gì, hai mắt trốn tránh, cúi đầu không nhìn tới cô.
Buông tay ly cà phê Jessie vòng qua sô pha, hàm chứa ý cười bước đến hướng Eunjung , hai tay để ở ghế dựa hai bên, đem Eunjung khóa ở bên trong, Jessie tự tin cười, mắt đẹp híp lại, nhìn người trước mắt cúi đầu, không có người nào cự tuyệt qua vẻ đẹp của cô, Jessie tin tưởng, Eunjung cũng đồng dạng như thế, nhẹ nhàng phả hơi thở trong suốt vào vành tai Eunjung, Eunjung lui lui cổ, sắc mặt đỏ lên, ngẩng đầu, không lưu tình chút nào một phen đẩy Jessie ra.
Jessie lui về phía sau vài bước, không thể tưởng tượng nổi nhìn Eunjung, trong mắt lệ quang lóe ra, có chút nghi hoặc, có chút bị thương, càng nhiều lại là ủy khuất.

"Vì cái gì?"

Jessie cắn cắn xuống, gắt gao nhìn chằm chằm Eunjung.

Eunjung tinh thần mỏi mệt, phất phất tay
"Jessie, chúng ta không có khả năng."

Jessie tiến lên vài bước, tới gần Eunjung, khí thế bức người.

"Vì cái gì không có khả năng? Jung không thích tôi?"
Eunjung cũng không có né tránh, mà là ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Jessie , nói nhỏ

"Tôi có vợ."

Jessie ngơ ngác một chút, cực nhanh hỏi lại
"Là Park Jiyeon? Có thể các người đã muốn chia tay —— "

Chia tay hai chữ thật sâu là Eunjung tâm đau đớn, Eunjung có kiêu ngạo, yếu ớt bất lực chỉ có thể để một ít người thấy, đối với người ngoài, Eunjung vĩnh viễn là kiên cường. Eunjung dựa vào ghế, cũng không đáp lời. trong tâm lặng lẽ nhắc tới tên Jiyeon, ba tháng qua, chính mình luôn luôn tránh cái Jiyeon, bị Jessie dễ dàng như thế nói ra, đơn giản một cái tên, lúc này phảng phất có ma lực giống như quanh quẩn ở trong lòng Eunjung, bỏ đi không được.
Jessie nhìn không chuyển mắt nhìn chằm chằm Eunjung, đem biểu tình Eunjung thu hết vào mắt, nói thật, nàng có chút ghen tị Jiyeon. Một nữ nhân dạng gì mới có thể có được làm người khác hâm mộ tình yêu khi còn có thể thật sâu thương tổn lại có cuồng dại yêu, là không biết quý trọng vẫn là bất đắc dĩ? Cô muốn biết, phi thường muốn biết, nghĩ vậy, Jessie nhếch miệng, nhìn chằm chằm Eunjung mang theo thật sâu ủ rũ hai mắt, rốt cục chịu nói ra tới đây mục đích thực sự.

"Jung cũng biết, công ty của chúng ta một mực mở rộng nghiệp vụ, tìm kiếm thị trường mới."

Eunjung ngẩng đầu kinh ngạc nhìn lên cô, trong lòng có chút nghi hoặc, như thế nào đột nhiên nói đến đây?
Jessie dừng một chút, nói tiếp.

"Gần nhất một công ty ở Incheon có chế tạo, như là di động, Computer Chip chẳng hạn, cậu cũng biết, WJ dù sao chính là thời kỳ trưởng thành, bất luận là tiền vốn vẫn là thực sự không đủ, cho nên tìm một công ty thực lực tương đối hùng hậu để hợp tác. Mà ngày mai, công ty kia người phụ trách muốn đến WJ hiệp đàm —— "

Eunjung gật gật đầu, dựa theo thói quen thường ngày thuận miệng hỏi.

"Ân, tốt, có phải hay không Woon Ji không đến, lại để cho chúng ta cùng đi?"

Jessie gật gật đầu, nửa ngày, nhìn thấy Eunjung phun ra mấy từ.

"Tôi nghe nói cái kia công ty kêu Là Park thị, mà giám đốc tên.. Tên là Park Jiyeon..."

.........

"Jiyeon, con thật sự tìm được Eunjung sao?"

Park mẹ bắt lấy tay Jiyeon, kích động hỏi.

Jiyeon đối với Park mẹ gật gật đầu, mặt tái nhợt má tựa hồ có chút hồng nhuận, trong mắt tụ lên một tia ánh sáng, mà Park mẹ cũng rốt cục nhẹ nhàng thở ra, buông tay đang nắm Jiyeon ra, chậm rãi ngồi ở trên ghế sa lon.

"Lần trước lễ tình nhân Eunjung gọi điện thoại con tra được là ở Nhật bản, mới phát hiện Eunjung hiện tại ở WJ làm trong bộ phận tiêu thụ, nghe nói, làm tốt lắm, con nghĩ qua trực tiếp đi tìm Cậu ấy, có thể Jung nhất định sẽ không muốn thấy con.."

Nói đến đây, Jiyeon chậm rãi cúi đầu, thần tình bi thương.

Jung rời đi ba tháng, cả nhà không khí trầm lặng, bởi vì Park thị đối với Eunjung xử phạt, Ham gia cũng không nguyện cùng park gia lui tới, từng cùng nhau cười vui, bất đắc dĩ lòng chua xót cùng vắng vẻ. Ngay cả Eunjung không có tim không có phổi khuôn mặt tươi cười, yêu tận xương Jiyeon lại muốn bao nhiêu đau triệt nội tâm. Jiyeon tìm không thấy Eunjung liền mỗi đêm mỗi ngày mải miết công tác, nếu không nguyện cùng Park cha nói chuyện, đối Sun Ha cũng là đã tràn ngập địch ý, mỗi đêm mỗi đêm ngủ không yên. Đêm dài người tĩnh hết sức, cô một người ngồi ở ban công đá cẩm thạch trên sàn nhà, ôm đầu gối im lặng khóc, một chút chuyện nhỏ, một câu tình ca có thể mời nàng rơi lệ đầy mặt, đối mặt tất cả chuyện này, park mẹ mặc dù đau lòng lại cũng đành chịu, mà duy nhất có thể hủy diệt nước mắt Jiyeon, lại sớm rời đi.
Park cha theo trong phòng ngủ đi ra, ngẩng đầu nhìn phía Jiyeon, mà Jiyeon vẫn cùng thường ngày giống nhau, vẻ mặt lãnh mạc, không nhìn tới hắn.
Park cha nhìn trong lòng đau xót, thở dài, đi lên trước muốn ngồi bên người Park mẹ rồi lại bị Park mẹ cực nhanh phát ra, phụng phịu liếc mắt hắn một cái, Park mẹ đứng dậy đi ra ngoài.
Park cha lắc đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ, từng bước sai từng bước sai, hắn biết vậy chẳng làm, bởi vì bản thân chi tư, bức đi sự tín nhiệm của Eunjung, Eunjung không có việc gì liền quấn quít lấy hắn chơi bài "Con rể", mà hắn cũng vì thua trận mà cảm thấy hạnh phúc vui vẻ. Jiyeon đối với hắn, không còn tôn kính cùng sùng mến mộ như ngày xưa, có chính là vô chừng mực Lãnh Mạc. Mà vợ chồng son park mẹ, cũng bởi vì hắn lừa gạt, hắn giấu diếm, nếu không chịu tin tưởng một câu nói của hắn, hai người cũng đã suốt chiến tranh lạnh hai tháng.
Như vậy đau, là hắn sống hơn bốn mươi năm chưa bao giờ cảm thụ trôi qua, giống như trong lòng bị khứa một dao, nhả không ra lại đi không xong, so với thua trận cả công ty còn khó hơn, cũng làm cho hắn hiểu được, thân tình, còn hơn hết thảy.

Nghĩ vậy, park cha dấy lên một điếu thuốc, thật sâu hút một hơi, ngẩng đầu, nhìn phía  Jiyeon.

"Jiyeon, ba ba đã vì con cùng Sun Ha tan vỡ, con lại không chịu tha thứ ta?"

Jiyeon lắc đầu, thản nhiên trả lời.
"Người làm hết thảy không phải vì bất luận kẻ nào, là vì mình."

Park cha không nói, yên lặng cúi đầu, hắn hiểu được, hiện tại chính mình nói cái gì cũng vô dụng, duy nhất có thể làm cho Jiyeon, Park mẹ tha thứ cho mình cũng chỉ có người kia bị bản thân của hắn bức đi...
Jiyeon nhìn ngoài cửa sổ xuất thần, một hồi lâu sau, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào park cha, trong mắt hiện lên một tầng hơi nước.

"Cha, con Park Jiyeon là nữ nhi của người, của com hết thảy cũng đều là người cấp cho, con không có bất kỳ lý do đi trách cứ người cái gì, con chỉ hi vọng... Chỉ hi vọng người không cần lại đi thương tổn Jung... Hết thảy đều là con không đúng....cậu ấy oán con hận con com đều không lời nào để nói, đây là con chấp nhận chịu..."

Nói đến đây, cảm xúc Jiyeon có chút kích động, lệ trơn bóng theo hai má chậm rãi chảy xuống, mùi vị chua sót.

"Con lựa chọn buông tha cho cậu ấy...cậu ấy thống khổ, con không có đi an ủi cậu ấy...Jung cậu ấy, bị rất nhiều ủy khuất, có thể vì con.. cậu ấy..."

Tiếng khóc lóc quanh quẩn ở trong phòng khách, nhìn thấy con gái khóc không thành tiếng, park cha tâm cũng vỡ thành từng mãnh.

Jung, Ba thực xin lỗi con, thực xin lỗi con...

*******
Từ sau khi Eunjung đi rồi, Sun Ha nhanh hơn tiến độ, vẫn không quên âm thầm lấy đi cổ phần của tập đoàn Park thị, nhưng khi Sun Ha tràn đầy tự tin muốn thâu một nữa Park thị, mới phát hiện đám người bên cạnh cô từng thề trung thành lại là tay sai của Patl Ba mà thôi, Park cha yếu đuối, lui nhường chẳng qua là dụ dỗ cơ mắc câu mà thôi, mà chính cơ, cũng đã sớm đi vào bố trí của Park cha.
Toàn bộ minh chức bị nhanh chóng cướp đoạt, sự tình tựa hồ trở lại nguyên điểm, nàng Sun Ha lại như ba năm trước đây thông thường bị Park cha dấu diếm dấu vết, đứng trong mắt mọi người như trước vênh váo đắc ý Sun Ha tổng giám đốc, chẳng qua chỉ là một bông hoa khô héo mà thôi.

Jiyeon đem Park thị toàn bộ cải cách, phàm là cùng Sun Ha có liên hệ, đều không chút do dự cho từ chức, vì thế công ty cao thấp lòng người bàng hoàng. Bởi vì lần này cải cách Park thị nên có hơi mới mẻ, công ty linh động không ít, cạnh tranh làm bằng máy cũng càng thêm thành thục, càng ngày càng có được đãi ngộ, vì thế đem làm Park thị dốc sức, mà Sun Ha ảm đạm cũng không tiếp tục ôm cái gì hi vọng. Hiện giờ nàng, thầm nghĩ muốn tìm Jiyeon hảo hảo nói chuyện.
Ngồi trong quán rượu quen thuộc, nghe hờ hững âm nhạc, Sun Ha tâm lại mơ hồ dâng lên hi vọng.
Mà khi ánh mắt Jiyeon lạnh như băng nhìn cô, cô đã biết, hết thảy đều trở về không được như trước, muốn cho mình lưu lại cuối cùng tôn nghiêm, không nói thêm một câu, Sun Ha đứng dậy, đi từ từ đi ra ngoài.
Ngày hôm sau, Jiyeon tính mở ra hộp thư xem xét, Sun Ha đã muốn ngồi phi cơ, ly khai nơi cô thương tổn đến Mĩ.
Ngắn ngủn một phong thơ, đến vô tận đau xót.

Jiyeon mình yêu cậu, tuyệt so với Eunjung mình không thiếu nửa phần.
Nếu chưa từng đến được, có lẽ cũng không có ngày hôm nay đau xót.
Ở Mĩ, tại nơi xa lạ, một mình mình luôn luôn chóng đỡ là trong hồi ức cậu mỉm cười thản nhiên, mùi thơm của cơ thể, còn có kia vô tận ôn nhu.
Chính là chậm từng bước, chính là bỏ lỡ một giây, cậu liền bị người khác ôm ấp cướp mất, Jiyeon, cậu muốn mình như thế nào trấn định? Như thế nào buông tha?
Vì yêu cậu, mình cố gắng, thậm chí dùng tánh mạng đi uy hiếp, cậu cũng không nguyện liếc mắt xem mình một cái, cuối cùng, mình buông tay, mình thống khổ, mình lại khóc lại chẳng có ai bên cạnh.
Jiyeon, mình đối với chính mình hết thảy chưa từng hối hận. Cha mẹ chết vì trả thù, mình Sun Ha tuy rằng thất bại, mình cũng không hối hận.
Jiyeon, đến hiện tại, mình như cũ vẫn yêu cậu, đời này kiếp này trong tâm chỉ có cậu.
Cậu yên tâm, mình sẽ bắt buộc chính mình tham gia hội họa, có lẽ trong tương lai mõi một ngày, mình sẽ giơ lên khuôn mặt tươi cười nói cho cậu biết, mình thực hạnh phúc...

Cerrada Computer, Jiyeon thân mình về phía sau, tựa vào ghế, nhắm lại hai mắt. Thật lâu sau, khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt, trên mặt của cô lại lộ vẻ mỉm cười thản nhiên, mấp máy lên tên người nọ từng yêu nhất đôi môi đỏ mọng, nhẹ nhàng nói nhỏ
Sun Ha, cậu cần hạnh phúc.

.........

Thứ hai, Eunjung từ trên giường nhảy dựng lên. đồng hồ báo thức chẳng qua là bài trí, từ lúc rời đi Jiyeon, cô sẽ thấy ngủ không ngon, mỗi ngày trời còn chưa sáng liền mở hai mắt, suy nghĩ nhớ nhung cái kia...
Eunjung ăn mặc chỉnh trang, đối với gương chiếu chiếu, một phát miệng, lộ ra cái thật to tươi cười cho mình, đẩy cửa, chân dài bước ra, bước nhanh đi ra ngoài. Từ khi bên người không có Jiyeon, Eunjung càng thêm không thèm để ý thân thể của chính mình, tùy ý tiêu xài, mỗi đêm công tác, mỗi ngày mấy cái bánh bao làm qua loa, cũng là, không có người nọ, ngay cả mục tiêu sống sót đều không có, còn sẽ để ý cái gì khỏe mạnh?
Eunjung dùng sức lắc đầu, cố gắng bắt buộc chính mình không nghĩ nhiều, có thể lại có thể nào không thèm nghĩ nữa...
Trên đường, Eunjung theo xe công vụ đi xuống, hai tay sáp đâu, chậm rãi đi hướng WJ, chân chính đến nơi này một khắc, tâm cũng không tiếp tục không yên, mà là khó được bình tĩnh. Hai người gặp nhau lần nữa là tất nhiên, cô vì sao phải trốn Jiyeon, mấy tháng này cô Eunjung chịu khổ chẳng lẽ còn không đủ sao? Trong lúc cô khó sống Jiyeon ở nơi nào? Trong lòng của Jiyeon chỉ có Park thị, không có chính mình, thậm chí cả cơ bản nhất tín nhiệm đều chưa từng cho cô, đau dài không bằng đau ngắn, nếu thật vất vả ra đi, cứ như vậy đi.. .. .

Đi đến đại sảnh WJ, Eunjung vừa mới tích lũy lên dũng khí lại bị trước mắt một màn đánh cái dập nát, Woon Ji vẻ mặt tươi cười cùng một cái dáng người cao gầy khuôn mặt tinh xảo đang trò chuyện, người nọ lễ phép quay lại mỉm cười thản nhiên, có thể mặc cho ai đều có thể nhìn ra, kia cười nhiều ít có chút gượng ép, cô cũng giống như là đang suy nghĩ thứ gì đó giống như không yên lòng, liên tiếp nhìn xung quanh.
Thời gian ở một khắc này đình chỉ, Eunjung quên hết thảy, ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, không chuyển mắt nhìn chằm chằm Jiyeon.
Ba tháng không gặp, Jiyeon tiều tuỵ thiệt nhiều, cả người càng thêm gầy, hai má hơi hơi hãm, tóc lại dài thêm, ôn nhu tán ở phía sau lưng, Eunjung đứng ở một bên nhìn Jiyeon, nguyên tưởng rằng tâm đã chết lại bắt đầu không tự giác đau đớn, Jiyeon thản nhiên cười, tươi cười như cũ là nụ cười Eunjung yêu nhất, thần như cũ là Eunjung miệng mê luyến, hết thảy đều có chút dường như đã có mấy đời cảm giác, kia từng khắc hết thảy tựa hồ cũng theo thời gian bùn phát.
Woon Ji cười hướng Jiyeon giới thiệu tình huống cụ thể của công ty, xoay người nhìn thấy Eunjung đứng một bên ngây ngốc, ngơ ngác một chút, lại lập tức kịp phản ứng, cười nhẹ đi lên trước.

"Eunjung, đến đây?"

Jiyeon yên lặng nghe trong lời nói Woon Ji, mạnh quay đầu lại, phải nhìn...người kia quen thuộc hai má trong nháy mắt, nước mắt xông lên trong lòng, tay phải cầm thật chặc, cố nén kích động trong lòng, thân mình từng trận run rẩy. Jiyeon hai mắt vô cùng lo lắng ở trên người Eunjung, ánh mắt rất lưu luyến mà chấp nhất, nói hết trong lòng vô tận tưởng niệm. Cơ hồ là theo bản năng, Jiyeon tiến lên vài bước, không để ý Woon Jo ở đây, dùng sức đem Eunjung ôm vào trong ngực, Jiyeon mùi thơm trên người quen thuộc bay vào trong mũi Eunjung,  Eunjung nước mắt dần dần tràn ra, từng giọt chảy xuống, lại ở trên gương mặt Jiyeon, hai người lệ giao hội cùng một chỗ.

Hai người ôm nhau thật lâu, Jiyeon than chiếp nói nhỏ bên tai.

"Jung, mình nghĩ cậu.. Rất muốn..."

Thanh âm quen thuộc phiêu lọt vào trong tai, Eunjung thoảng qua thần trí, mạnh đẩy Jiyeon ra, lui về phía sau hai bước, đứng ở bên người Woon Ji, quay đầu đi chỗ khác, không hề nhìn Jiyeon.
Jiyeon trợn to hai mắt kinh ngạc nhìn Eunjung, lệ như trước chậm rãi chảy xuống.
Jung, cậu còn tại giận mình? Hay là không chịu tha thứ mình sao?

Jessie ôm một chồng tài liệu theo hướng bộ phận tiêu thụ đi ra, thấy trên mặt hai người tràn đầy nước mắt, ngơ ngác một chút, rất nhanh kịp phản ứng, xoay người, híp mắt, nhìn ... từ trên xuống dưới ...Jiyeon.
Jiyeon quả nhiên là mỹ nữ, không nói này không thể xoi xét hoàn mỹ gương mặt cùng ma quỷ dáng người, riêng khí chất này liền không ai có thể so được, nhu nhược lộ ra bất khuất kiên cường, nhìn phía hai mắt quyến luyến của Eunjung, Jessie đột nhiên cười, làm trò mấy người trước mặt, tiến lên, xoa nhẹ đầu Eunjung, cười khẽ.

"Làm sao vậy? Có phải hay không buổi sáng lại chưa ăn cơm? Như vậy ủy khuất."

Eunjung ngẩng đầu, hướng Jessie cười, cũng không nhiều nói.
Jiyeon đứng ở một bên, im lặng nhìn hai người động tác thân mật ăn ý, trong mắt xẹt qua một tia chua xót, cũng không nhiều lời, quay đầu, nhìn phía Woon Ji.

"Hiện tại có thể bắt đầu chưa?"

Woon Ji gật gật đầu, xoay người liếc mắt Eunjung một cái,  thở dài, mang theo Jiyeon hướng phòng họp đi đến.
Theo góc độ bạn bè mà nói, cô xem hết Eunjung làm Jiyeon chịu khổ sở cùng ủy khuất, cũng không hi vọng các nàng tiếp tục cùng một chỗ, có thể một mặt khác.. ..Jiyeon không ngại cực khổ bay đến WJ đến nói chuyện hợp tác, rốt cuộc làm cái gì, nàng so với ai khác đều rõ ràng.. .. .
Mấy người một trước một sau đi tới phòng họp, ánh mắt Jiyeon từ đầu đến cuối liền chưa từng rời đi Eunjung, nàng si ngốc nhìn trên đài Eunjung đối với màn hình lớn chậm rãi mà nói, đối công ty sản phẩm tính năng, giá, thị trường, tiền cảnh phân tích mạch lạc, rõ như lòng bàn tay, ngắn ngủn mấy tháng của Eunjung trưởng thànhrất nhiều, sắc mặt tuy rằng không thật là tốt, nhưng trong mắt tự tin lại càng nhiều, xem đến nơi này, Jiyeon khóe miệng rốt cục thản nhiên tươi cười, bất kể như thế nào, cô lại nhìn thấy Ham Eunjung không phải sao? Chỉ cần biết rằng Eunjung ở nơi này, chỉ cần có thể tìm được cậu ấy, liền nhất định sẽ không tiếp tục buông tay.

Bốn người ở trong phòng hội nghị đợi cho tới trưa, đem hợp tác cụ thể nói từng bước, nhân viên phụ trách thế nào phương diện toàn bộ đã định, Woon Ji thở một hơi dài nhẹ nhõm, cúi đầu, cười nhìn phía Jiyeon.

"Park tổng mệt mỏi đi, cùng nhau ăn cơm trưa đi, khách sạn đã muốn sắp xếp xong xuôi, khó được đến Nhật bản, này trong đó, tôi sẽ phái người phụ trách hết thảy thủ tục cho cô"
Bất ngờ, Jiyeon lại lắc đầu cự tuyệt.

"Không cần cám ơn Woon Ji thật là tốt ý, tôi còn có việc."

"Nga?"
Woon Ji trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhìn thấy Jiyeon, cũng không miễn cưỡng, cười cười, thẳng cái lưng mỏi, đi ra ngoài. Jiyeon đứng dậy, chậm rãi đi hướng Eunjung, đối với bên người Eunjung Jessie nhẹ nhàng cười.

"Chẳng biết có được không để cho tôi cùng Eunjung một mình tâm sự."

Jessie mỉm cười, gật gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài, đóng cửa lại trong nháy mắt, thản nhiên nhìn Eunjung liếc mắt một cái.
Trong lúc nhất thời, phòng họp chỉ còn lại có Eunjung cùng Jiyeon hai người, Jiyeon đi lên trước, nhìn thấy Eunjung không nói được lời nào ngồi ở trên ghế, yêu say đắm nhìn Eunjung một lúc sau, đưa tay, nâng mặt Eunjung, bắt buộc Eunjung cùng mình đối diện.

"Jung, mình tới tìm cậu ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro