chương 55
"Eunjung. "
Ba mẹ Ham sớm đã đứng trước cửa chờ Eunjung chở về, nhìn thấy Eunjung sắc mặt trắng bệch. Eunjung nghe thấy Ham mẹ gọi mình, ngẩng đầu, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn bà, một lát sau, nước mắt từ từ chảy xuống.
"Mẹ, con không dùng tiền công quỹ của Park thị, con không có, là mọi người hãm hại con, con không có."
"Mẹ biết —— "
Eunjung mang theo thanh âm ủy khuất làm cắt nát tâm can của Ham mẹ, Ham mẹ cắt đứt lời nói của Eunjung, bước nhanh đi lên phía trước, mạnh mẽ đem thân thể gầy yếu của Eunjung ôm vào trong ngực, cũng không khống chế được mà rơi nước mắt.
"Jung, con chịu ủy khuất."
Có nhà cha mẹ nào có thể đứng nhìn con gái mình bị người ta vu oan, buổi sáng Ham mẹ đang làm việc thì nhận được điện thoại của Bae Seul, nghe xong mặt liền tái nhợt, lập tức chạy về nhà, đem Ham ba cũng gọi trở về, không yên lòng bất an chờ đợi một ngày.
Ham mẹ cắn răng, chịu đựng không cho nước mắt rơi xuống, ở nơi bả vai Eunjung vỗ nhẹ. Hiện giờ, bà đối Eunjung, là đau lòng, còn đối với Jiyeon, còn lại là trái tim băng giá.
"Junh, không sợ, trời sập xuống vẫn có mẹ bảo vệ con a. "
Eunjung rúc vào trong lòng Ham mẹ, mấy ngày nay đến Park thị chịu ủy khuất cùng lòng chua xót, cô mệt, thật sự mệt mỏi quá, trước kia công tác chỉ là thân thể mệt, mà hiện giờ tâm mệt đem cô bức đến hỏng mất, thậm chí cả nước mắt đều nhanh khô kiệt.
Jiyeon, tôi không biết tôi còn có thể chống đỡ được bao lâu, tôi đối với cậu là yêu, chưa bao giờ thay đổi, có thể vì yêu càng sâu, tâm lại càng đau.
Ham mẹ ôm Eunjung khóc một lúc lâu, ở Han ba khuyên giải, hai người chậm rãi đi trở về nhà, Eunjung an ủi nói cho Ham mẹ biết chính mình không có việc gì, rồi đi từ từ tiến vào phòng ngủ.
Cả phòng nhỏ nơi nơi đều là hương vị của Jiyeon, Eunjung khóc sưng hai mắt khống chế không nổi trong lòng tưởng niệm, Eunjung lấy điện thoại trong túi quần ra, nhìn nhìn màn hình, như trước không hề có thông báo một cuộc gọi hay tin nhắn.
Eunjung nhìn hồi lâu, cắn răng, vẫn là bấm dãy số quen thuộc.
Cô Ham Eunjung không cần tôn nghiêm, không biết xấu hổ, chỉ hi vọng Jiyeon nói cho cô biết tất cả chuyện này cùng Cậu ấy là không quan hệ.
Một lần lại một lần không thể gọi được cho Jiyeon, Eunjung vốn là lòng đã đau nay lại không chịu nổi rất đau rất rất đau a, ngay tại thời điểm chuẩn bị buông tha cho mọi thứ, điện thoại lại phát ra âm thanh, Eunjung do dự nửa ngày, cuối cùng là nghe máy.
"Eunjung —— "
Park cha thanh âm mệt mõi truyền đến, Eunjung nhéo ống quần, bình tĩnh nói.
"Ba.."
Lập tức, điện thoại bên kia lại trầm mặc, Eunjung dùng tay trái che miệng lại, áp lực tiếng khóc từ khe hở cũng không chịu nổi mà tràn ra.
"Ba, người để cho con nói chuyện với Jiyeon được không? Con cầu người, van cầu người, con mặc kệ Sun Ha, ba con..... "
"Eunjung, đừng trách Ba nhẫn tâm, con đi đi đến một nơi thật xa đi, liền giống lúc trước chúng ta đã nói, biến mất ba tháng, ba tháng sau. Ba cam đoan cho con cùng Jiyeon quay về bên nhau, ta—— "
Eunjung trầm mặc, dần dần, trong mắt rơi lệ Mẹ nó chứ, hiện ra thật sâu toàn là hận ý. Cô cắn răng, kiên quyết cúp điện thoại, cánh tay nâng lên, di động trên không trung cũng rơi xuống.
Các người đủ rồi! Tôi yêu chính là Park Jiyeon, tôi khoan dung, nhường nhịn chỉ cần Jiyeon, tôi Ham Eunjung chịu đủ rồi! Chịu đựng đủ sự ép buộc của Sun Ha, càng chịu đựng sự yếu đuối của Jiyeon!
Yêu là từ hai phía, chỉ có một người nỗ lực yêu, sẽ duy trì bao lâu?
Eunjung ngồi ở bên giường, nhìn bức ảnh chụp chung của cả hai mà xuất thần, hai người yêu tám năm, suốt tám năm, tâm cho Jiyeon, tổn thương lưu về cho bản thân mình.
Eunjung cắn răng, trong mắt tất cả đều là không cam lòng, Park Jiyeon, cậu vì cái gì không thể dũng cảm yêu một lần?
Tôi dùng toàn bộ tất cả yêu cậu, mà hiện giờ xem ra, tôi đã thua....
Bầu trời dần dần đen lại, Eunjung đứng dậy, chân có chút ê ẩm tê dại, lắc đầu. Eunjung ngẩng đầu, nhìn nhìn trên tường bước đến tủ quần áo lấy ra quần áo xếp vào vali, đem hộ chiếu, giấy căn cước theo, lại lấy điện thoại di động ra tháo luôn sim điện thoại, đặt ở trên mặt bàn, lôi kéo hành lý , kiên quyết đẩy cửa đi ra ngoài.
Đi ở trên đường nhỏ quen thuộc, Eunjung trong đầu tất cả đều là từng ly từng tý những ký ức của Jiyeon, cô ngẩng đầu lên, không cho nước mắt chảy xuống.
"Jung?"
"Do Eun , Jung Jung đến đây."
"Jung, cậu đây là muốn đi ra ngoài du lịch, đúng rồi, Jiyeon, như thế nào không cùng đi?"
Eunjung miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười, không trả lời lại.
Do Eun nghe tiếng từ trong nhà đi ra, Eunjung buông hành lý, cầm tay Do Eun, nhìn thấy Do Eun, đôi mắt ảm đạm.
"Do Eun, tôi lần trước đáp ứng cùng cậu cùng đi chơi... cậu... ."
"Jung, làm sao vậy?"
Do Eun giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, bất an nhìn Eunjung, nàng tuy rằng nhìn không thấy, nhưng Eunjung làm cô hiện lên cảm giác lo lắng.
Eunjung lắc đầu, giơ tay lên, lau nước mắt.
"Tôi muốn đi nơi khác nghỉ dưỡng một chút, có thể, có thể thật lâu mới có thể trở lại thăm cậu —— "
" Nhật thế nào?"
"Chỗ đó rất xa, cậu không nên hỏi ."
"Vì cái gì? ? ? ! ! !"
Do Eun giật mình mở to hai mắt, cầm lấy tay Eunjung đột nhiên nắm chặc.
Eunjung cười khổ lắc đầu.
"Cậu yên tâm, tôi chỉ đi giải sầu, tôi ở nơi này có một người bạn tốt, mời tôi rất nhiều lần, bởi vì Jiy.. Ân, không đi, hiện tại vừa lúc, vô sự một thân nới lỏng, tôi cũng đi du lịch một chuyến, xem như giải sầu ."
"Jung —— "
Do Eun nhìn cô, thanh âm mang theo lo lắng
**********************************
Park thị phòng tổng tài.
Jiyeon trong phòng mãi miết làm việc, đã muốn hai ngày chưa ngủ nàng khuôn mặt khô héo, trước mắt là dày đặc vành mắt đen, bên cạnh là một ly cà phê đã lạnh.
Thư kí cầm một chồng tài liệu từ bên ngoài đi vào, đưa cho Jiyeon, lui ra phía sau hai bước, nhìn thấy Jiyeon tiều tuỵ hai má, không đành lòng mở miệng.
"Park tổng, cô nghỉ ngơi một hồi đi, tiếp tục tiếp tục như vậy, tôi sợ cô—— "
Jiyeon hé miệng, vô lực lắc đầu, cũng không đáp.
Thư kí quan sát park tống gầy yếu như vậy, tâm bắt đầu đau đớn, cô theo Jiyeon năm năm, chưa bao giờ thấy nàng như thế thất thố qua. Không ăn không uống, liền chỉ biết xem xét toàn bộ văn kiện xuất nhập cảng của bộ phận tiêu thụ, tiếp tục như vậy, cho dù là làm bằng sắt thân mình cũng chịu không nổi.
"Park tổng, tôi biết cô đau lòng vì Eunjung, chính là —— "
Nghe được tên Eunjung, Jiyeon luôn luôn thờ rốt cục có phản ứng, để bút trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn thư kí, ánh mắt có chút ướt át.
"Han Na, cô theo tôi lâu như vậy, xem như chứng kiến tôi cùng Eunjung yêu nhau, hiện giờ, cậu ấy như vậy, tôi có thể nào an tâm đi nghỉ ngơi, tôi thực xin lỗi cậu ấy, càng không có mặt mũi gặp cậu ấy"
Nói đến đây, Jiyeon hạ giọng, đôi mắt sưng đỏ, cô nghĩ tới Eunjung lòng đau xót. Lại nghĩ tới Ba park cuối cùng theo như lời nói, một tia oán hận tồn tại trong lòng, cô ngẩng đầu nhìn Han Na, trong mắt chưa bao giờ có sắc bén.
"Cô không cần phải xen vào, lần này, tôi sẽ không tiếp tục băn khoăn gì tình cảm, nhất định phải cho Eunjung một cái trong sạch!"
Han Na nhìn Jiyeo tuyệt tình, biết khuyên giải an ủi cũng vô dụng, thở dài, đóng cửa lại, yên lặng lui ra ngoài. Vừa đi đến cửa đã bị một người cao gầy khuôn mặc diễm lệ vẻ mặt tức giận, cô nhíu mày ngẩng đầu, mới vừa muốn nói gì, chỉ thấy người kia đá văng cửa phòng tổng tài, bước vọt đi vào.
Đang uống cà phê Jiyeon yên lặng nghe đến thanh âm kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy Hyomin tức giận đến sắc mặt phát tím, nổi giận đùng đùng nhìn Jiyeon.
"Park Jiyeon, tôi không nghĩ tới cô sẽ như thế! Tôi Hyomin mắt bị mù, nhận thức cô làm bằng hữu, cái này cô vui vẻ, Eunjung đi rồi! Bị cô dùng thủ đoạn bức đi !"
"Ba!"
Hyomin vừa dứt lời, cái ly rơi xuống đất thanh âm lập tức vang lên, màu rám nắng cà phê tràn ra trên đất, cũng như tâm của Jiyeon cũng tan vỡ, không còn cách nào khâu lại.
"Hyomin cậu nói cái gì?"
Hyomin lắc đầu, nước mắt rơi trên mặt.
"Tôi biết chuyện của công ty cậu sau đó ngay lập tức đi đến Ham gia, vừa vào nhà liền nhìn thấy Ham mẹ, Ham ba đang khóc..."
Tâm Jiyeon chậm rãi trầm xuống, đẩy cửa chạy ra khỏi Park thị. Cô không tin, không tin Eunjung sẽ rời đi, hai người hứa sẽ ở cạnh nhau a, như thế nào biết, như thế nào sẽ như thế....
Jung, cậu sẽ không không quan tâm mình không phải sao?
Jiyeom cắn răng chạy, bởi vì chạy trốn quá mức kịch liệt, cơ thở hổn hển, tim đập kịch liệt, sắc mặt trắng bệch, thậm chí mặt cũng xanh mét, dùng sức gõ lên cửa nhà Ham gia
"Mẹ, mở cửa, con là Jiyeon "
"........"
Cửa bị mở ra, Ham mẹ đứng ở trước cửa, ánh mắt ửng đỏ, mặt không chút thay đổi nhìn Jiyeon.
"Cô tới làm gì?"
"Mẹ "
Jiyeon thanh âm khàn khàn hướng Ham mẹ, Jiyeon không còn nhìn ra sự sủng ái của Ham mẹ dành cho mình, có cũng chỉ là xa lạ.
Ham mẹ cười lạnh.
"Không dám, park tổng đừng kêu tôi là Mẹ a."
"Mẹ, người đừng như vậy..."
Ánh mắt Jiyeon bắt đầu ướt át, từng là gia đình hạnh phúc, từng là người yêu của Eunjung, từng được Ham mẹ thương yêu, tất cả chuyện này, có phải là do mình gây ra. Tâm như tê liệt đau quá, vì cái gì, vì sao lại thành như vậy? Jiyeom cắn môi dưới, nắm tay Ham mẹ.
"Mẹ, Jung? Cậu ấy
"
Ham mẹ cuối cùng mềm lòng, thấy Jiyeon tiều tuỵ trước mặt, run rẩy thân mình, cảm thụ tay Jiyeon lạnh như băng, lắc đầu, thở dài.
"Eunjung đi rồi, chỉ để lại một lá thư cho con."
Một câu Eunjung đi rồi, linh hồn Jiyeon hoàn toàn bị chết lặng, máy móc tiếp nhận lá thư gắt gao nắm ở trong tay, cô thấy Ham mẹ, mấp máy môi khô khốc muốn nói cái gì đó, lệ lại từ khuôn mặt chậm rãi chảy xuống, trước mắt Jiyeon tối sầm, không có tri giác.
Lại tỉnh lại, chung quanh là trắng xoá một mảnh, trên tay truyền đến từng trận cảm nhận sâu sắc, một bên Park mẹ thấy Jiyeon tỉnh, bắt lấy tay trái của nàng, đặt ở hai má, nhẹ giọng khóc.
"Jiyeon con đây là muốn giết mẹ sao a!"
Jiyeon lại không hề hay biết, mặc cho Park mẹ khóc, ánh mắt mờ mịt nhìn phía trước, một lát sau, như là nhớ tới cái gì giống như, không để ý trên tay, mạnh đứng dậy. Trong ống tiêm đỏ thẫm máu tươi chảy ngược ra ngoài, park mẹ thét chói tai tiến lên gắt gao đè lại Jiyeon.
"Jiyeon —— "
"Thư thư của con?"
Jiyeon ngẩng đầu, lo lắng nhìn Park mẹ, trong mắt tất cả đều là phiếm hồng tơ máu.
Park mẹ lau nước mắt trên mặt, đem thư giao cho Jiyeon, thở dài, thối lui đến một bên.
Jiyeon run rẩy mở ra lá thư, trước mặt đúng là chữ viết quen thuộc của Eunjung, vốn đã khô cạn nước mắt lại bắt đầu ướt át.
Jiyeon, tôi không biết mình còn có hay không tư cách như vậy gọi cậu.
Tôi yêu cậu, từ đầu đến cuối chưa bao giờ thay đổi, vô luận như thế nào suy sụp, vô luận như thế nào khó khăn, bởi vì yêu cậu tôi tin tưởng cậu.
Tôi Ham Eunjung kiêu ngạo cả đời, từ nhỏ đến lớn bất luận kẻ nào bất cứ chuyện gì tôi dự đoán được chưa bao giờ thất thủ, chỉ có cậu tôi đã thua..
Tôi đi rồi, cậu không cần tìm tôi, chờ tôi nghĩ thông suốt tất cả tôi sẽ trở về, sẽ yêu quý bản thân mình hơn.
Tôi sẽ không lại dùng thân phận là người yêu của cậu yêu cầu cậu bất cứ đều gì, Jiyeon, tôi Ham Eunjung trả lại cậu liberdade, hi vọng cậu có thể hạnh phúc.
Jiyeon nước mắt trong suốt rơi trên tờ giấy, làm giảm bớt nhiều điểm nét mực, dùng sức ôm chặt chính mình.
Jung, không có cậu, thế nào còn có cái gì hạnh phúc......
*************************************
"Nhé, tiểu bằng hữu, ta thật không nghĩ tới ngươi sẽ tìm đến ta!"
Woon Ji một thân váy màu đỏ chói mắt, tóc uốn thành cuộn sóng tán ở sau người, híp mắt đánh giá một thân chán nản Eunjung.
Eunjung lắc đầu, không tâm tư cùng nàng tranh cải.
"Woon Ji, tôi tại sao tới tìm cậu, cậu hẳn là so với tôi rõ hơn. Tôi không muốn làm cho bất luận kẻ nào biết hành tung của tôi, còn có, tôi nghĩ, trừ cậu ra, tiếp tục không ai nguyện ý giúp tôi."
Eunjung chậm rãi cúi đầu, níu lấy góc áo, nước mắt chảy xuống.
Jiyeon vì sao lại như vậy, đối Eunjung tàn nhẫn rời đi, có thể hiện tại liền ức chế không nổi.
Woon Ji nắm chặt tay, thở dài.
"Được rồi, Eunjung, đừng khóc, chuyện của cậu tôi nhiều ít cũng nghe nói. Trước kia, tôi không biết đưa qua nhiều bưu kiện cho cậu, cho cậu gia nhập tập đoàn WJ, cậu chính là không chịu đáp ứng, hiện tại cũng tốt —— "
"Woon Ji, cậu còn tin tôi?"
Eunjung ngẩng đầu, hàm chứa lệ nhìn Woon Ji.
Woon Ji cười - quyến rũ.
"Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ người, tôi Woon Ji xem người cho tới bây giờ đúng vậy."
Eunjung không nói, cúi đầu lôi kéo hành lý đi ra sân bay. Dọc theo đường đi, hai người tương đối không nói gì, Eunjung ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ, Jiyeon chúng ta như thế cách xa nhau, không có cậu, để cho tôi làm sao bây giờ?
Xuống xe, Woon Ji liếc mắt nhìn Eunjung nhìn ra Eunjung hứng trí không cao, đưa trong tay cái chìa khóa đưa tới.
"Này, đây là mình trước kia ở, mấy ngày nay mình muốn đi công tác, cậu tạm thời ở đi. Nhanh lên điều chỉnh tốt cảm xúc, ba ngày sau đi làm việc."
"Tốt"
Eunjung tiếp nhận cái chìa khóa, nhẹ giọng đáp lời, kéo hành lý, hướng trên lầu đi, bóng dáng cô đơn thê lương.
Woon Ji híp mắt mắt thấy, lắc đầu, thở dài, lần trước thấy Eunjung nàng còn vui vẻ tươi cười hớn hở, nhưng hôm nay, ai, Park Jiyeon cuối cùng là có bao nhiêu nhẫn tâm..
Kéo hành lý vào phòng, ngay cả đèn cũng không mở, Eunjung liền ngồi xổm bên tường ôm đầu khóc.
Cô theo không biết đến sự cô độc, lại làm đau muốn chết.
Eunjung ôm đầu, Eunjung khóc, một lát sau, cúi đầu cất tiếng ca quanh quẩn ở trong phòng nhỏ.
Nơi này không khí thực mới mẻ
Nơi này món ăn bình dân thực đặc biệt
Nơi này latte không giống nước
Nơi này cảnh đêm thực có cảm giác
Ở rạng sáng tiếng động lớn làm ba bốn điểm
Chính là thân ái làm sao người không ở bên cạnh tôi.
......
Của tôi thân ái làm sao người không ở bên cạnh tôi.
Một người qua một ngày giống qua một năm
cái kia một bên mây đen nghiêm chỉnh chữ phiến
Tôi rất muốn vì người khoái hoạt một chút
Chính là Thân ái làm sao người không ở bên cạnh tôi.
Mơ hồ không rõ tiếng ca từ trong miệng Eunjung thốt ra, dũ phát gia tăng rồi trong nội tâm Eunjung đau khổ, đến cuối cùng, Eunjung run rẩy thân mình nằm ngang ở trên sàn nhà, mặc cho lạnh như băng thấm vào thân thể của mình, gắt gao lui thành một đoàn, tưởng tượng thấy Jiyeon đang ôm mình, tưởng tượng thấy cái ấm áp của thân thể.
Jiyeon, cậu nói cho tôi biết, rốt cuộc như thế nào có thể đã quên cậu?
Cứ như vậy, cứ như vậy nhớ như vậy đủ rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro