chương 83
Nằm trên giường trắng thoải mái, Jiyeon đỏ mặt, nhắm chặt hai mắt, hàm răng cắn chặt môi dưới, tận lực không để mình bật ra bất kỳ tiếng nào.
Mà người nằm phía trên không nghĩ sẽ tùy tiện bỏ qua cho cô như vậy, nàng dùng lưỡi của mình cạy ra hàm răng Jiyeon, sau đó chui vào.
Tại sao đã qua lâu vậy, mà vẫn khô ráo chứ? Ngón tay Eunjung trong cơ thể Jiyeon chậm rãi rút ra, nhìn vào cơ thể đã có chút khô mà xuất thần.
Cuối cùng đã kết thúc?
Jiyeon cảm giác ngón tay trong thân thể mình đã rời đi, hai mắt mơ màng mở ra.
"Em có thể... đi tắm rồi chứ?"
Tiếng Jiyeon thở ra có chút mạnh, nhưng giọng mang theo chút lạnh lùng.
Eunjung vừa nghe, chóp mũi liền có chút ê ẩm.
"Jiyeon, qua lâu như vậy, liệu em có thích chị chút nào không?"
Mấy ngày nay Eunjung rất bất an, mỗi lần sau khi làm xong với Jiyeon, nàng đều muốn hỏi vấn đề đó một lần.
Nhưng câu trả lời của Jiyeon vĩnh viễn đều
"Không thích!". Sau đó hờ hững xuống giường vào phòng tắm.
Eunjung cười, nhưng trong nụ cười mơ hồ mang theo chút tự giễu. Mình vì em ấy làm nhiều điều như vậy, tại sao vẫn không thể thích mình chứ? Cũng lại vì mình là phụ nữ ư? Mỗi lần làm xong thậm chí sẽ cực kỳ lạnh lùng rời đi, sau đó vào phòng tắm rất lâu, mình để em ấy cảm thấy rất bẩn sao?
Eunjung cắn chặt môi dưới, tận lực nhịn xuống xúc động muốn xông vào phòng tắm chất vấn Jiyeon, tại sao em ấy không thể dù chỉ hơi thích mình thôi cũng được? Mình đối với em ấy đã đủ trân trọng yêu thương, chỉ còn chưa móc tim ra thôi, tại sao? Nàng cảm thấy trái tim rất đau đớn, rất đau, nỗi đau không thể cầm được, thậm chí hô hấp cũng đau nhói...
Jiyeon bọc khăn tắm từ phòng tắm bước ra, nửa vai trần trụi, mái tóc đen tùy ý khoác bên vai, hai gò má bởi vì vừa tắm xong nhàn nhạt đỏ ửng, tựa như thiên nữ xinh đẹp nhường ấy giáng phàm. Chỉ tiếc hai con ngươi màu nâu lại lạnh như băng, lúc nhìn về phía Eunjung không mang theo chút độ ấm nào, để cho Eunjung vốn người nóng rần trong nháy mắt có cảm giác rơi vào hầm băng.
Jiyeon như thường ngày, ngoan ngoãn đến bên mép giường, sau đó theo thói quen cởi khăn tắm trên người xuống trần trụi chui vào trong chăn ấm áp, thuận theo Eunjung ôm cô vào lồng ngực.
"Jiyeon nếu mẹ em tỉnh lại, hơn nữa, có thể khỏe mạnh xuất viện, em... sẽ rời khỏi chị sao?"
Eunjung ôm chặt lấy Jiyeon, dò xét hỏi. Mấy ngày nay bác sĩ chính chữa trị cho mẹ Jiyeon đã liên lạc nàng, đã nhìn thấy ngón tay mẹ Park co giật, nếu tiến thêm một bước chữa trị, có lẽ không lâu sau sẽ hoàn toàn tỉnh lại. Nhưng nàng cũng không nói chuyện này cho Jiyeon, bởi vì nàng sợ Jiyeon nổi lên tâm tư rời khỏi nàng. Nhưng mà, nàng vẫn phân phó bác sĩ chính tiến thêm một bước nữa chữa trị cho mẹ Park, nếu như nhân viên y tế của Hahm Gun Song không được, thì mời thẳng nước ngoài, thẳng đến lúc chữa được cho mẹ Hahm mới ngừng lại.
Thân thể Jiyeon rõ ràng cứng ngắc, cô lấy lòng ôm lấy eo Eunjung.
"Nếu mẹ có thể tỉnh lại, người em biết ơn nhất chính là chị."
Cô cũng không trả lời thẳng với Eunjung, bởi cô sợ Eunjung biết suy nghĩ rời đi của cô, có thể sẽ tính kế hãm hại nông trường, cho dừng lại hoặc làm chậm quá trình chữa trị loại chuyện ấy chị ấy có thể làm được. Cô ẩn nhẫn toàn bộ đều vì mẹ Park, nếu mẹ Park không thể tỉnh lại, cô cũng không biết ý nghĩa tồn tại của mình là gì nữa.
Hai con ngươi Eunjung nhất thời ảm đạm không ít, Jiyeon không trả lời thẳng cho nàng, cũng đại biểu có khả năng sẽ rời đi, nàng làm sao có thể chịu được có được rồi lại mất Jiyeon chứ? Loại chuyện này, nàng sao có thể nhẫn được? Đây không thể nghi ngờ là muốn đào tim nàng ra.
Eunjung nhẹ nhàng ấn đầu Jiyeon vào chỗ đầy đặn của mình, mê hoặc nói.
"Jiyeon tại sao lại không cần chị?"
Trong 1 năm qua nàng không ít lần cầu hoan Jiyeon, cũng đều bị Jiyeon tránh né bỏ lại, có lúc còn bị nàng dọa đến bỏ chạy, trong lúc nhất thời lòng tự tôn của Eunjung bị chuyện bỏ chạy của Jiyeon đả kích tan tành, cũng không tiện lại hướng Jiyeon đòi hỏi loại yêu cầu ấy.
Nếu Jiyeon không cần nàng, nàng sẽ luôn cảm thấy bất an sợ hãi, thật giống như tùy thời Jiyeon sẽ rời đi, đều sẽ rủ sạch mà đi, không mang theo một tia nhung nhớ. Mặc dù nàng đã cùng người mình thích nhất làm loại chuyện đó, nhưng nàng vẫn là xử nữ, lần đầu tiên vẫn chưa cho Jiyeon, nàng làm sao an tâm cho được? Hơn nữa mỗi lần sau khi làm yêu xong với Jiyeon, thân thể nàng liền cực kỳ bất mãn,hết sức mong muốn Jiyeon có thể làm chuyện giống vậy với nàng.
Sau khi nghe Jiyeon chỉ chôn mặt thật sâu vào chỗ đầy đặn của Eunjung, giả bộ có chút mơ màng buồn ngủ, suy nghĩ tránh né như bình thường. Cô sợ làm loại chuyện đó, Eunjung làm thế với cô cô đã quá kinh hoảng rồi, làm sao sẽ còn đi đụng vào thân thể Eunjung chứ? Mỗi lần cô đều cắn chặt hàm răng, tận lực nhẫn nại Eunjung vuốt ve tiến vào. Hơn nữa loại chuyện đó không hề có cảm giác tốt đẹp, tại sao còn muốn làm loại chuyện đó?
Chị yêu em, chỉ là muốn giao mình cho em thôi, em có biết người phụ nữ mình yêu cự tuyệt mình cầu hoan có bao nhiêu khó khăn với khó chịu không? Eunjung tự nhận mình không phải người phụ nữ dè dặt, nhưng cũng không phải hình tượng hào phóng, khi nàng lấy dũng khí lần đầu tiên đặt tay Jiyeon bên dưới mình, cũng nói với cô "Muốn chị.", trái tim nàng loạn lên không thua gì lần đầu tiên bày tỏ với Jiyeon vậy, nhưng Jiyeon lại rụt tay về, hơn nữa còn dùng ánh mắt chán ghét cùng hoảng sợ nhìn nàng, nàng đều cảm thấy mình như đang rơi xuống vực sâu thăm thẳm vậy.
"Ngón tay mẹ Park mấy hôm trước đã hơi cử động."
Eunjung không biết phải làm sao, đành buộc lòng lật bài cũ như lần đầu tiên muốn Jiyeon.
"Chị nói thật ư?"
Jiyeon không thể tin ngẩng đầu nhìn Eunjung, ánh mắt cô mang chờ mong cùng vui sướng, để Eunjung khổ sở lại vui vẻ. Khổ sở vì ánh mắt này lại không phải dành cho nàng, vui vẻ vì trên mặt Jiyeon rất ít khi xuất hiện nét mặt này.
Eunjung phức tạp nhìn Jiyeon, hôn trán cô chậm rãi nói.
"Ừm, bác sĩ chính gần đây liên lạc với chị, nếu hắn tiến thêm một bước chữa trị cho dì, có thể tỉnh lại chiếm rất lớn, mà chị đang định mời bác sĩ khoa não nổi tiếng ở nước ngoài đến hợp tác nghiên cứu bệnh tình của dì."
Eunjung vừa nói, vừa nắm tay Jiyeon, sau đó từ từ cử động xoa nhẹ lên thân thể mình, thẳng đến chỗ đầy đặn mới dừng lại.
Nhất thời Jiyeon liền hiểu ý Eunjung, cho nên cô không cự tuyệt nàng như bình thường, mà là thuận theo để Eunjung dẫn dắt cô. Eunjung vừa nói mấy hôm trước bác sĩ chính đã đã liên lạc chị ấy, nhưng lý do gì đến giờ mới nói với mình, nguyên nhân bên trong Jiyeon đã biết.
"Chị định khi nào để họ tiến thêm một bước chữa trị?"
Jiyeon hỏi nhỏ.
Eunjung nhu mì cười một tiếng, sau đó cúi đầu hôn lên môi hồng mỏng nhỏ của Jiyeon.
"Có lẽ ngày mai, cũng có lẽ qua mấy hôm nữa."
Jiyeon có chút bị động để lưỡi Eunjung quấn quít, nhưng lần này Eunjung chỉ triền miên mấy giây liền từ trong miệng Jiyeon thối lui.
"Jiyeon ở trên mặt kia em phải chủ động một chút."
Eunjung nhẹ khẽ cắn tai Jiyeon mê hoặc nói.
Sắc mặt Jiyeon có chút đỏ ửng, không phải vì động tình, mà Eunjung ôm cô xoay mình lại, loay hoay đặt cô đang giống như người máy trên người nàng.
"Eunjung chị... chị..."
Jiyeon mắc cỡ đỏ mặt nhìn Eunjung đang không một mảnh áo nằm bên dưới, cảm giác yêu kiều, lồi lõm thích thú, nhất định là một nữ thể hoàn mỹ nhất, đặc biệt là hai chỗ tròn trịa trước mặt cô, với hai điểm hồng hồng, để Jiyeon không biết nên nhìn về đâu. Lúc trước vào lúc này cô đã bắt đầu giùng giằng bỏ chạy, nhưng hôm nay cô phải nhắm mắt kiên trì đến cùng, khiến cô có chút choáng đầu hoa mắt.
Mặt trước Eunjung hơi phập phồng, nàng cười quyến rũ nhìn Jiyeon có chút mờ mịt đang ở trên người mình .
"Haha... Jiyeon, em học theo phương thức bình thường chị đối với em là được."
Hai tay Eunjung đỡ eo Jiyeon, tận lực để cho cô chống đỡ trên người mình, bây giờ nàng cực độ sợ Jiyeon giống lần trước chạy trốn mình, sau đó cự tuyệt mình.
Cô không hiểu, hết sức không hiểu, tại sao chuyện như vậy, Eunjung lại yêu thích đến thế chứ?
Ngẫm nghĩ nhớ lại, Jiyeon học theo phương thức lúc trước Eunjung đối cô bắt đầu hôn Eunjung, cùng gắn bó với miệng lưỡi nàng, triền miên không ngán, Eunjung không thể đè nén bắt đầu mút lấy chiếc lưỡi đinh hương của Jiyeon, chủ động hơn so với Jiyeon. Đây là lần đầu tiên Jiyeon chủ động hôn Eunjung, nàng cảm thấy mình như sắp bay lên trời rồi. Thân thể nhẹ bỗng, như đang ngủ trên một đám mây mềm oặt vậy.
"Jiyeon, em không thể... lãnh lạc chúng."
Hai tay Jiyeon chống đỡ cạnh hai bên người Eunjung, không cách nào chạm vào khỏa đầy đặn của nàng được, để Eunjung có chút âm thầm lo lắng, Jiyeon sao chỉ lo hôn mình, không động thủ a? Nàng đỡ thắt lưng Jiyeon để thân thể em ấy từ từ phủ lên người nàng, như vậy hai tay Jiyeon sẽ được tự do. Nàng đè lại tay Jiyeon, mang đến chỗ tròn trịa của mình, hơn nữa để cho cô nhẹ nhàng đè lên trên khỏa đầy đặn.
"Ừm..."
Jiyeon ừ nhỏ đến không thể nghe được. Cô dựa theo phương thức của Eunjung mà đè lên tròn trịa của nàng, trước kia cô cảm thấy của Eunjung đặc biệt lớn, ngón tay cô thon dài, nhưng không cách nào hoàn toàn nắm trọn khỏa đầy đặn của nàng. Hơn nữa tròn trịa của chị ấy nở nang có chút giống quả cầu nước mềm trợt khi bé cô hay bơm đầy một quả, nhưng quả cầu nước tròn lên lại không có cảm xúc tốt như của Eunjung.
Jiyeon chủ động, để Eunjung buông tay cô, để cô tự do phát huy, nàng có chút ẩn nhẫn mấp máy đôi môi anh đào, tận lực không để mình bật ra tiếng. Xấu hổ là một chuyện, nhưng cô càng sợ Jiyeon bị tiếng rên rỉ của mình hù dọa, bởi vì Jiyeon ở trên giường rất ít khi ra tiếng.
Jiyeon liên tục không ngừng nghỉ chơi đùa Eunjung, nắm lấy của chị ấy thành nhiều hình dạng khác nhau, giống như một đứa trẻ thơ chơi đùa vô cùng thích thú vậy, thậm chí có lúc không phân được nặng nhẹ làm Eunjung hơi đau, nhưng nàng vẫn nhịn được, không quấy nhiễu Jiyeon, chỉ hơi có chút buồn rầu. Nàng tuyệt đối có thể xác định Jiyeon đang xem của nàng như quả cầu nước mà chơi đùa, vì trước đây trong lúc vô tình nàng thấy động tác nghịch cầu nước của Jiyeon giống bây giờ như đúc.
Nhưng mà, chẳng được bao lâu, chóp đỉnh hồng hồng của Eunjung hơi nhô lên, Jiyeon cảm giác được có thứ gì đó trong bàn tay mình, hơi cọ xát, cô lúc này hoàn toàn chính là trốn tránh ở trong lòng, xem của Eunjung như món đồ chơi mà chơi đùa, vốn không hề có ý tứ làm loại chuyện đó.
"A... a...Jiyeon.. kia, em dùng miệng mút lấy được không?"
Eunjung bị Jiyeon không nặng không nhẹ lôi kéo làm cho nóng ran không thôi, thân thể nhộn nhạo ngứa ngáy dị thường, cô không nhịn được vẫn là thốt ra những tiếng rên rỉ, nàng ngẩng đầu nhìn Jiyeon nghe thấy tiếng mình sau không có đổi sắc mới dè dặt nói ra yêu cầu của mình.
Jiyeon nghe lời cúi xuống ngậm vào miệng một viên trước ngực, chỉ là trong nháy mắt, đầu ngực cảm giác được hơi nóng thở ra từ trong miệng Jiyeon, nhất thời cứng lên như hòn đá vậy.
Trở nên có chút lớn? Jiyeon đã trải qua chuyện đời, làm sao không biết những chuyện sinh lý thông thường này! Hơn nữa trước kia cô từng học qua mỹ thuật phương Tây, cũng từng vẽ khuôn mẫu trai gái lõa thể, nhưng đầu ngực Eunjung trở nên lớn trong miệng mình, cô vẫn cảm thấy hết sức kỳ diệu. Jiyeon thả đầu ngực ra, cẩn thận quan sát, mới phát hiện đầu ngực Eunjung nhểnh lên lớn hơn nhiều so với kích cỡ thông thường, hơn nữa tư thái còn có chút dài, dài xấp xỉ bằng 5 phân ngón tay út của mình.
Jiyeon vùi đầu mút lấy đầu ngực Eunjung, bởi vì đầu ngực Eunjung trở nên cực kỳ cứng rắn, cho nên Jiyeon cơ hồ mút nguyên vẹn nó vào trong miệng. Khi thì cô dùng đầu lưỡi cuốn nó lên, khi thì lấy đầu lưỡi nhẹ nhàng đụng chạm, còn có lúc dùng hàm răng cắn cắn, lôi kéo, chơi đùa không biết đâu là chán.
Còn Eunjung sau khi được Jiyeon đối đãi như vậy, thân thể xém chút nữa hóa thành một bãi nước ấm, rên rỉ không ngừng.
"Ưhm... a...Jiyeon... em a a... đừng... ưm, chơi nữa được không?"
Nàng có chút khó khăn đứt quãng nói, quá mệt nhọc, nàng chỉ nhìn Jiyeon vùi đầu mút lấy ngực mình, đã cảm thấy sắp thăng thiên rồi, ngoại trừ thỉnh thoảng thân thể truyền đến cảm giác hư không bất mãn, thì cũng chỉ có khát vọng muốn được Jiyeon đến lấp đầy hư không mới để cho nàng không tùy tiện trút ra khỏi thân.
Eunjung nắm tay Jiyeon vốn đặt trên đầy đặn của mình đi xuống, vòng đến khu rừng rậm đen thùi, trực tiếp xoa lên cánh hoa kiều diễm ướt át, lúc này nơi đó đã lũ lụt tràn lan, chỉ còn chưa phá đê mà ra thôi.
Jiyeon bị động tác của Eunjung làm cho sợ hết hồn, nhất thời phản kháng chuẩn bị đứng dậy bỏ chạy, thế nhưng Eunjung đi trước một bước kềm chế động tác của cô.
"Ji....Jiyeon, tối, tối nay, chị, liên lạc với bác sĩ chính được không?"
Eunjung hô hấp hỗn loạn, khí tức bất ổn nói.
Jiyeon lúc này mới nhìn Eunjung, nhìn một cái liền tươi đẹp ngay tức khắc, dung nhan vốn yêu dị sáng rỡ của Eunjung đỏ ửng một mảnh, chân mày lá liễu hơi nhăn, môi anh đào mỏng nhỏ từng mảnh hơi hợp lại, trán và chóp mũi tràn đầy mồ hôi hột, ánh mắt mị hoặc mê ly lại bất mãn nhìn mình.
"Eunjung.. liệu có thể..."
Không làm không? Jiyeon nhớ lại lần đầu tiên của mình, cái loại đau đớn tan nát cõi lòng đó là ký ức hãy còn mới mẻ, cô không hiểu tại sao Eunjung lại dằn lòng không nổi muốn đi thể nghiệm đau đớn như vậy, hơn nữa điều quan trọng nhất chính là mình cũng không muốn đối Eunjung làm loại chuyện như vậy. Nhưng chuyện điều trị cho mẹ Park khiến cô do dự bất an, cô hy vọng biết nhường nào việc chữa trị cho mẹ được tiến triển càng nhanh càng tốt.
Eunjung nắm tay Jiyeon khẽ vuốt ve cánh hoa của mình, thỉnh thoảng dẫn dắt bàn tay cô ma sát hoa đế hơi sưng đỏ của nàng.
"A ưm... Jiyeon, muốn chị được không?"
Tiếng Eunjung gần như là cầu khẩn, nàng muốn Jiyeon đối mặt với nàng, nàng muốn cho Jiyeon hiểu nàng nguyện ý đau đớn vì cô, cũng muốn để Jiyeon hiểu bản thân yêu cô biết bao nhiêu, mới có thể như thế không biết xấu hổ cầu hoan.
Jiyeon có chút sợ hãi rút tay mình ra, cô bị Eunjung dẫn dắt vuốt ve cánh hoa non mềm cực kỳ ướt át kia, sẽ khiến cô hơi bất an cùng sợ hãi, cô cảm thấy được có thứ gì đó đang lặng lẽ nảy mầm, loại cảm giác này khiến cô khủng hoảng không thôi.
"Jiyeon, không cần sợ, đến đây... tiến vào... trong thân thể chị, kết hợp làm một với chị."
Eunjung cảm giác được tay Jiyeon càng phát ra run rẩy lợi hại, cô biết Jiyeon sợ, có lẽ sợ thân thể là phụ nữ, có lẽ là sợ...
Jiyeon nhắm hai mắt lại, tận lực lực không nhìn Eunjung, cô rất khẩn trương men theo cảm giác vạch ra cánh hoa ướt át kiều diễm kia, chuẩn bị cho ngón giữa của mình vào. Cô thở ra một hơi thật dài, cô biết lần này mình nhất định không tránh khỏi, cho nên cũng không cự tuyệt. Mặc dù cô rất thống hận Eunjung, nhưng cô cũng biết lần đầu tiên của phụ nữ đau nhiều ra sao, cho nên động tác của Jiyeon cũng coi như là dịu dàng hết mực.
Chị cho em lần đầu tiên, em đối đãi dịu dàng với chị, chúng ta coi như cả hai không ai nợ ai...
Jiyeon nghĩ như vậy, liền đưa ngón giữa vào một phát, Eunjung vốn tiếng đã khó nhịn trở nên hết sức dồn dập, thậm chí không nhịn được kêu đau thành tiếng.
"Ái..."
Đau quá, mặc dù bên trong đã đủ ướt , nhưng Eunjun vẫn cảm thấy rất đau, cũng may chỉ là trong nháy mắt thôi.
Trước kia mình còn trong tình huống Jiyeon còn chưa ướt, dùng nước miếng bôi trơn so với mình chắc chắn rất đau đi!
Eunjung vì hành động xúc động mạnh mẽ muốn lần đầu tiên của Jiyeon của mình mà cảm thấy hết sức hối hận, nàng không biết Jiyeon từ nhỏ không có chịu bất kỳ tổn thương nào sao mà chịu được...
Thật sự nóng rực... Jiyeon chỉ cảm thấy bên trong Eunjung nóng bỏng lại ướt át, cô chợt rút ngón tay ra, cô không quen bị bao quanh bởi loại cảm giác này, nhưng cô thấy bên trên ngón giữa của mình máu đỏ thẫm liền chết đứng, cô theo tầm mắt nhìn về chỗ tư mật của Eunjung, hai chân sớm đã mở cong cho cô tiến vào, dưới ánh đèn lờ mờ có thể nhìn thấy rõ ràng chất dâm mĩ trong suốt mang theo vết máu đỏ như hoa hồng chảy ra, liên tục dọc theo bắp đùi nhỏ giọt lên chiếc giường màu trắng, nhất thời giống như đóa hồng đỏ mềm mại tươi đẹp nở rộ.
"Thật xin lỗi... thật xin lỗi... đau lắm phải không?"
Jiyeon thấy những đốm máu bên trên sững sờ một chút, không biết làm sao nhìn Eunjung, cô cảm thấy có thứ gì đó đang lặng lẽ biến chất, trong trái tim có chút khác lạ. Hơn nữa mới vừa rồi Eunjung thật sự hình như kêu đau thành tiếng, cho nên Jiyeon một đứa trẻ chưa từng bao giờ gây tổn thương cho bất kỳ ai cảm thấy mờ mịt luống cuống thấy áy náy với Eunjung.
"Loại cảm giác đau đớn này là em cho chị, cho dù cảm giác đau đớn moi tim chị cũng bằng lòng, huống chi đây là nỗi đau tình yêu!"
Eunjung ôn nhu chuẩn bị đưa tay phủ lên gò má Jiyeom, lại không ngờ Jiyeon nghiêng đầu cự tuyệt.
Lần đầu phá thân Eunjung Jiyeon có chút bủn rủn vô lực đặt chân xuống đất lảo đảo rời khỏi phòng, cô không biết mình đang sợ điều gì, có lẽ là sợ vệt máu đỏ rực kia, có lẽ là sợ...
Jiyeon chỉ biết bây giờ cô không biết phải đối mặt Eunjung ra sao, rõ ràng muốn lần đầu tiên của mình xong Eunjung thản nhiên không hối hận như thế, nhưng chị ấy có thể dưới tình huống lợi dụng điểm yếu người ta uy hiếp muốn cô thì cớ gì sẽ sợ hãi bừng tỉnh chứ?
"Cuối cùng vẫn rời đi..."
Khóe miệng nàng hơi nâng lên, giễu cười, một giọt nước trong suốt từ khóe mắt rơi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro