Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 52

"Park Jiyeon, em hận chị? Chẳng lẽ chị lại không hận em sao?" Lúc nói ra những lời này, Eunjung nắm hai cánh tay Jiyeon bất giác siết chặt.

Hận tôi? Jiyeon cảm thấy không thể nào tưởng tượng được "Chị lấy tư cách gì mà hận tôi? Chị cướp đi cả cuộc đời tôi, trinh tiết tôi, ..."
còn cả trái tim tôi, chị lại còn hận tôi, chị không thấy quá nực cười sao?
Eunjung hít sâu một hơi, tiếp tục nói "Park Jiyeon, nếu lúc đó em chấp nhận, giữa hai ta đã không phát sinh nhiều chuyện như vậy, chúng ta sẽ là một đôi hạnh phúc nhất trần đời."
Eunjung càng nói càng căm hận, hận Jiyeon lúc đó lấy Jong Ha làm lá chắn, hận Jiyeon không chịu yêu cô, hận Jiyeon hận cô. Cô yêu Jiyeon đã yêu sắp phát điên rồi, nhưng chỉ đổi lại Jiyeon chán ghét cũng chỉ có chán ghét, nàng có thể không hận sao?
Thế ư! Nếu lúc đó cô thích Eunjung, có lẽ không phát sinh những chuyện này, nhưng hiện thực không có 'nếu như', hơn nữa lúc ấy mình chưa thích Eunjung, chỉ là gần đây rời khỏi rồi mình mới nhận ra, cho dù cảm giác này cũng không phải điều gì tốt đẹp, nhưng là sự thật tồn tại. Jiyeon hơi vô lực nói.

"Được rồi, dù sao thì tình cảm giữa tôi và chị cũng hoàn toàn xong rồi, nói thêm gì nữa cũng vô ích, chị muốn sao thì cứ làm như vậy đi!"

Nói xong, cô chuẩn bị rời khỏi lồng ngực Eunjung mới phát hiện giãy không khỏi cái ôm của nàng, từ lúc nào chị ấy ôm mình chặt như vậy?
Không muốn, chị không muốn, chị sao có thể để trong lòng em hoàn toàn không có chị "Park Jiyeon, chúng ta quen biết đến nay, đây là lần thứ bảy chị gọi tên em đầy đủ, chị nói cho em biết, Jiyeon vĩnh viễn mang dấu ấn Eunjung, bất kể con người, hay là tâm!!!"

Cho dù trong trái tim em đã hoàn toàn không có chị, chị cũng phải để thân thể em ghi nhớ chị và người này.
Eunjung oán hận nói xong, liền ngay lập tức ẵm Jiyeon đến sô pha, bắt đầu xé rách chiếc áo dệt của cô ấy. Mà Jiyeon chỉ nở nụ cười giễu cợt.
" Eunjung, chị vĩnh viễn chỉ biết như vậy, dùng những thứ tôi quan tâm uy hiếp và ép buộc tôi vào khuôn khổ, sau đó muốn thân thể tôi, có ý nghĩa sao?"
Eunjung yêu cô sao? Hay chỉ yêu thân thể? Jiyeon không thể không bắt đầu hoài nghi Eunjung rốt cuộc yêu điều gì ở cô!
Nếu như chị yêu thân thể em, cha em qua đời ba tháng chị sẽ nhịn mà không động vào em sao? Nếu như chị yêu thân thể em, tại sao chị cứ muốn một mình Jiyeon không hề yêu thương chị. Jiyeon, chị thật lòng rất yêu em, tại sao vậy? Tại sao em cứ không yêu chị?
Eunjung ngừng động tác lại, nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên mặt Jiyeon, cũng rơi vào tâm cô.
Miệng Jiyeon đột nhiên hơi đau đớn, không biết vì mình hay vì Eunjung, nhưng cô rất ghét hành động Eunjung làm với cô.

"Lúc nãy tôi nói rồi, chị muốn thân thể tôi cũng được, nhưng tôi muốn xác nhận tình hình bây giờ của Min Hye!!!"
Jiyeon lạnh lùng nói với Eunjung đang xé rách áo lót trên người cô.
Động tác Eunjung ngừng lại "Min Hye? Đúng rồi, em đoán bây giờ tình hình cô ta đang ra sao?"

Eunjung quỷ mị nói với Jiyeon đang nằm dưới thân mình.
"Bây giờ cô ta đang tại hang ổ bang Eun Jae Em nên biết Eun Jae là một nơi như thế nào?!"
Nói xong, Eunjung đứng dậy rời khỏi người Jiyeon, đến cạnh tủ rượu, mở tủ lấy một chai rượu đỏ.
Tất nhiên Jiyeon biết Eun Jae là một nơi thế nào, đó là tổ chức băng đảng lớn nhất Incheon, cũng là địa bàn cai quản của Hahm Eun Jae em trai ruột Eunjung.

"Hahm Eunjung chị đã làm gì cậu ấy?"
Jiyeon tức giận đứng dậy, hoàn toàn không quan tâm đồ trên người mình đã bị Eunjung xé rách, xương quai xanh mảnh khảnh, khỏa trắng nõn tròn trịa xinh xắn hoàn toàn bại lộ ra ngoài, mà chiếc áo dệt trắng và áo khoác che phủ cũng bị xé rách, xốc xếch không chịu nổi treo trên người Jiyeon.

Eunjung không để ý đến Jiyeon, mà xoay người rót rượu vào ly, sau đó dùng tay lắc nhẹ chiếc ly, mị hoặc nhìn gương mặt Jiyeon vì tức giận mà phồng lên đỏ ửng. Trong mắt Eunjung, Jiyeon giờ phút này có mị lực không tầm thường, quần áo xốc xếch, khỏa tròn trịa nhỏ nhắn, dung mạo không giống người phàm hiện lên đỏ ửng, để Eunjung hận không thể nuốt Jiyeon vào bụng, như vậy Jiyeon sẽ không lại rời bỏ mình được.
Jiyeon liều mạng đến đứng trước mặt Eunjung, phẫn nộ nhìn nàng.

"Chị đã làm gì Min Hye? Hahm Eunjung, tôi nói cho chị biết, nếu Min Hye có một chút xíu thương tổn nào, tôi nhứt quyết không tha cho chị!"

Tiếng Jiyeon không chứa một chút ấm áp để Eunjung vốn trong lòng máu nóng dâng trào trong nháy mắt đông lại. Không tha cho tôi? Vì một Min Hye? Địa vị Min Hye trong lòng em lẽ nào còn quan trọng hơn tôi? Hay là địa vị tôi trong lòng em giờ phút này đã hoàn toàn không là gì? Jiyeon, tôi thật không cam tâm, thật không cam tâm!!!

Eunjung phẫn hận hóa cười "  yên tâm, bạn em chị chiêu đãi rất tốt, sẽ không để cô ấy chịu bất kỳ 'ủy khuất' nào!"

Tình huống Min Hye bây giờ thật ra cũng giống Jiyeon, thậm chí so với cô ấy còn tốt hơn nhiều. Cô bị Eunjung giam lỏng trong biệt thự của Eun Jae, ở đó có người chuyên hầu hạ phụ trách, ngoại trừ không thể gọi điện liên lạc bên ngoài, thật ra so với ở nhà không có gì khác biệt. Mà Jiyeon bên này, còn có một Eunjung trông chặt cô, cho nên tình huống Min Hye so với Jiyeon tốt hơn không chỉ một chút.

"Đây, nếu không tin em có thể gọi điện cho cô ấy!"
Eunjung thấy ánh mắt Jiyeon vẫn không yên tâm, vì vậy bỏ ly rượu xuống, lấy di động trên người ấn số máy riêng của biệt thự giữ Min Hye, đưa cho Min Hye, động tác Eunjung rất bình tĩnh, nhưng trong nội tâm đã là ghen tuông ngút trời.
Jiyeon nửa tin nửa ngờ tiếp nhận điện thoại, do dự một lúc, vẫn ấn nút gọi "Tút... tút... tút..." Qua không biết bao lâu, bên kia mới nối được, nhưng cũng không phải âm thanh Min Hye, mà là một giọng nữ nhu hòa mà lạnh lùng "Đại tiểu thư!" Jiyeon ngẩn người, tựa hồ muốn nói gì đó, lúc này Eunjung lại lấy điện thoại, để bên tai. "Hyun Na, gọi Min Hye ra nghe máy, nói có bạn tốt 'Jiyeon' gọi đến!" Eunjung bây giờ đã nổi giận đến đỉnh điểm, lúc nói ba chữ 'Min Hye', có thể nói là nghiến răng nghiến lợi, hung bạo chứa trong đôi mắt cũng không che giấu được. Nàng bây giờ mà không tìm thứ gì phát tiết, sẽ phẫn uất mà chết.
Lúc lần thứ hai nhận lại điện thoại, bên kia đã đổi thành giọng nữ ngọt ngào mềm nhũn, rõ ràng không thể nghi ngờ là Min Hye "A lô, Jiyeon đó sao?" Ngày đó, sau khi gặp ký giả Min Hye khẩn trương la lên, liền bị cho uống thuốc rơi vào hôn mê, được Hyun Na đánh thức cho biết Jiyeon gọi đến, liền ngay lập tức nối với máy riêng trong phòng ngủ

" Jiyeon, sao cậu biết được số điện thoại chỗ này, chẳng lẽ, cậu đã, trở về bên Eunjung!" Lời Min Hye mang tính khẳng định, ở đây là địa bàn Eunjung, biết được cô ấy ở đây, vậy chắc chắn Jiyeon đã trở lại.
Jiyeon thở phào nhẹ nhõm, nghe tiếng Min Hye không có gì khác thường, hơn nữa giọng như là vừa tỉnh ngủ, cũng đúng, giờ đang là nửa đêm "Ừm, trở lại rồi! Cậu có khỏe không? Họ có làm gì cậu không?" Jiyeon nói với vẻ áy náy, bởi vì cô lại làm liên lụy Min Hye.

"Không có, không có, họ đối với tớ khá tốt! Chỉ là tớ có chút ở không quen..."

Lời Min Hye nói là thật, ngoại trừ bị Eunjung bỏ thuốc, bạt tai một cái, còn những cái khác, ăn ở, so với ở nhà tốt hơn một chút. Nhưng lại sợ Jiyeon cho rằng cô ấy nói dối, mới thêm một câu 'ở không quen', đúng là không quen, không thể lên mạng, cũng không phải ở nhà mình, nói thế nào đi nữa cũng là 'tù nhân' của Eunjung, vật chất có tốt thế nào, trong lòng vẫn khó chịu.
Trong lúc Jiyeon nói chuyện, Eunjung tỉnh bơ lấy trên người gói thuốc nhỏ chuẩn bị đã lâu, nàng nhìn gói thuốc trắng trong tay do dự một chút. Nhưng sau khi nàng thấy trò chuyện với Min Hye bộ dạng Jiyeon dường như cởi mở lại tâm tình, căm hận trong lòng vượt lên lý trí, nàng quyết đoán mở gói thuốc, đổ chất bột trắng bên trong vào ly rượu ngụy trang, sau đó cầm ly lên đong đưa, cho thuốc và rượu hòa vào nhau. Đây là nàng lấy ở chỗ bác sĩ trong sở y tế của Hahm Gun Song, vốn là chuẩn bị cho mình dùng trong đêm tân hôn, như vậy có thể gia tăng tình thú, mà Jiyeon muốn không động vào nàng cũng không được, nhưng nàng cũng không sao ngờ sẽ dùng nó trên người Jiyeon.

"Hả, vậy hôm đó sao cậu không động đậy trên tivi, cũng không mở miệng nói chuyện?"
Đầu tiên Jiyeon hỏi thăm một chút tình hình Min Hye, bây giờ mới nhớ lại lúc chặp tối tình hình Min Hye trong buổi họp báo ký giả, vì vậy không an tâm mở miệng hỏi. Nhưng mà cô vừa hỏi xong, Eunjung liền lấy điện thoại, cầm lên ngắt máy.
"Hai người chuyện trò lâu vậy không sợ chị ghen sao? Yeonie để chị giải thích cho em vậy! Hôm đó thân thể Min Hye chỉ là bị thuốc làm cho cứng ngắc, kể cả gương mặt, thời gian cùng lắm ba giờ, hơn nữa cũng không sinh ra tác dụng phụ và di chứng, về điểm này em có thể hoàn toàn yên tâm, bọn chị đã tìm người thử nghiệm qua!"
Thật ra thời gian Jiyeon liên lạc Min Hye chưa đến ba phút, nhưng đối với Eunjung mà nói không khác gì ba giờ đồng giờ. Nàng nheo mắt lại, mị hoặc nhìn Jiyeon, nhưng trong con ngươi lại tản ra ánh sáng lạnh lẽo buốt giá.
Tìm người thử nghiệm qua? Eunjung rốt cuộc còn làm những chuyện gì, Jiyeon không cách nào tưởng tượng, cũng không dám tưởng tượng, mặc dù cô chưa từng nhìn thấy hình dáng tàn độc của Eunjung, nhưng thủ đoạn đã từng nghe, cũng đã thấy, Jong Ha và nông trường nhà cô chính là ví dụ tốt nhất. "Chị đáp ứng tôi, chúng ta sau khi kết hôn, chị sẽ tha cho Min Hye, với lại cũng đừng làm những chuyện thương thiên hại lý nữa, được không? Tôi sẽ luôn luôn ở bên chị!"
Nếu như mình ở bên cạnh Eunjung có thể để chị ấy trở lại là Eunjung chị ôn nhu tốt bụng như ngày nào, vậy mình sẽ ở bên cạnh chị ấy, không bỏ trốn nữa. Đây cũng là cái cớ tốt nhất Jiyeon viện ra cho mình, mặc dù vừa rồi còn quá khích gào thét chất vấn Eunjung, nhưng nội tâm vẫn là nghiêng về Eunjung, lúc trước ai bảo nàng vô tình làm những chuyện không có tình người đối Jiyeon làm chi!

Lại là Min Hye, Jiyeon trong mắt em trong trái tim em lúc nào mới có tôi? Eunjung cười quyến rũ với Jiyeon một cái, sau đó đem ly rượu đến trước mặt cô ấy.

"Yeonie em uống ly rượu, chị đáp ứng tha cho Min Hye, cũng không làm những chuyện không tốt nữa, vậy là được rồi chứ?" Lúc này Eunjung đã hết tin tưởng Jiyeon, khi đó Jiyeon còn đánh cược chiếc nhẫn đính ước của mẹ để che giấu mình, thì những lời này lại coi là gì đây!
Có một số việc ta thường để cho chúng vuột mất, nếu lúc này Eunjung có thể tin tưởng Jiyeon, vậy sẽ không phát sinh nhiều chuyện về sau như vậy. Sai một ly đi ngàn dặm, Eunjung làm sao cũng không ngờ được chuyện sẽ diễn biến thành bộ dạng không thể cứu vãn...
Jiyeon không do dự, khóe miệng cô ấy hiện lên một chút ý cười, cô nhận ly rượu trong tay Eunjung uống một cách không đề phòng, uống đến không dư lại một giọt "Ừm, một lời đã định!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro