chương 14
Min Hye thấy Jiyeon vẫn còn nghi hoặc, tiếp tục giải thích...
"......" Eunjung tự nhiên sẽ không báo cảnh sát, xem thực lực cửu cửu chị ta hơn xa nhiều. Hơn nữa cho dù cảnh sát lập án, án mất tích của mình được hai năm sẽ xử lý như người đã chết tuyệt sẽ không có khả năng, lấy tính cách của Eunjung khẳng định sẽ không bao giờ để thân phận Jiyeon 'chết'! Vậy hơn phân nửa mình vĩnh viễn phải dùng thân phận Kim Jiyeon, trừ phi có một ngày Eunjung đem lòng yêu người khác, vậy cô mới có thể khôi phục lại thân phận thật. Nghĩ đến đây, không biết tại sao, trái tim Jiyeon tự dưng hơi hơi nhói đau, giống như bị kim châm đâm một phát.
"Hai người nói đủ chưa? Nãy giờ ít ra cũng đã mười phút, người ở ngoài chẳng lẽ không thấy hoài nghi? Tôi đi ra được rồi chứ?" Rốt cuộc Candy đứng một bên không thể nhịn được, cô rất muốn đi ra thử cảm giác kích thích ngoài kia.
"Được rồi, cô đi đi! Chúng tôi lát nữa mới ra, dụ họ đi xa xa nha, nhớ kỹ những điều tôi đã dặn!" Min Hye nghiêm túc nói với Candy.
"Ok, cứ yên tâm! Tôi quay vòng vòng mấy người đó xong sẽ liên lạc với cô, nhớ gửi tiền qua tài khoản cho tôi nga!" Nói xong cô liền đội đầu tóc giả, rồi mới đội nón hải quân đen của Jiyeon với cái kính mát. Che đi gần nửa khuôn mặt, cơ hồ có tám phần giống Jiyeon.
Sửa sang xong mọi thứ, xem lại bản thân đã giống khi Jiyeon bước vào, cô mới lấy tất cả bao gồm nội y cùng di động bỏ vào ba lô Jiyeon, sau đó mang lên lưng xoay người đi ra ngoài.
Candy vừa ra khỏi phòng, thì những vệ sĩ Eunjung an bài đã không thể chờ đợi, đều đang lưỡng lự đứng ngoài buồng. Nhìn thấy Candy có bề ngoài giống Jiyeon, mới yên tâm rút lui...
Sau đó Candy dằn lòng đi dạo một lát quanh lầu hai khu mua sắm nữ, nửa đường di động Jiyeon rung lên liên tục trong ba lô, Candy cũng không dám bắt máy, dù sao điểm khác nhau giữa giọng nói của cô với Jiyeon quá lớn, của Jiyeon thì như gió mát ngày hè làm con người vui vẻ, mà cô thì quanh năm hút thuốc lá uống rượu, giọng khàn khàn, vừa nghe liền biết không phải cùng một người.
Ở bên này Eunjung vừa tạm biệt Hahm tướng quân, liền nhanh chóng cho người đưa cô đến quảng trường trung tâm, giữa đường trên xe cô một mực gọi cho Jiyeon, nhưng Jiyeon vẫn không nghe máy, điều này khiến Eunjung không thể hoảng hốt hơn nữa. Cô có linh cảm xấu, nếu cô không mau đến thật nhanh, nàng sẽ mất Jiyeon...
"Dong Han, Jiyeon bây giờ đang làm gì vậy?" Eunjung gọi cho Jiyeon không được, buộc lòng phải gọi Dong Han vệ sĩ phụ trách 'bảo vệ' cô.
"Đại tiểu thư! Jiyeon tiểu thư bây giờ đang đi dạo trong cửa hàng nội y lầu hai khu mua sắm..." Thanh âm Dong Han từ đầu bên kia truyền đến.
"Hừm! Nhất định phải coi chừng Jiyeon cẩn thận, tôi lập tức đến đó ngay!"
Nghe thấy Jiyeon vẫn trong phạm vi quan sát của họ, nàng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng không ngừng tự an ủi, có thể Jiyeon quá mức chú tâm đi dạo nên không nhận điện thoại của mình.
Mà lúc này Candy dựa theo Min Hye căn dặn, ở lầu hai đi dạo gần hai mươi phút! Cô xem thời gian cảm thấy không quá sai biệt, liền lập tức đi thang máy xuống F3 lấy chiếc Ferrari.
Ô đỗ xe cuối cùng cạnh phòng an ninh, ô đỗ xe cuối cùng cạnh phòng an ninh... cô thầm nhủ trong đầu. Quả nhiên đi đến cuối có một chiếc Ferrari màu đỏ, đường cong ra dáng cực kỳ, xa hoa mà sang trọng, đúng là rất hợp với tay đua như mình.
Chỗ này là góc chết, hơn nữa còn có một phòng an ninh với lối đi an toàn, nhìn từ sau vốn không thấy được người, như vậy bọn Eunjung sẽ không thể biết các nàng rốt cuộc đã tráo đổi ở đâu!
"Waoo! Quá dữ! Nhiệm vụ lần này thật sự quá kích thích rồi!" Candy khởi động chiếc Ferrari trên đường cao tốc mãi đến khi cô ở vùng ngoại ô thưa thớt người, quả nhiên như Min Hye nói có một đống xe sang trọng đang theo sau.
"Anh Dong Han, Jiyeon tiểu thư hình như không đúng lắm, không phải đại tiểu thư bảo đến đón cô ấy ở quảng trường Trung tâm sao? Sao Jiyeon tiểu thư lại chạy ra vùng ngoại ô thế nhỉ?" Vệ sĩ lái xe một bên nghi hoặc hỏi Dong Han đầu lĩnh của bọn họ.
"Đi giải sầu cũng nên? Chuyện giữa đại tiểu thư với Jiyeon tiểu thư cậu cũng biết rồi."
Dong Han ngồi bên ghế phụ châm một điếu thuốc, ánh mắt lơ đãng nhìn ngoài cửa xe.
"Vậy sao? Thế chúng ta có nên nói Đại tiểu thư, để cô ấy đến đây không?".
"Khỏi cần, chúng ta đợi một lát, quan sát tình hình rồi mới báo cáo đại tiểu thư!"
Dong Han dứt khoát phủ quyết, sau đó im lặng thở dài. Hắn lúc này làm được cũng chỉ đến mức đó, nếu để Đại tiểu thư và Hahm tướng quân biết hắn phản bội, hắn sẽ không thể sống trên thế giới này nữa.
Lúc này chiếc Ferrari đỏ phía trước bọn họ đột nhiên xoay ngọt một trăm tám mươi độ, độ cong trơn tru cực kỳ đẹp mắt, tròn như trăng rằm, nhưng chiếc Ferrari lại lao thẳng về phía bọn họ như bất cần mạng.
"Toàn bộ tránh ra, toàn bộ tránh ra, đừng đâm vào xe Nhan tiểu thư!" Dong Han vừa nhìn thấy chiếc Ferrari quay đầu đột ngột, liền kịp phản ứng, bật tai nghe hạ lệnh gào thét nhân viên trên những chiếc xe còn lại.
Nhân viên chạy phía sau nghe thấy Dong Han mệnh lệnh chưa kịp phản ứng, liền thấy xe Jiyeon lao đến như bay, bọn họ dù sao cũng xuất thân từ bộ đội đặc chủng, sức phản ứng khác với người thường, phản xạ tránh được.
"Chuyện này là thế nào? Anh Dong Han chúng ta mau liên lạc Đại tiểu thư đi!" Một bên vệ sĩ lập tức hỏi Dong Han.
"Ừ!" Tình hình phát sinh thế này, hắn cũng chỉ có thể làm vậy, đây là lần cuối cùng hắn giúp Min Hye.
----------------
Đang gấp rút đi quảng trường trung tâm Eunjung sau khi nhận điện thoại Dong Han, trong nháy mắt liền bắt đầu nóng nảy nổi điên.
"Các cậu đang làm cái gì vậy? Tại sao để giờ mới hồi báo? Cản chiếc xe đó cho tôi, nhưng không được phép để Jiyeon bị thương, bằng không tôi lấy mạng các cậu!!!"
Đôi mắt Eunjung lóe lên tia tàn độc, biểu tình cũng đi theo trở nên rất dữ tợn, tài xế quân đội ngồi trước vô tình nhìn gương chiếu hậu một cái bị dọa cho hoảng sợ, bởi hắn biết Eunjung không phải hù dọa, chuyện như vầy đã là lần thứ hai... Sau lần bỏ trốn trước của Jiyeon, những vệ sĩ phụ trách giám sát không may mắn thoát khỏi, bị Hahm tướng quân an bài đến một hòn đảo không người ở Thái Bình Dương, bảo là nhiệm vụ đặc thù trong quân đội, cuối cùng lúc bắt được Jiyeon, bọn họ mới được thả về, nhưng lúc đi mười lăm người lúc về chỉ còn tám, là dáng vẻ sống dở chết dở quay về...
Đương nhiên Jiyeon hoàn toàn không biết những chuyện này.
"Yeonie, chắc được rồi! Cũng vừa lúc, chúng ta ra ngoài thôi! Candy vừa liên lạc nói những người đó đã đi theo cô ấy!"
Lúc này Jiyeon với Min Hye vẫn trong gian chứa đầy đồ.
"Ừm!" Jiyeon nhẹ giọng đáp.
Vì vậy Jiyeon men theo gian chứa qua cửa nhỏ đi ra ngoài cùng Min Hye, đó là con đường an toàn. Cuối cùng đến bãi đỗ xe, tài xế chờ Min Hye ở đó đã lâu.
"Jiyeon, đây là di động mới của cậu, chỉ tớ với Kim trưởng phòng là biết số! Về Pháp xong tớ sẽ liên lạc, nếu tình hình cho phép tớ sẽ quay về thăm cậu..." Min Hye lấy trong xe điện thoại đã chuẩn bị từ lâu cho Jiyeon.
"......" Jiyeon không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm Min Hye. Tình hình cho phép ư? Vậy là bao lâu?
Đoàn vệ sĩ an bài theo Jiyeon bao gồm cả xe Eunjung vẫn luôn truy đuổi chiếc Ferrari Candy lái, mà Eunjung phát giác có chỗ không đúng, lấy những hiểu biết của nàng về Jiyeon, tài lái xe của cô ấy không có khả năng tốt như vậy, nhưng thiết bị theo dõi quả thật đang ở trong chiếc xe trước mặt, rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Đột nhiên nàng như nghĩ ra điều gì, lập tức giơ di động lên "Cửu cửu? Cháu đây, phái một ít người ra nhà ga, sân bay, tất cả các trạm thu phí có thể rời khỏi Incheon giúp cháu đem Jiyeon về! Phải, Jiyeon em ấy, bỏ trốn nữa rồi..." Eunjung càng nói, thanh âm càng nghẹn ngào "Vâng, cháu biết cửu cửu nhất định có cách, ừm! Vâng, cảm ơn cửu cửu!".
"Dong Han, báo cho bọn họ tiếp tục đuổi theo chiếc xe! Còn nữa, ghi chép lại không sót một nơi tất cả địa điểm hôm nay Jiyeon đã đến..." Eunjung cúp máy, lại tiếp tục gọi cho chiếc xe đuổi gần chiếc Ferrari nhất.
"..., vâng thưa đại tiểu thư!" Sau khi Eunjung cúp máy, Dong Han lướt nhìn đồng hồ. Công tước, tôi cuối cùng đã hoàn thành chuyện tôi đáp ứng ông.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro