Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 133

Jiyeon do mất máu quá nhiều, nên thời gian hôn mê dài đến mấy ngày, mà những ngày này, Eunjung ngoại trừ nghĩ cách ứng phó vụ đọ súng phát sinh ở nghĩa trang Pére-Lachaise, thì dường như ngày đêm đều không nghỉ túc trực bên giường Jiyeon, hy vọng cô tỉnh lại hai mắt mở ra là có thể nhìn thấy nàng.
Chỉ là không khéo, Eunjung vừa bước vào phòng tắm rửa, một giây sau Jiyeon liền bắt đầu từ từ tỉnh lại, cô mở mắt thấy phòng ngủ vẫn kiến trúc Châu Âu, Eunjung lại không có ở đây, cộng thêm thân thể yếu ớt, Jiyeon khủng hoảng đến tột cùng. Rõ ràng trong bóng tối cô đã nghe thấy Eunjung nói nếu cô có thể tỉnh lại liền sẽ cùng cô làm lại từ đầu, nhưng vì sao lại để lại cô một mình đối mặt với căn nhà không một bóng người?
Chị ấy vẫn không tha thứ cho mình, vẫn là mình gần chết đã sinh ra ảo giác? Nhưng mà cũng đúng, mình đã làm những chuyện quá đáng như vậy với chị ấy, chị ấy sao có thể tha thứ cho mình chứ? Dù nàng có nguyện ý dùng tính mạng để bảo vệ cô đi nữa, thì nàng vẫn sẽ không chịu về bên cô?
Jiyeon lặng im rơi lệ, giọt nước mắt dọc theo khóe mắt rơi xuống, thấm vào bao gối trắng tinh, nhuốm ướt một mảng nhỏ. Môi mỏng khô khan tái nhợt của Jiyeon mím thành một đường thẳng tắp, giờ phút này cô thật sự nhớ
Eunjung nhớ khủng khiếp, cho đến bây giờ chưa từng nhớ như vậy, trải qua sinh tử, ý niệm duy nhất còn lưu lại trong cô chính là người phụ nữ nọ nguyện ý lấy tính mạng đổi mạng cho cô.
Phòng tắm cách âm dị thường tốt, dù cho tiếng nước chảy bên trong lớn thế nào, Jiyeon dường như vẫn không nghe thấy bất kỳ tiếng động, cho đến khi cửa kiếng phòng tắm mở ra, từ bên trong một người phụ nữ xinh đẹp chỉ bọc vỏn vẹn một chiếc khăn tắm, vóc người cao gầy uyển chuyển, đang tùy ý dùng khăn lông khô lau chùi mái tóc nâu dài mịn, Jiyeon mới có cảm giác như toàn bộ đều biến thành viên mãn, khi cô nhìn thấy nàng người con gái đang lau tóc tất cả sợ hãi cùng kinh hoảng thất thố đều bị sự ngạc nhiên mừng rỡ làm cho biến mất tăm.

"Eunjung chị."

Jiyeon mạnh mẽ bật dậy, nhưng đáng tiếc thân thể mất máu quá nhiều, sau đó vô lực ngã xuống, bởi vì động tác quá mạnh, ống tiêm cắm trên mu bàn tay đã vô tình đâm rách mạnh máu, Jiyeon kêu đau một tiếng, chân mày nhíu lại, so với sắc mặt vừa mới tỉnh lại càng ảm đạm.
Eunjung không kịp tiến lên kiểm tra xem cô thế nào, liền vội vàng mở cửa phòng cuống quýt gọi bác sĩ trông nom với y tá, nhưng Jiyeon trong phòng lại rít lên rất chói tai.

"Eunjung chị...Eunjung chị......"

Tiếng kêu của Jiyeon như tiếng con thú con mất mẹ rên rỉ, cho nên Eunjung vội vàng hối hả quay lại bên giường.

"Jiyeon sao vậy? Làm sao?"

Eunjung ngồi bên mép giường khẩn trương hỏi, nàng thế mà lại sợ bản thân quá khích, không nhịn được sẽ ôm chặt lấy người phụ nữ nàng yêu đến tận xương tủy trước mắt mà làm cho cô bị thương.
Hai mắt Jiyeon ngấn lệ mông lung nhìn Eunjung, sau đó nhổ hết ống tiêm trên mu bàn tay, nhào đến, ôm lấy Eunjung thật chặt, nằm trên cổ Eunjung nức nở nói.

"Eunjung chị em tưởng chị không cần em nữa, em thật sự sợ, thật sự rất sợ..."

Jiyeon ôm lấy Eunjung rất chặt, chỉ sợ nàng đột nhiên đẩy cô ra, rồi hờ hững rời đi.
Eunjung thụ sủng ngược kinh, Jiyeon rất ít khi có lúc mất không chế chủ động với nàng như vậy, nhưng tâm tình như vậy cũng không kéo dài lâu, nàng liền nổi giận, bởi vì Jiyeon lại tự mình nhổ sạch ống tiêm, em ấy không muốn sống nữa sao? Thẩn thể còn cần điều dưỡng, sao có thể không biết quý trọng như vậy?

"Em sao lại nhổ hết ống tiêm như vậy hả?"
Eunjung muốn đẩy Jiyeon ra, nhưng thân thể Jiyeon run lẩy bẩy vẫn khiến nàng không đành lòng, vì vậy giọng ẩn ẩn tức giận nói.
Jiyeon lại vùi vào cổ Eunjung, chịu đựng lại nghiêm túc nói.

"Bởi vì em muốn ôm được chị."
Eunjung nghe thấy câu này, trái tim hơi mềm xuống có thể nặn được ra cả nước.

"Ngoan, chị sẽ không rời đi, đợi bác sĩ đến điều trị cho tốt, xem đi, chảy máu rồi."

Eunjung nói xong câu cuối, mới phát hiện mu bàn tay Jiyeon lại bị ra máu, vội vã lấy bông gòn bác sĩ chuẩn bị trên tủ đầu giường cẩn thận chặm chặm vết thương cho Jiyeon.
Đợi bác sĩ kiểm tra thân thể cho Jiyeon xong, lại tiêm thuốc cho cô lần nữa, loại thuốc tốt nhất, mới hướng Eunjung gật đầu tỏ ý rời đi.

"Eunjung chị..."
Jiyeon không biết nên mở miệng thế nào, yêu cầu tha thứ, hay là làm lành?
Eunjung vốn đang gọi điện cho người đưa cháo bổ máu lên, nhưng lại nghe Jiyeon gọi nàng, lập tức phân phó những người đó cho xong, sau đó cúp máy đến bên giường Jiyeon.

"Sao vậy?"

Lần này tỉnh lại, Jiyeon dường như rất yêu thích dính lấy nàng, cơ mà nàng rất thích.

"Chúng ta, chúng ta..."
Jiyeon không biết phải mở lời ra sao, ngón tay siết chặt ra trải giường.

"Chị có thể tha thứ cho em không?"
Jiyeon khẩn trương hỏi.

Eunjung chỉ <xì> cười một tiếng, lộ ra nét mị hoặc mê người yêu dị.

"Chị chỉ cần em có thể bình an, ngoan ngoãn ở bên chị, còn lại chị không quan tâm."
Bao gồm cả tôn nghiêm, rõ ràng đã bị em tổn thương sâu đến thế, nhưng vẫn không nhịn được đến cứu em, nhìn thấy em hỗn loạn cả người nhuốm máu ngừng thở nằm trong ngực chị, chị liền muốn lập tức đi theo em, đời này coi như chị đã rơi vào tay em thật rồi...

"Chị chịu tha thứ em sao?"
Jiyeon xác định lần nữa, cô sợ Eunjung nói toàn bộ đều gạt cô.

"Chỉ cần em không lại phụ chị, không trốn khỏi chị."
Eunjung gật đầu nói.

Jiyeon lắc đầu mãnh liệt.
"Không đâu, không rời khỏi chị nữa đâu, cũng sẽ không lại phụ chị, em sẽ thật ngoan yêu thương chị..."
Jiyeon trịnh trọng nói.
Ban đêm cùng ngày, Eunjung cẩn thận nằm bên cạnh Jiyeon, ánh mắt dường như không hề chớp nhìn chăm chăm Jiyeon, nàng biết Jiyeon sợ hãi, sợ nàng rời đi, thật ra những cảm nhận bây giờ của cô chỉ bằng một phần tâm trạng của nàng lúc trước. Nhưng cho dù như vậy, Eunjung vẫn như cũ không nỡ để Jiyeon khó chịu, khẽ vuốt ve mái tóc cô, an ủi ưu tư cho cô.
Qua mấy ngày tỉnh lại, Jiyeon vẫn không ngừng mơ cùng một cơn ác mộng, liên quan đến huyết án nghĩa trang Pére-Lachaise, nơi đó đã chết bao nhiêu là người, rất nhiều người đã bị giết trước mặt cô, sắc màu trong cảnh mộng hầu như một màu đỏ thẫm, y như tình hình cô đã nhìn thấy lúc bị Young Ho Moon uy hiếp.
Eunjung dường như mỗi đêm đều không ngủ, mỗi lần Jiyeon gặp ác mộng bừng tỉnh, nàng đều sẽ ôm chặt lấy cô, để cô cảm nhận được hơi thở của nàng, có nàng bảo vệ bên cô, lặng lẽ trấn an những bất an ưu tư hoảng sợ của cô.
Những ngày qua nước Pháp vì chuyện công tước Young Ho Moon tự sát và nghĩa trang phát sinh vụ đọ súng chết nhiều người mà bí mật điều tra rất nghiêm khắc, nhóm người Eunjung cũng chỉ đành an phận ở tại biệt thự của đặc phái viên đóng quân ở đây, bọn họ thường xuyên có nhiệm vụ, lại không thể đi bệnh viện, cho nên bác sĩ y tá còn có phòng y tế và dụng cụ chữa trị trong biệt thự đều cung ứng đầy đủ. Còn Eunjung cũng đã lường trước sẽ xảy ra bắn nhau trong nghĩa trang, cho nên sớm đã cho xe cứu thương trong biệt thư chuẩn bị xong công tác cứu chữa, nhưng không ngờ cuối cùng sẽ được Jiyeon dùng đến, thế sự thật sự khó lường.
Cho dù có giấy chứng nhận giả của nhà Young Ho Moon, cùng với bá tước Choi Sun đã giải quyết tốt, du khách và nhân chứng bọn họ cũng nghĩ cách giải quyết được, nhưng trong nghĩa trang lưu lại rất nhiều vết máu của Jiyeon và máu dính lên thi thể Young Ho Moon cũng không ít, một khi Jiyeon bị cảnh sát tra ra, hậu quả thiết nghĩ không thể tưởng tượng được, cho nên Eunjung vì lý do an toàn quyết định lần nữa lén trở về nước, cho dù mấy ngày qua việc kiểm người rất nghiêm khắc, nhưng có bá tước Choi Sun và nhà Young Ho Moon khỗ trợ, có lẽ không thành vấn đề.
Eunjung vì để Jiyeon hoàn toàn không liên quan đến vụ án, quyết định cho lính đánh thuê số tiền nhiều gấp năm lần, điều kiện tiên quyết là các cô ra gánh tội, để cảnh sát Châu Âu tập trung dồn toàn bộ sự chú ý lên người các cô, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Eunjung sẽ cho người giúp đỡ các cô rời khỏi Châu Âu.
Điều kiện ban đầu bá tước Choi Sun hợp tác cùng Eunjung chính là muốn Young Ho Moon chết, đến độ những chuyện còn lại đều không để ý nhiều, Young Ho Moon đã chết, gia tộc cho dù không bị cuốn vào sóng gió của những bằng chứng phạm tội kinh tế, nhưng ít nhiều cũng bị chấn động không nhỏ, cho nên bây giờ hắn thừa cơ nhảy vào cũng không thành vấn đề. Vì vậy hắn tuân thủ lời hứa, hết lòng giúp đỡ Eunjung chạy trốn, dù sao hắn cũng không thể tránh khỏi liên quan đến vụ đọ súng.

"Lúc đó em tỉnh từ bao giờ vậy?"
Eunjung ôm Jiyeon vào ngực, nghi ngờ hỏi.
Jiyeon nhàn nhạt nói.

"Em chưa từng hôn mê, sao nói là tỉnh được?"

"Sao lại thế được?"

Eunjung càng nghi hoặc.
Thì ra, lúc đó sau khi Kim So Nam bắn chết lính đánh thuê, liền chuẩn bị bắt giữ cô, dù cô sợ hãi trước biến lớn, thi thể ngổn ngang trước mắt, nhưng đầu óc vẫn dị thường tỉnh táo, nếu Kim So Nam tìm được cô không thể nghi ngờ sẽ dùng cô để khống chế Eunjung, dù vẫn chưa rõ có phải Eunjung đã đến nghĩa trang không, nhưng cô không muốn lại gây mệt mỏi cho Eunjung, cho nên cô chuẩn bị xoay người chạy trốn, cô biết Kim So Nam sẽ không giết cô, nhưng cô đã quên Kim So Nam dù không lấy mạng cô, nhưng cũng sẽ không không làm cô tổn thương...
Cô chạy trốn đã chọc giận Kim So Nam, cho nên sau khi Kim So Nam bắt cô lại đã tát cô rất mạnh, khiến khóe miệng cô bật ra máu, mà hắn cũng biết thân thể Jiyeon yếu ớt, rất có thể vì cái tát này mà xỉu. Cho nên ngay lúc Jiyeon bị lực tát mạnh ngã lăn xuống đất, Kim So Nam liền tiến lên kiểm tra, cuối cùng Jiyeon dứt khoát tương kế tựu kế, tùy cơ ứng biến. Dù sao lúc trước vì sợ gây kinh hãi cho du khách nên cô đã giấu khẩu súng ổ xoay Eunjung đã cho trong áo, may Kim So Nam không có soát người, bằng không cô cũng khó mà qua được cục diện.
Thật ra lúc Young Ho Moob nổ súng, cùng với lúc Kim So Nam  bỗng nhiên bị giết, cô cũng sắp không kiên trì nổi, nhịp tim đập đặc biệt lợi hại, nhưng vẫn cố nén không để thân thể run rẩy, dù máu tươi Kim So Nam bắn lên mặt... Lúc Young Ho Moon cầm dao găm đâm vào cổ cô, cô vẫn không nhịn được rên thành tiếng, nhưng cũng may Kim So Nam không phát hiện, cho nên cô dường như nhận ra Kim So Nam cũng không đề phòng đối với cô.
Sau chuyện này cộng thêm việc Julie bị giết, Young Ho Moon cũng không đáp lại việc Eunjung nói hắn đã sát hại cha mẹ cô, cho nên Jiyeon thông minh liền hiểu Young Ho Moon giá họa cho Eunjung, rồi giết kẻ làm chứng.
Vì vậy cô đang đợi thời cơ, xoay chuyển cục diện, cho dù Eunjung khóc lóc tỉ tê cầu khẩn, và tiếng Young Eun cầu xin cô vẫn nhịn được, cho đến khi tất cả chú ý của đám người Young Ho Moon đều đặt lên Eunjung, cô mới có thể nổ súng, nếu không phải Young Ho Moon muốn mạng Eunjung, cô có thể đã không giết người, nhưng Young Ho Moon lại muốn mạng Eunjung, vậy cô vì Eunjung mà dính máu thì có hề gì!

"Đồ ngốc!"

Eunjung đau lòng hôn một cái lên chóp mũi Jiyeon, nàng có làm sao cũng không ngờ lúc đó Jiyeon đang tỉnh, thậm chí còn vì nàng suýt nữa hi sinh tính mạng, nàng cảm thẩy mình đã đúng khi đến Paris, bằng không liền để lỡ Jiyeon.

"Eunjung chị, chúng ta kết hôn được không?"
Bỗng dưng Jiyeon hỏi.

"Đây cũng là suy nghĩ của chị, đợi sau khi vết thương của em hoàn toàn khép miệng chúng ta sẽ đi Hà Lan."

Eunjung cưng chiều nhìn Jiyeon.
"Ngày mai chị sẽ đi đặt lại nhẫn..."

Nói đến đây, giọng Eunjung trở nên có chút trầm thấp, bởi vì nàng nhớ lại Jiyeon tại sân ban đã tháo chiếc nhẫn nàng cực khổ trăm bề thiết kế xuống, còn nói không muốn bất cứ thứ đồ nào nàng cho, nàng cảm thấy được tim mình rất đau, cho dù vết thương đã khép, vẫn sẽ lưu lại vết sẹo nhàn nhạt, như vết sẹo nhô ra trên bụng nàng vậy.
Jiyeon dường như hiểu được suy nghĩ của Eunjung, bỗng nhẹ nhàng đẩy Eunjung lấy một chiếc hộp rất tinh tế trong túi xách, tiếp theo quỳ một chân trên đất, mở nắp hộp, Eunjung chỉ biết đứng nhìn hai chiếc nhẫn kim cương thiết kết xinh đẹp nằm im bên trong, thậm chí không kịp phản ứng đỡ Jiyeon dậy.

"Vợ, chị lấy em nha?"
Jiyeon lấy ra một chiếc nhẫn phù hợp với ngón áp út thon nhỏ của Eunjung, cũng bắt đầu cầu hôn.

Eunjung một tay che môi, không thể tin nhìn Jiyeon quỳ một chân trên đất nức nở nói.

"Em gọi chị là gì?"

"Bà xã, vợ của em."
Khóe miệng Jiyeon câu lên nụ cười thanh nhã, sau đó kéo tay trái Eunjung đeo lên ngón áp út cho nàng.
Đây là sau khi cô trở lại Incheon, lén Eunjung thiết kế, sau đó liên lạc Kim Joon Gang hỗ trợ đặt làm, cuối cùng để Vợ ông lấy cớ đến thăm lặng lẽ đưa chiếc nhẫn cho cô.

"Mặc dù rất dung tục, nhưng em vẫn muốn nói, chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão."

Jiyeon và Eunjung mười ngón tay đan xen nhau thật chặt, chống lại ánh mắt đã ướt át của nàng mà tuyên thệ.

"Nhưng chị càng hi vọng hai ta sẽ mãi mãi không xa lìa."

............AND.................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro