Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 127

Là chị ấy, nhất định là chị ấy, ngoại trừ chị ấy, còn ai có đôi con ngươi thâm thúy như vậy, cho dù màu mắt không giống, nhưng cô làm sao sẽ nhận nhầm người mình yêu cho được!
Ánh mắt nàng mới nhìn các cô, nhất định đã hiểu lầm rồi. Không được... không thể như vậy được...
Jiyeon chịu đựng dưới chân truyền đến đau đớn và thân thể mỏi mệt miệt mài truy tìm, nhưng lại không thấy bóng dáng cô gái tóc vàng đâu, phóng xa nhìn gần tất cả đều chỉ có các loại mộ bia không thể đếm hết, chung quanh thỉnh thoảng truyền đến tiếng quạ kêu rất lớn, toát lên sự vắng lặng kinh khủng không gì sánh được.
Young Eun vội vàng đuổi theo bước chân Jiyeon, cô không hiểu cớ gì Jiyeon lại hoảng loạn như vậy, cô gái tóc vàng đó là ai?
Jiyeon đứng tại ngã ba, không biết nên đi hướng nào, rốt cuộc chị ấy đã đi đâu?
Young Eun kéo bước chân nặng nề không ngừng truy tìm bóng dáng Jiyeon, rốt cuộc phát hiện cô ấy tại ngã ba, lúc này Jiyeon như một đứa bé đang bối rối, vẻ mặt hốt hoảng do dự không ngừng hết nhìn đông sang nhìn tây, hệt như nét mặt của đứa bé không tìm thấy mẹ, ngờ vực trong lòng dần được sáng tỏ.
Jiyeon quay đầu.

"Là Eunjung chị."
Jiyeon nức nở nói, chị ấy chịu đến tìm mình, mình lại làm chị ấy hiểu lầm.
Young Eun cúi đầu, tận lực che giấu nét mặt của mình. 

"Vậy à? Quả thật là chị ta, chị ta quả nhiên vẫn yêu chị."

Young Eun cắn chặt môi dưới, kềm chế nước mắt trong khóe mắt sắp sửa tràn ra.

"Nhưng chị ấy vẫn bỏ đi..."
Jiyeon rơi lệ, giọt nước mắt chảy dọc theo cằm nhỏ xuống lát đá tảng lạnh lẽo.
Bỗng, Young Eun đưa Jiyeo khẩu súng vẫn nắm chặt trong tay.

"Đây là vật chị ta cho chị, có lẽ để chị phòng thân, chị nhanh đi đi, nếu trên đường gặp phải người ngăn cản, chỉ cần đừng để bọn chúng bị thương chỗ hiểm, thế lực nhà Young Ho Moon có thể ém chuyện này xuống được, huống hồ chị cũng ở đó, em muốn phát sinh nổ súng ở đây ông ấy vẫn giải quyết được."

Jiyeon không chút do dự nhận lấy khẩu súng, có chút nặng, xém nữa cầm không vững, nhưng mà cô vẫn cẩn thận cầm lấy trong tay. Chỉ là, cô cũng không quan sát khẩu súng này dùng ra sao, mà nhẹ nhàng vuốt ve thân súng, giống như trước kia Eunjung cũng an ủi cô nhẹ nhàng êm ái như vậy.

"Vậy còn cô?"
Jiyeon ôn nhu nhìn khẩu súng trong tay, cũng không ngẩng đầu lên hỏi.
Young Eun cậy mạnh nói.

"Trở về chứ sao, dù sao đi nữa em cũng là con ruột ông ấy, em sẽ tận lực kéo dài thời gian, chị nhanh đi đi..."
Young Eun thấy Jiyeon chỉ lo ôn nhu với thân súng còn lưu giữ thân nhiệt của Eunjung, trái tim tựa như rơi vào hố băng vậy...

"Young Eun, cảm ơn cô."
Jiyeon trịnh trọng gật đầu nói cảm ơn Young Eun, sau đó đi về hướng cửa Young Eun chỉ, không quay đầu lại, ngay cả một câu hẹn gặp lại cũng không nói...
Young Eun đứng tại chỗ nhìn bóng Jiyeon nhỏ xíu dần rồi biến mất, ngắm đến khi hoàn toàn không còn nhìn thấy, bỗng thân thể Young Eun khụy xuống, cô chán nản quỳ ngồi trên đất, mặc cho nước mắt tích lũy trong khóe mắt phá đê mà ra. Cô ấy đối với cô một chút lưu niệm cũng không có, cho dù chỉ quay đầu nhìn một lần thôi lòng cô cũng sẽ khá hơn, nhưng cô ấy vẫn không quay đầu nhìn, ngay cả câu nói bình thường hẹn gặp lại cũng không nói... Nói cách khác, nếu cô trở về, các cô liền rất có thể ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không có.
Bỗng, tiếng giày cao gót giẫm lên đất vang lên lần nữa, cô tưởng du khách đột ngột xuất hiện, dùng ống tay áo tùy ý lau chùi khóe mắt, lòng kiêu ngạo không cho phép cô khóc trước người ngoài, cho dù cô đã chật vật đến vậy...
Nhưng, lúc cô ngẩng đầu, lại thấy người phụ nữ tóc vàng váy đỏ quỷ dị, ánh mắt nàng rất quen thuộc, mang nồng đậm oán hận và ác khí, cả gương mặt xinh đẹp đều mờ mịt, ánh mắt hung ác chăm chăm nhìn cô. Ngoại trừ Eunjung hận cô thấu xương, còn ai biết dùng vẻ mặt như vậy nhìn cô chứ? Chỉ là, lúc này nàng đang chĩa khẩu súng lục vào đầu cô, tựa như tùy thời đều sẽ nổ súng...
Young Eun đối với việc Eunjung bỗng nhiên xuất hiện không lộ ra chút ngạc nhiên nào.

"Chị không gặp mặt chị ấy à?"
Young Eun hỏi. Quả nhiên Eunjung sẽ không dễ dàng rời đi.
Khóe miệng Eunjung bỗng nâng lên độ cong, vô cùng quỷ dị... Nàng sớm đã chuẩn bị ống giảm thanh trên họng súng, còn khóa súng sớm đã kéo xuống, nàng nhẹ nhàng dùng ngón giữa bóp cò, đạn xẹt qua bên tai Young Eun, mấy sợi tóc ngay lập tức rơi xuống đất...

"Chị sẽ không giết tôi, cần gì phải vậy?"

Mặt Young Eunckhông đổi sắc nói, thật ra trong lòng cô đang không vững vàng, bởi vì thần sắc Eunjung nhìn qua có chút khác thường.

Eunjung lắc đầu.
"Tôi chỉ là vui vẻ nhìn hình dáng con mồi giãy giụa trước khi chết thôi, như thế thú vị lắm."
Sau đó Eunjung lại bóp cò lần nữa, lần này đạn nhắm chính xác vào bắp chân trái Young Eun.
Young Eun kêu đau một tiếng, lần này thật sự không đứng dậy nổi, cô tận lực khắc chế sợ hãi trong nội tâm, giữ thần sắc trấn tĩnh, cho dù cơ thể đã truyền đến đau đớn kịch liệt.

"Muốn giết cứ giết, đây cũng xem như trả mạng cho đứa con của chị."

Nói đến đứa con, nét mặt vốn quỷ dị của Eunjung hoàn toàn biến mất, thay vào chính là đôi mắt tan rã trống rỗng.

"Không sai, đứa con của tôi, cô quả thật đã nợ một mạng, đứa con của tôi và cô ấy..."
Nói đến đây, hốc mắt Eunjung đột nhiên đỏ lên, nhưng rất lâu vẫn không có lệ rơi xuống...

"Nhưng mà, bây giờ cô vẫn chưa thể chết, nhà Young Ho Moon của cô đã thiếu tôi và cô ấy nhiều như vậy, tôi không thể chỉ lấy mỗi mạng cô rồi bỏ qua vậy được."

Eunjung lộ ra vẻ mặt sát khí nói.

Young Eun ngạc nhiên.
"Chị rốt cuộc muốn sao đây?"

Bỗng Eunjung thay đổi nét mặt thành quyến rũ, nàng khẽ cười nói.

"Đương nhiên... muốn cha cô theo mẹ cô, sau đó để cả nhà ba người đoàn tụ. Còn gia tộc Young Ho Moon, ở Pháp không chỉ có mỗi Young Ho Moon là quý tộc, bá tước Bố Lô Mặc bày tỏ rất có hứng thú tiếp nhận địa bàn của nhà Young Ho Moon, tôi đã hợp tác với ông ta, thế lực nhà Young Ho Moon các người sẽ sụt giảm ở Pháp, thậm chí sẽ sụp đổ ấy chứ?" 

Nàng đến Paris sớm đã nghĩ xong đường lui, bằng không một đống người đến Paris như thế chỗ công tước làm sao sẽ không nhận được bất kỳ thông tin nào chứ?

"Huống hồ, lần trước hacker đã trộm được chứng cớ công tước phạm tội kinh tế, mặc dù không đủ để gây chết người, nhưng hẳn sẽ mang đến một trận biến động không nhỏ cho nhà Young Ho Moon nhỉ?"

"Eunjung, chị..."

Young Eun rất tức giận, nhưng không có bất kỳ lý do gì để phản bác Eunjung, bởi ngay từ đầu Eunjung và nhà Young Ho Moon không có bất kỳ liên quan nào, cho dù Young Ho Moon nói Eunjung đã hại chết mẹ cô, nhưng cái chết của Lee Soon A trong lòng cô hiểu rõ, sao có thể do Eunjung được?
Eunjung không tiếp tục trả lời, mà lại nổ thêm một phát súng, cực kỳ chính xác ngay tại lỗ đạn vốn đã có trên bắp chân Young Eun, Young Eun hoàn toàn đau đớn nằm trên đất, ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có, cả người toát mồ hôi lạnh. Cùng một nơi bị hai phát đạn, loại đau đớn đó cho dù đàn ông từng trải huấn luyện nghiêm ngặt cũng khó mà chịu được, huống hồ Young Eun từ nhỏ được nuôi dưỡng như một công chúa.

"Vốn cây súng kia tôi để lại cho các cô phòng thân, không ngờ cô lại cho cô ấy cầm súng một mình rời đi, nhưng mà cũng tốt, bằng không tôi đối phó cô đã khó khăn rồi."

Eunjung đạp giày cao gót trên cao nhìn xuống Young Eun đang ngã gục giãy giụa, thưởng thức bộ dạng đau khổ cắn chặt răng tận lực không lên tiếng của cô.
Young Eun không nói thêm câu nào, bây giờ cô đau đã sắp hôn mê bất tỉnh, cả người đã lâm vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, nhưng cô vẫn cảm thấy được bắp chân trái truyền đến cảm giác đau đớn nặng nề, hơn nữa cơn đau còn hơn cả hai lần trước, khiến cô tỉnh lại lần nữa. Lần này đạn đã ghim vào trong xương đùi, nếu không chữa trị kịp thời, chân trái của cô có thể sẽ bị tàn phế...

"Biến thái."

Young Eun mắng, nhưng lời nói ra lại mềm nhũn, không có chút khí thế nào.
Eunjung nghe vậy cúi người, dùng ống giảm thanh đang gắn trên miệng súng nhắm ngay tóc Young Eun.

"Thiết bị giám sát trong nghĩa trang đều đã nằm trong tính toán của bá tước, tôi giết các người ở đây sẽ không có bất kỳ một ai liên quan cả. Tiểu công chúa, cô hiểu rồi chứ?"

Eunjung chế giễu nói. Đương nhiên cũng không tìm thấy bất kỳ chứng cớ Jiyeon có mặt trong nghĩa trang, cho dù có người làm chứng nàng cũng nghĩ cách giải quyết được, như vậy Jiyeon sẽ không bị cuốn vào cuộc phân tranh này...
Ngay lúc này, những lính đánh thuê kia bỗng xuất hiện.

"Hahm tiểu thư, những tên bảo vệ kia đã bị đánh ngất."

Cảm giác bị côn điện giật cũng không tồi...
Eunjung thu hồi súng, đứng dậy.

"Vậy còn cô ấy?"

"Chúng tôi đã tiếp vị tiểu thư ấy, cũng sắp đến cửa ra."
Đội trưởng lính đánh thuê nói.
Eunjung gật đầu tán thưởng.

"Rất tốt, có cho cô ấy mang giày không?"

"Hả?"
Đội trưởng lính đánh thuê ngạc nhiên nhìn Eunjung, mang giày?
Eunjung cau mày, sau đó nổ một phát súng về hướng đội trưởng lính đánh thuê đứng, không bắn trúng, nhưng sượt qua mặt cô, thủ pháp cực kỳ chính xác, ngay cả người trải qua trăm ngàn trận chiến như cô cũng không kịp né...

"Cho cô ấy mang giày, không được mang giày cao gót."
Eunjung lạnh lùng nói.
Đội lính đánh thuê đều ngơ ngác tại chỗ, có người nổi giận, muốn rút súng, nhưng đều bị Eunjung bỗng nổ súng bắn trúng khẩu súng, không cách nào rút súng kịp, còn họng súng của Eunjung sớm đã nhắm vào các cô.

"Vẫn chưa rõ sao?"
Eunjung nhướng mi hỏi. Cho dù lính thuê thì thế nào, người của nàng không chỉ có các cô ấy...

"Thôi được, tôi sẽ phân phó ngay lập tức."
Đội trưởng lính đánh thuê vội vàng ngăn cản các chị em bất mãn đối với Eunjung, dù sao Eunjung cũng là người thuê các cô.

"Xử trí người này thế nào?"
Đội trưởng lính đánh thuê chỉ vào Young Eun nửa sống nửa chết trên mặt đất.
Eunjung khinh thường cúi đầu nhìn người phụ nữ chật vật không chịu nổi nằm trên đất.

"Đưa cô ta theo, chúng ta đi gặp vị công tước được gọi là truyền kỳ."
Eunjung nói xong, lần nữa tra khẩu súng vào bao đựng.
"Cảm ơn cô."

Jiyeon nói bằng tiếng Anh.
Người phụ nữ cho cô đôi giày cười nhạt nói.

"Đừng khách khí, tôi cũng là tình thế cấp bách, chỉ là của tôi là giày cao gót, không thể cho cô được."

Cô nhận được mệnh lệnh của đội trưởng, không thể cho Jiyeon đôi giày của mình, tìm đâu trong nghĩa trang đôi giày cho cổ đây? Mặc dù số giày Jiyeon nhỏ hơn cô rất nhiều, nhưng tổng vẫn tốt hơn so với chân không.

"Cô ấy đâu rồi?"

Jiyeon hỏi, cô biết những người phụ nữ này đều là người do Eunjung sắp xếp.

"Sắp đến cửa ra rồi, sau chuyện này có lẽ cô sẽ được gặp cô ấy."
Những phụ nữ đó qua loa lấy lệ nói.
Jiyeon gật đầu, mặc dù cô biết các cô ấy chỉ qua loa lấy lệ mình, nhưng cô cũng hiểu có thể Eunjung không muốn gặp cô, cô lại làm Eunjung hiểu lầm rồi, nhưng mặc kệ thế nào, trước hết cứ nghe lời đi, sớm muộn gì Eunjung cũng sẽ gặp cô...
Bỗng nhiên <đùng... đùng... đoàng...> mấy tiếng súng vang lên, vốn quạ đen đậu trên những nhành cây gần bia mộ bị kinh sợ, tất cả đều sải đôi cánh đen bay lên không trung, trong lúc vỗ cánh vô tình lưu lại những sợi lông vũ màu đen...
Trong nháy mắt, những người phụ nữ đi cùng thậm chí người lúc nãy nói chuyện với Jiyeon đều ngã xuống đất, trên đất còn vương lại những bãi máu tươi, còn giữa chân mày các cô cũng lộ ra những cái lỗ không lớn không nhỏ, hơn nữa vẫn giữ nguyên bộ dạng trước khi chết, mắt không nhắm lại... 
Jiyeon đứng ngẩn tại chỗ, nhìn chăm chăm người phụ nữ nằm chết đôi mắt không nhắm bên cạnh chân mình, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cảnh tượng giết người, ngay trước mắt, gần trong gang tấc, chết gần như thế, mới vừa rồi cô còn cảm thấy được viên đạn sượt qua vai, bắn trúng người phụ nữ phía sau...

" Park tiểu thư, chạy trốn là không đúng rồi, công tước đại nhân sẽ không cho phép."

Một giọng nói quen thuộc bỗng từ sau cây thập tự truyền đến, sau đó Kim So Nam cầm cây súng bắn tỉa từ sau đi ra, tiếp theo hắn tháo vỏ đạn đã bắn khỏi cây súng, rút khẩu súng lục bên hông nhắm vào Jiyeon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro