chương 116
Nếu Young Eun không xuất hiện, không tìm đến những thứ gọi là chứng cớ, bây giờ các cô sớm đã kết hôn, có thể đang hưởng tuần trăng mật ở một đất nước nào đó, thậm chí nàng sẽ còn nói chuyện mình mang thai đứa con của em ấy cho em ấy.
Nhưng bây giờ, bụng nàng nhiều vết thẹo dữ tợn, đứa con không còn, cả đời vô sinh, nàng buông tay, người kia mất tích...
Nàng châm một điếu thuốc, ngậm trong miệng, hút vào, bỗng phun nhả, khói mù tràn ngập, rốt cuộc em ấy đã đi đâu, lấy những hiểu biết của nàng về Vợ Kim Joon Gang, bà sẽ không lừa gạt, hơn nữa Vợ Kim Joon Gang đã nói, toàn bộ giấy tờ của Jiyeon đều đang cất ở chỗ bà, em ấy không thể ra khỏi nước, nhưng quả thật người của nàng đã thấy Jiyeon vào cửa an ninh, rốt cuộc lại xảy ra vấn đề gì?
Thật phiền phức, tại sao chuyện cứ nối tiếp chuyện mà tới, tại sao nàng với Jiyeon ở bên nhau luôn có nhiều trắc trở như vậy, thật vất vả mới thuyết phục bản thân buông tay Jiyeon, tránh không gặp mặt, em ấy lại mất tích ly kỳ, đáng ghét là mình lại còn lo lắng như vậy.
Eunjung ngồi trong phòng khách quý, rút ra từng điều từng điếu thuốc, không biết qua bao lâu, di động nàng đổ chuông, nàng dụi tắt điếu thuốc, từ từ trượt nút nghe.
"Cậu, có chuyện gì?"
Giọng Eunjung rõ ràng mang theo tiếng nấc, mà giọt lệ cũng theo khóe mắt trượt xuống dọc theo khuôn mặt.
Sau khi nghe thấy tiếng nấc của Eunjung, Hahm Gun Song hơi sững sốt, vốn định hỏi, nhưng ngẫm lại, ngoại trừ chuyện của Jiyeon, còn chuyện gì có thể khiến con bé khóc.
"Đã đón bác sĩ Peter, cháu mau đến chỗ cậu đi."
Cậu với bác sĩ Peter được coi là bạn tốt, bác sĩ Peter rất nổi tiếng thế giới, quen biết rất nhiều nhân vật chính trị trên thế giới, Hahm Gun Song cũng là một trong số đó.
"Dạ, vâng."
Eunjung cúp máy, rút khăn giấy lau nước mắt, nàng hận bản thân không chịu phấn đấu, lại rơi lệ vì Jiyeon, sau đó nàng một mình trong phòng khách quý rửa tay và trang điểm chắp vào chỗ đã khóc, nhìn mình trong gương đã khôi phục dáng vẻ lạnh lùng quyến rũ, lúc này mới rời công ty lái xe đi trang viên Hahm Gun Song.
Tiểu thư Young Eun đã lên cơn mấy lần rồi, đồ đạc trong biệt thự có thể đập cũng đập hết rồi, mà vị tiểu thư người Hàn Quốc kia cũng không ngăn cản, những người giúp việc câm điếc trộm nhìn lo lắng.
"Hai~ có ích gì không?"
Young Eun ngồi xuống bên cạnh Jiyeon, lúc này Jiyeon bình tĩnh đến khiến cô muốn đánh chị ấy một cái, nhưng mà cũng chỉ là suy nghĩ trong đầu thôi, cô mới không nỡ tổn thương Jiyeon.
Jiyeon cũng không quay đầu cứ nhìn màn hình tivi, mặc dù không hiểu bọn họ nói cái gì, nhưng cô vẫn xem nồng nhiệt.
"Cũng gần được rồi, cô nói lại với bọn họ, tôi muốn gặp công tước."
Jiyeon nhàn nhạt nói.
"Chị nói với bọn họ đi, em không biết thủ ngữ."
Young Eun chẹp miệng, cô cũng không muốn bị những người câm điếc kia làm cho thành diễn kịch câm.
Jiyeon quay đầu nhìn Young Eun.
"Tôi biết chắc?"
Biểu tình Jiyeoncó chút không biết làm sao.
"Tôi là kêu cô chuyển yêu cầu của chúng ta qua màn hình điện tử, trải qua mấy ngày nghỉ ngơi, thể lực tôi gần như phục hồi rồi, hẳn nên gặp cha cô."
Cô không biết tiếng Pháp, nếu không sớm đã chuyển yêu cầu của mình qua màn hình.
"Nhưng đám người câm điếc kia sẽ không đi làm đâu."
Cũng không phải cô chưa từng thử, những người đó ngoại trừ hầu hạ các cô, liên lạc với người bên ngoài họ vốn sẽ không làm.
Jiyeon nghiêng đầu nhìn Young Eun.
"Mấy ngày này đồ đạc cô cũng đập hết rồi, chỉ cần có thể đập cô đều đập, bọn họ không sai biệt lắm sẽ liên lạc cho công tước chuyện của chúng ta, hơn nữa cô cũng thêm một câu, là Jiyeon tôi muốn gặp công tước, không phải cô, nếu công tước nghe thuộc hạ báo cáo, hẳn sẽ gặp tôi."
Young Eun bị động tác nghiêng đầu đáng yêu của Jiyeon làm cho ngơ ngẩn, ngượng ngùng si mê gật đầu một cái, sau đó ngoan ngoãn đến màn hình điện tử làm theo yêu cầu của Jiyeon.
Mấy ngày qua, Young Eun kể đúng với sự thật cho Jiyeon nghe chuyện cây bút thu âm, tài liệu mẹ cô bị tiêm thuốc như thế nào mà có được, hầu như mỗi sự kiện đều qua bàn tay Young Ho Moon, vậy chỉ có Young Ho Moon mới giải quyết được vấn đề của cô, có lẽ Young Ho Moon biết nhiều hơn, chi tiết hơn Young Eun. Nhưng Young Eun nói mỗi lần yêu cầu Young Ho Moon đến gặp em ấy, những người giúp việc kia đều không quan tâm em ấy, cho nên cô mới bảo Young Eun nổi điên bạo lực, để những người câm điếc kia không thể làm gì, lo lắng, có lẽ sẽ bẩm báo chuyện này cho Young Ho Moon, hơn nữa có thể Young Ho Moon sẽ có hứng thú gặp cô.
Mới đầu, thể lực cô còn chưa phục hồi, mỗi lần đều là Young Eun chăm sóc, đút cơm cho cô, lúc thể lực cô chưa khôi phục như cũ, cô bảo Young Eun kể địa hình nơi này cho cô, chỗ này là quận 16 ở Paris, phía tây quận này, là nơi tụ tập đại sứ quán của hơn hai mươi nước, có trường đại học nổi tiếng đứng hàng thứ 9 - Dauphine, nhà thờ với viện bảo tàng cũng có không ít. Từ Shayou nhìn bao quát được tháp Eiffel, phía tây có rừng Brunswick rộng lớn, còn trang viên nhà Young Eun liên kết chặt chẽ với khu rừng này, cho nên bốn bề đều là rừng xanh cảnh vật rất được.
Còn bên trong biệt thự không hề có bất kỳ các loại tín hiệu, thậm chí không có mạng, cho nên di động sớm đã giao nộp, bây giờ chỉ có thể bị nhốt ở đây.
Cho dù biết địa hình nhà mình, vậy thì sao, lại không thể rời khỏi, càng không có người giúp đỡ các cô, cho dù Young Eun nói liên lạc với anh hai em ấy có tác dụng, nhưng sẽ thật có tác dụng sao? Anh hai em ấy cũng không phải tộc trưởng tộc Young Ho Moon.
Khoảng hai giờ chiều, Young Ho Moon lại đến biệt thự, trong thư phòng đợi các cô, Kim So Nam phụ trách truyền lời.
"Park tiểu thư, lần đầu tiên gặp mặt, khoảng thời gian này đã chiêu đãi cô không chu đáo, xin thứ lỗi."
Sau khi Young Eun thấy Jiyeon và Young Eun đồng thời đi vào, mỉm cười nói, là tiếng phổ thông rất chuẩn, bộ dáng rất lịch lãm, mang sức hấp dẫn của nam giới cực cao, khiến Jiyeon không khỏi cau mày.
Cô nghi ngờ nhìn Young Eun, đây là công tước Young Ho Moon? Không phải sáu mươi mấy tuổi sao? Sao nhìn trẻ vậy, trông chỉ mới ngoài bốn mươi.
"Cha, bao giờ cha mới thả tụi con ra ngoài?"
Young Eun vì giải thích nghi ngờ cho Jiyeon, trực tiếp dùng tiếng Hản hỏi Kim So Nam.
"Ừm, cũng gần rồi, đợi 2 năm nữa đi."
Young Ho Moon có chút trầm tư nhìn chăm chăm Jiyeon nói, quả nhiên rất giống con tiện nhân Lee So Ji.
Jiyeon và Young Eun đồng thời kinh ngạc, 2 năm?
"Tại sao?"
Jiyeon kéo Yuong Eun đã cực kỳ giận dữ lại, bình tĩnh hỏi.
"Bởi vì luật pháp đất nước các người quy định mất tích 2 năm xem như đã chết, đến lúc đó tôi giúp cô thay đổi thân phận, Young Yeon cô thấy cái tên này như thế nào?"
Young Ho Moon nói, giọng mang vẻ hưng phấn.
"Cha cha rốt cuộc muốn làm gì vậy?"
Young Eun tránh khỏi Jiyeon, xông lên liền chuẩn bị chất vấn Young Ho Moon, tại sao lại làm chuyện này với các cô? Phải sít sao trả thù Eunjung ư? Hay là vì mình? Rõ rãng mình đã nói không muốn Jiyeon nữa...
Young Ho Moon đợi Young Eunvtiến lên, sau đó bắt cô lại, ôm vào lòng.
"Young Eun cha chỉ muốn tốt cho con, hơn nữa đây còn là sứ mệnh của con."
Young Ho Moon mặc cho Young Eun giãy giụa trong lòng, kiên nhẫn giải thích.
"Sứ mệnh?"
Young Eun không hiểu.
Yuong Ho Moon không trả lời cô, vẫn ôm cô thật chặt trong lòng, sau đó cười nói với Jiyeon.
"Park tiểu thư, nghe nói cô muốn gặp tôi phải không?"
Jiyeon gật đầu, tuy không hiểu cái gọi là sứ mệnh mà Young Ho Moon nói với Young Eun, nhưng cô vẫn muốn hỏi vấn đề của mình.
"Trước đây nghe Young Eun nói, tôi đến Pháp cô ấy sẽ cho tôi gặp phụ tá Julie của bác sĩ Peter, mặc dù lần này đến Pháp không phải do tôi tự nguyện, nhưng tôi đã đến rồi, công tước ông sẽ thực hiện cam kết chứ?"
Young Ho Moon trấn an Young Eun không an phận trong lồng ngực, chậm rãi nói với Jiyeon.
"Không thành vấn đề, đợi một lát tôi sẽ cho Julie đến gặp cô, mấy ngày này tôi khá bận rộn, không làm tròn cái đạo hữu nghị của người chủ nhà, xin Patk tiểu thư thông cảm."
"Vậy bây giờ cha có thể giải đáp thắc mắc cho con rồi chứ?"
Young Eun ở trong ngực Young Ho Moon hét lên, cô không thoát được, cho dù Young Ho Moon đã ngoài sáu mươi, nhưng khí lực hắn vẫn không sụt giảm.
Young Ho Moon cười nói.
"Young Eun, con vừa sinh ra thì đã chắc chắn phải ở bên cạnh Park tiểu thư, còn Park tiểu thư từ khi chào đời đã thuộc về con, nói như vậy con có hiểu không?"
Nói xong, hắn nhẹ nhàng hôn một cái lên trán Young Eun, không một chút quan tâm biểu hiện cứng đờ của Young Eun.
Jiyeon kinh hãi, rốt cuộc là có ý gì? Các cô ra đời thì sao?
Young Ho Moon mang vẻ thưởng thức nhìn biểu tình Young Eun và Jiyeon, trong lúc Young Eun chưa hoàn toàn hoàn hồn lại nói.
"Con cảm thấy vừa bắt đầu mình đã thích Jiyeon chỉ là tình cờ sao? Chỉ bởi vì con thích Jiyeon thôi sao?"
"Ý ông là gì?"
Người mở miệng là Jiyeon.
"Chẳng phải khi còn bé Young Eun thường nghe Monica kể chuyện sao? Monica thích nhất chính là kể những câu chuyện liên quan đến tiên nữ phương đông cho Young Eun đúng không?"
Young ho Moon liếc nhìn Young Eun trong ngực hắn, xác nhận đúng là cô đang nghe hắn nói, mới nói tiếp.
"Đó đều là Monica dựa theo những sinh hoạt trong cuộc sống của Park tiểu thư khi còn bé kể cho con nghe, bất luận khí chất hay khuôn mặt đều kể rất sống động, chỉ là biến hóa cho nó huyền ảo, chẳng phải con cũng rất thích nghe sao? Ngày nào cũng đòi Monica kể cho con nghe, thật ra lúc đó Monica đã gieo những nhận định vào trong tiềm thức của con... bằng không luôn luôn không thích phụ nữ, tại sao bỗng dưng con lại yêu một người phụ nữ ngay lập tức chứ? Còn yêu sâu đậm như vậy..."
Nói đến đây, nội tâm Young Ho Moon rất mâu thuẫn, thậm chí sinh ra một tia đau khổ.
Young Ho Moon bỗng buông ra giam cầm với Young Eun, Young Eun chán nản quỳ ngồi trên thảm, ánh mắt trống rỗng tan rã, gì đây? Từ nhỏ? Cô gặp gỡ Jiyeon đã là cố ý sắp xếp, nhưng không ngờ yêu Jiyeon cũng là cha mẹ cô một tay bày kế, thảo nào lần đầu tiên gặp mặt cô đã có thiện cảm với Jiyeon, nhưng chưa nói đến thích, nhưng đến lần thứ hai, cô nhìn thấy Jiyeon quần áo trắng như tuyết, khí chất thanh dạt như tiên hiện ra sâu sắc khiến cô có loại cảm giác tim đập thình thịch.
Jiyeon lùi về sau một bước, cô cũng không chịu nổi sự thật này, cái gì mà tình trạng từ nhỏ của mình, mình từ nhỏ đã luôn luôn bị một cặp mắt theo dõi sao? Nhưng tình cảnh của cô ít nhất còn tốt hơn nhiều so với Young Eun, cô bé bị chính người thân của mình đối đãi như vậy, đã gài những nhận định tiềm thức trong mình từ khi còn tấm bé.
Young Ho Moon vòng qua Young Eun đã đờ đẫn hướng đến Jiyeon,Jiyeon có chút hoảng sợ lùi về sau, hoàn toàn quên mất bản thân còn vấn đề muốn hỏi Young Ho Moon, hơn nữa cô cảm thấy rõ ràng được tình trạng tinh thần Young Ho Moon không được bình thường.
"Park tiểu thư, nếu không còn chuyện gì khác, tôi liên lạc cho Julie trước, gặp lại sau."
Young Ho Moon nói xong, thấy Jiyeon vẫn không nói gì, sau khó khẽ mỉm cười với cô, lịch lãm cuối người xong lập tức rời khỏi phòng. Vì để cho Jiyeon nghe hiểu, từ đầu đến cuối Young Ho Moon đều nói tiếng Hàn.
...........
Tại thời điểm này, Hahm Gun Song với Eunjung còn có bác sĩ Peter đang bên trong thư phòng Hahm Gun Song, nhưng ba người cùng lúc đều sốc với sự thật được nói cho nhau hay.
Năm đó Peter sử dụng loại thuốc vừa được nghiên cứu ở Châu Âu để chữa trị cho Lee So Ji, nhưng sau khi dùng qua 1 lần, bên Châu Âu truyền đến thông tin, thuốc này có thể có rất nhiều tác dụng phụ, cho nên hắn không tiếp tục dùng nữa, nhưng sau đó thân thể Lee So Ji vẫn tiếp tục tàn lụi, hắn bắt đầu nghi ngờ có phải do thuốc mình dùng không, nhưng kết quả kiểm tra lại không có bất kỳ vấn đề, cho dù những trường hợp lâm sàn người bệnh cũng là người thực vật đều chưa từng sinh ra những hiện tượng giống vậy, thân thể héo mòn, nhưng những ca bệnh trong tay hắn chưa bao giờ có loại trường hợp như thế. Cuối cùng Lee So Ji chết, hắn không biết phải làm sao, không nhận một đồng của Eunjung liền rời khỏi Hàn Quốc.
Sau đó hắn phát hiện Julie trợ thủ của hắn thường xuyên giao dịch với người chế tạo thuốc, thậm chí còn làm loại thuốc này để bán, hắn liền sa thải cô, cũng báo với ngành y học về tội ác của cô, nhưng có làm sao cũng không ngờ lại nghe được từ Eunjung là Julie đưa bảng báo cáo cho Young Ho Moon, cuối cùng đưa đến tay Jiyeon, nhưng hắn không hề có loại báo cáo như vậy, có lẽ sau mỗi lần mình tiêm thuốc Julie đã viết ra, thậm chí còn động tay động chân, cộng thêm sự giúp đỡ của Young Ho Moon, có khả năng làm đến áo tiên không thấy vết chỉ khâu.
"Vậy rốt cuộc là ai đã sai Julie tiêm thuốc Lee So Ji?"
Hahm Gun Song tự lẩm bẩm.
"Bảng báo cáo trong tay Julie đưa cho ai, vậy rất nhiều khả năng chính là kẻ đó."
Eunjung hít sâu một hơi, từ từ trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro