Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 111

Eunjung mở mắt ra, nhưng mí mắt rất nặng nề, hàng mi rậm khẽ lay động, cuối cùng vẫn vật lộn mở ra được một khe hở nhỏ, trước mắt một mảnh trắng xóa, mơ hồ không rõ, cuối cùng nàng cố gắng tiếp tục chậm rãi mở mắt, trần nhà màu trắng, vách tường màu trắng, ra trải giường màu trắng, đơn điệu một màu, không thể nghi ngờ là bệnh viện, tại sao mình vẫn chưa chết?
Nàng nhớ lại cảnh trên sân bay, bỗng ký ức tràn về như trận lũ lụt, tâm cực kỳ đau đớn, nước mắt không chút nào cảnh giác từ khóe mắt rơi xuống.

"Tỉnh rồi?"
Một giọng nói cứng cáp vang lên bên tai nàng.
Đôi mắt Eunjung rũ xuống.

"Chú ?"

Giọng nàng cực kỳ khàn đục, từng chữ đều tản ra hơi thở tuyệt vọng, em ấy đi rồi?

"Ừ, chú đi gọi đội trưởng đội y tế."
Hahm Gun Song im lặng thở dài, Eunjung còn chưa kịp quay đầu nhìn, ông đã rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi kiểm tra thân thể cho Eunjung xong, nữ bác sĩ mới cung kính dặn dò Eunjung.

"Đại tiểu thư, thân thể cô tạm thời không có gì trở ngại, chú ý tĩnh dưỡng nhiều hơn..."

Đợi nữ bác sĩ giao phó xong, biểu tình Eunjung một chút thay đổi cũng không có, đôi mắt tan rã trống rỗng, như thể một người đã mất đi tri giác.

"Đức bé mất rồi phải không?"

Ngay lúc nữ bác sĩ chuẩn bị rời đi, Eunjung bỗng lên tiếng hỏi, bị nàng dọa tay run lẩy bẩy, bảng kiểm tra trên tay rơi xuống đất.
Nữ bác dĩ do dự một lúc, mới cẩn thận nói.

"Xin lỗi, đại tiểu thư, đứa bé... đứa bé không giữ được nữa, với tướng quân cũng đã biết chuyện..."

Ngày đó Hahm Gun Song đích thân thẩm vấn cô, cô bị ép buộc không biết làm sao mới nói cho Hahm Gun Song chuyện Eunjung đã giao phó cho cô, chỉ là không muốn bị trừng phạt, nhưng bên Eunjung liền khó mà nói...

"Ừ, lui xuống đi, tôi chính là muốn đứa bé không giữ được..."

Eunjung đột nhiên cười, nhưng không còn quyến rũ như trong quá khứ, mà rất buồn bã.
Eunjung phối hợp y tá, máy móc uống thuốc, uống thuốc xong, ngồi dựa trên giường, thất thần nhìn ngoài cửa sổ.
Ngay sau đó, cửa phòng được mở ra lần nữa, một bóng người mềm mại quen thuộc từ từ bước đến.

"Eunjung chị.."

Eunjung vẫn không có phản ứng, không hề có ý quay đầu lại nhìn cô.
Jiyeon cắn chặt môi dưới, những ngày qua cô canh giữ bên giường Eunjung, sáng sớm nay mới xuống lầu nhận quần áo vợ chồng Kim Joon Gang đưa đến, không ngờ cô vừa rời khỏi Eunjung liền tỉnh dậy, vì vậy cô liền đi lên ngay lập tức.
Eunjung không có bất kỳ phản ứng, cuối cùng cô vẫn chậm rãi tiến lên, đứng bên cạnh giường Eunjung, ngơ ngẩn nhìn nàng, không có bất kỳ động tác...

"Eunjung chị em xin lỗi..."

Jiyeon cuối đầu, hướng Eunjung xin lỗi.
Eunjung chỉ gật đầu, sau đó nghiêng đầu, nhìn về Jiyeon, nhưng trong mắt không còn yêu thương như trong quá khứ, giống như nhìn người xa lạ vậy.

"Ừ, em về đi, mấy ngày nữa tôi sẽ cho luật sư đem một bộ hồ sơ sang cho em, là đơn chuyển nhượng quyền sở hữu nông trường, em chỉ cần ký tên, nông trường sẽ sang tên em, như vậy giữa chúng ta sẽ không còn ràng buộc..."

Eunjung lạnh lùng nhàn nhạt nói.
Sau khi nghe thấy những lời hờ hững của Eunjung, lệ trong hốc mắt Jiyeon không cầm được nữa, cô cẩn thận nắm tay Eunjung.

"Em xin lỗi, em xin lỗi, em không đi Pháp nữa, cũng không đi đâu hết, em sẽ luôn luôn ở bên cạnh chị, sẽ không trốn, sẽ không chạy, em sẽ tin chị, tin vào chị..."
Jiyeon khóc nức nở nói.

"Tin vào tôi? Chắc em đã biết đứa bé trong bụng tôi đã bị sinh non?"

Jiyeon bị sốc, cô có để ý, nhưng cô tin tưởng không thể nào Eunjung làm chuyện có lỗi với cô, cũng sẽ không, nhưng mà... nhưng mà...

"Biết..."
Cô không muốn thảo luận vấn đề này, cô muốn tiếp tục ở bên Eunjung, suốt đời cũng không nghĩ về chuyện này nữa...

"Nếu đứa nhỏ là con của tôi với một tên đàn ông khác, em vẫn sẽ tiếp tục tin vào tôi sao?"

Khóe miệng Eunjung nâng lên nụ cười tàn nhẫn, nàng để mặc Jiyeon nắm chặt tay nàng, không một chút giãy giụa.
Jiyeon chỉ không ngừng dùng sức lắc đầu, cô không tin, không tin, Eunjung sẽ không làm loại chuyện đó, nhưng thực tế đang ở ngay trước mắt, cô chỉ lắc đầu lệ tuôn rơi không ngừng... Mấy ngày nay cô không ngừng nhớ lại lời người bác sĩ nọ, cô liên tục tưởng tượng Eunjung có thể đã cùng người đàn ông khác... với người đàn ông khác.
Nhưng mà... nhưng mà Eunjung yêu cô đến vậy, chị ấy sẽ không... mấy ngày nay cô không ngừng tưởng tượng, không ngừng tự tra tấn bản thân, một bên lo lắng cho thân thể Eunjung một bên muốn bản thân tin tưởng Eunjung, cuối cùng cả người hốc hác vô cùng, giống như đóa hoa héo rũ vậy. Việc đứa trẻ sinh non kia giống như đã sinh ra một cái dằm trong lòng Jiyeon, đâm cho tim cô trích ra đau nhức cực kỳ...

"Con họ Park...Park Eun Ji..."

Park Eun Ji? Park Eun Ji có loại cảm giác muốn được chết ngay lập tức.

"Em không có nghe lầm, tên con là Park Eun Ji, là con của em, cũng là con của tôi..."

Eunjung nói mỗi một câu khuôn mặt đều lộ ra nụ cười tàn nhẫn.

"Trứng của em là từ nửa năm trước lần tôi cho em uống thuốc kích dục sau đó tôi tự mình lấy ra, để có tinh trùng, tôi đã lấy tủy xương của mình, nước ngoài đã nghiên cứu được kỹ thuật này, đội trưởng đội y tế của cậu đã từng tham gia cuộc nghiên cứu kỹ thuật..." 

Eunjung nhìn biểu tình Jiyeon giờ này giống như uống phải uống độc, đau đớn trong lòng mà cũng mang theo một chút thống khoái...

"Sau đó em theo Young Eun rời đi, vì muốn giữ em lại, tôi liền cho đội trưởng đội y tế giúp tôi thụ thai, tỷ lệ số người có thai rất thấp, thêm nữa phụ nữ muốn mang thai với phụ nữ không phải là điều dễ dàng, tôi đã thử hai lần đều thất bại..."

Eunjung tiếp tục nói.

"Lần cuối cùng, là lúc tôi đến thiên đường trò chơi tìm em, vào hai ngày trước tôi đã làm thụ thai, không ngờ lần đó lại thành công, nhưng tôi vẫn nghĩ chưa thành công... có thể là tôi quá thận trọng, trước mỗi lần làm yêu với em, tôi đều bí mật uống thuốc tránh không bị sảy thai..."

Đó là loại thuốc mới họ vừa nghiên cứu, mùi cực kỳ kinh khủng, rất khó uống, nhưng Eunjung vẫn kiên trì uống, chỉ là mỗi lần uống xong sắc mặt đều tái nhợt khó chịu, đều cau mày.
Nàng nhàn nhạt nhìn Jiyeon, chỉ thấy sắc mặt cô tái nhợt, môi dưới cắn chặt, bộ dạng chịu đựng.

"Sau đó, một ngày trước khi trở về Incheon tôi có dấu hiệu mang thai, tôi nghi ngờ phải chăng đã mang thai thành công, cho nên tôi nói dối em chuẩn bị trở về Incheon tìm đội trưởng kiểm tra..."
Eunjung ngưng một chút, với vẻ thưởng thức nhìn Jiyeon.

"Kết quả? Em biến mất, tôi vội vã cuống cuồng trở lại, nhưng em lại nói muốn chia tay tôi?"

"Đừng nói nữa được không?"

Jiyeon bịt tai, không muốn nghe tiếp nữa, đứa con của cô? Đứa bé là con của cô? Tại sao sau cùng vẫn là chính tay cô giết chết?
Eunjung trào phúng mỉm cười với Jiyeon.

"Sau đó, tôi ngày đêm không ngừng nghỉ đi tìm chứng cớ chứng minh sự trong sạch của mình, thậm chí gặp mặt tôi em cũng từ chối, cuối cùng đội trưởng đội y tế đến Busan khám cho tôi, tôi cầm tờ đơn kiểm tra về nhà đợi em, không biết nên nói với em hay là không, hay là nên tìm chứng cớ trước rồi nói sau, nhưng em lại đi với Young Eun mất rồi..."

Tại thời điểm này lòng trả thù của nàng đặc biệt nồng nặc.

"Nhưng không sao, trong nghiên cứu họ đã nói, lúc thực nghiệm sinh con tỷ lệ sinh ra dị dạng chiếm cao đến 70%, nhưng vẫn có 30% cơ hội sinh ra đứa bé khỏe mạnh, lúc đó tôi nghĩ rằng cho dù dị dạng, cũng là con của tôi và em, tôi nuôi con đến suốt đời cũng không hề gì, cho con cả đời ở bên tôi và em..."

"Xin chị, đừng nói nữa, Eunjung chị, em xin chị, em sai rồi, em không nên không tin tưởng chị..."
Jiyeon bỗng quỳ xuống đất, khẩn thiết van xin Eunjung.

"Tên con là tôi lấy trong hai chữ Eun Ji của tên tôi giứ em cuối cùng tôi để con theo họ Park là thân nhân có huyết mạch của em, nhưng trong thân thể con cũng mang dòng máu của tôi, cho nên mối ràng buộc này muốn cắt đứt thế nào cũng không thể được, lúc đó tôi vọng tưởng dùng con để trói buộc em, không cho em rời xa tôi, không cho em bỏ trốn... đáng tiếc vận mệnh của con cũng giống bức tranh kia..." 
Eunjung tiếp tục nói không lưu tình, không có chút ý muốn ngừng lại nào.

"Nhưng mà, em ở trên sân bay đã nói, tất cả đồ tôi cho đều là để trói buộc em, không sai, mới đầu, con cũng là dùng để trói buộc em, cộng thêm tôi nợ nhà em hai mạng người, mạng của hai chúng tôi trả cho em, được chứ? Chỉ tiếc tôi chết không thành..."

Đôi mắt Eunjung rũ xuống, khóe miệng nâng lên nụ cười đau thương nhìn xuống Jiyeon đang quỳ dưới đất bịt tai lại, tâm can vui sướng xen lẫn đau đớn.

"Em xin lỗi, Eunjung chị, em xin lỗi, tha thứ cho em được không? Em xin lỗi..."

Jiyeon đau khổ khóc, tại sao cô có thể khốn nạn đến vậy, tại sao không tin tưởng Eunjung, để cuối cùng thai nhi bị sảy kia là đứa con của cô, tại sao vậy?

Eunjung lạnh lùng nhìn Jiyeon.

"Em coi như con hình hài dị dạng đi, dù sao tỷ lệ rất lớn, lỡ như tôi sinh ra quái thai, em không vui vẻ cũng như nhau thôi... dù sao tôi vẫn luôn ghét con nít, con có hay không cũng chẳng khác gì nhau..."

Eunjung vẫn luôn ghét con nít, nàng lo lắng đứa nhỏ sinh ra sẽ phân tán sự chú ý của Jiyeon, nhưng nếu Jiyeon đều đặt hết chú ý lên mình đứa nhỏ, vậy em ấy cũng sẽ không rời khỏi mình, vậy mình vì em ấy sinh đứa con vẫn là có lời... 

"Có phải lúc nãy em luôn có suy nghĩ hoài nghi kiểu như tôi từng tằng tịu với tên đàn ông khác không?" 

Eunjung lãnh đạm hỏi, không nóng không lạnh...
Bỗng Jiyeon đứng dậy, nắm tay Eunjung, chủ động hôn lên bờ môi khô khốc của Eunjung, nước mắt cứ chảy không ngừng.

"Em xin lỗi, em không nên không tin tưởng chị, em xin lỗi..."

Nhưng, ngay cả cô chủ động hôn Eunjung, Eunjung cũng không có một chút phản ứng, thậm chí... đẩy cô ra...

"Được rồi, tôi giải thích xong rồi, Park tiểu thư, mời em đi cho? Từ đây chúng ta không còn quan hệ, tôi nợ em cũng trả rồi..."

Eunjung đẩy Jiyeon, dùng ánh mắt xa lạ nhìn cô.

"Eunjung chị, em..."

Jiyeon cắn môi dưới, muốn nói gì đó, nhưng cũng không biết nên nói gì? Cô sắp không thể thở nữa, miệng đau rát...

"Cút đi, đừng để tôi trông thấy em lần nữa."

Đôi mắt Eunjung bỗng toát lên vẻ hung ác, đây là lần đầu tiên nàng dùng ánh mắt như vậy nhìn Jiyeon.
Jiyeon đột nhiên sốc, theo bản năng cuối đầu nhìn về ngón tay thon thả như cành liễu của Eunjung, mới phát hiện nhẫn trên ngón tay nàng đã không còn.

"Chiếc nhẫn?"

"Nhẫn? Haha, sau khi tôi căn dặn lời sau cùng với Hyun Na đã tháo xuống... thứ đồng nát đó không xứng cho tôi lưu niệm..."

Eunjung nâng tay phải mình lên, không có bất kỳ vật trang sức nào ở trên.

"Thật sự hết khả năng rồi ư?"
Jiyeon khẩn cầu nói.

"Chú, cháu biết chú ở bên ngoài, có thể đưa cô này ra ngoài được không? Cô ấy phiền quá..."

Eunjung không để ý lời cầu xin của Jiyeon, bỗng hướng cửa hô to, nàng tin tưởng giọng nàng đủ lớn, Hahm Gun Song bên ngoài hẳn sẽ nghe rõ.
Hahm Gun Song đẩy cửa vào, lạnh lùng liếc nhìn hai mắt mờ mịt ngấn lệ, xinh đẹp của Jiyeon.

"Park tiểu thư, mời cô đi cho, nếu không tôi không ngại dùng biện pháp mạnh mời cô ra ngoài."

Jiyeon cười đau khổ.
"Em xin lỗi, nhưng em sẽ tra ra sự thật... chị đợi em..."

Nói xong, Jiyeon dùng đầu ngón tay tùy ý lau chùi nước mắt của mình, xoay người sượt qua vai Hahm Gun Song rời đi. 

Sau khi nghe tiếng cửa đóng lại, Eunjung rơi lệ.
"Chú đã nghe hết tụi cháu đối thoại phải không?"

"Phòng cháu đã được gắn máy nghe lén, nghe thấy rất rõ..."

"Tại sao cho con bé biết đó là đứa con của nó?"

"Không phải rất tốt sao? Như vậy em ấy sẽ có cảm giác tội lỗi suốt đời, mãi mãi cũng không thể nào đến với người khác, cho dù có đến, cũng vĩnh viễn không xóa được bóng hình cháu..."
Eunjung nói.

"Nên nói cháu độc ác hay ngu xuẩn đây?"
Hahm Gun Song thở dài, cuối cùng Eunjung lại lựa chọn làm như vậy.

"Cho dù cháu với em ấy không đến với nhau, cháu cũng phải cho em ấy áy náy với cháu cả đời, bởi vì... bởi vì cháu... cháu không thể nào đến với bất kỳ ai khác..."

Eunjung suy nghĩ mình và Jiyeon đã hoàn toàn chia tay, vẫn không thể nhịn được rơi lệ, nhưng nàng có tôn nghiêm của mình, mười năm qua nàng một mực đuổi theo em ấy, nàng đã rất mệt mỏi, đôi khi mệt đến không thể thở cũng phải đuổi theo, nếu không ngay cả vạt áo cũng không thể chạm được...

"Ai, cháu vì buông tay Jiyeon đã trả cái giá rất lớn đấy? Có biết không? Cháu... sau này có khả năng không thể mang thai được nữa..."
Hahm Gun Song hỏi.

"Vậy thì sao, cháu sẽ không sinh con cho bất kỳ ai, ngoại trừ em ấy... nhưng có con cũng vì muốn giữ em ấy lại, nếu không giữ được, đứa bé còn tác dụng gì?"
Eunjung nhớ đến thai nhi còn chưa thành hình, hốc mắt lại đỏ, dù gì cũng là con của nàng và Jiyeon, giữ lại giọt máu kết hợp giữa nàng và Jiyeon, cho dù nói không thương, cũng là để tự lừa dối bản thân.

"Nhưng mà sau này cháu với em ấy không ở bên nhau nữa, với cháu cũng là chuyện tốt, để em ấy trải qua phần đời còn lại trong đau khổ và áy náy đi, haha..."

Bỗng Eunjung ngửa đầu cười, lệ nơi khóe mắt nhanh chóng lăn xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro