Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 100

Đêm qua hết sức triền miên xong, Jiyeon thật sự không thể xuống giường, còn Eunjung hiếm khi thấy không thức dậy làm điểm tâm, cũng đóng chặt 2 mắt ôm Jiyeon ngủ bù trên giường.
Jiyeon làm sao cũng không ngờ sau khi cô tỏ tình với Eunjung, Eunjung sẽ điên cuồng muốn cô như vậy, eo cô thật sắp gãy rồi, hơn nữa đến nửa đêm mà vẫn chưa có dấu hiệu buông tha, hết cách, Jiyeon buộc lòng phải phản công, cho đến khi muốn Eunjung vô số lần xong cô mới được giải thoát, bây giờ không chỉ đau thắt lưng, cánh tay nhức, bên dưới còn vô cùng xót, cô khóc không ra nước mắt, Eunjung quá miệt mài rồi.
Xế chiều rồi ư? Jiyeon khó khăn với tay lấy điện thoại xem giờ, mới phát hiện các cô ngủ ước chừng đã 12 giờ.

"Eunjung chị dậy đi, xế chiều rồi."

Jiyeon khẽ đẩy nhẹ vai ngọc trần trụi của Eunjung, khàn khàn nói.
Eunjung theo thói quen thu vòng tay, ôm cả người Jiyeon vào ngực.

"Hưm..."
Eunjung hơi bất mãn, nàng thật mệt, cảm thấy rất mệt mỏi...
Jiyeon ngẩng đầu hôn lên đôi môi anh đào hơi trề ra vì bất mãn của Eunjung.

"Eunjung em đói bụng."

Thật ra Jiyeon không đói lắm, nhưng cô biết chỉ như vậy Eunjung mới chịu dậy.
Đúng như cô nghĩ, Eunjung khó khăn mở hai mắt đóng chặt, mê ly buồn ngủ nhìn cô, cái lười biếng mê người, dụ người mê mệt.

"Jiyeon, bây giờ mấy giờ?"
Eunjung giơ một cánh tay lên, đỡ cái trán xốc xếch tóc của mình, cô cảm thấy thân thể đã bị vét sạch, vô cùng mệt mỏi.

"Xế chiều."
Jiyeon tuy nói vậy, nhưng bản thân mình lại không có ý rời giường, cô đã quen mỗi ngày Eunjung dậy trước nấu cơm cho cô xong mới chậm rãi thức dậy, cuối cùng là ăn cơm.
Eunjung lười biếng vươn người, nàng quả thật mệt mỏi, nhưng hết cách rồi, bảo bối của nàng đói, nàng phải chuẩn bị cơm cho em ấy, sau đó là nàng thích nhất... đút cơm.
Nghĩ đến đây, hai con ngươi Eunjung sáng lên, nàng cưỡng ép mình xuống giường, mặc xong quần áo, sau đó đắp kín chăn cho Jiyeon, rồi mới vào toilet rửa mặt.
Eunjung rửa mặt, xuống bếp lấy sữa tươi trong tủ lạnh cho vào lò vi sóng hâm, rồi bưng ly nước ấm đến phòng ngủ sau đó miệng đối miệng ép Jiyeon vẫn dính lấy giường uống. Gần đây nàng liên tục chăm sóc cho thân thể Jiyeon, nàng dám khẳng định nửa năm Jiyeon rời khỏi nàng, tuyệt đối chẳng để ý gì thân thể, bởi vì bây giờ những khi hai người vừa bắt đầu được mấy trận, Jiyeon liền kêu gào mệt mỏi, nghiêm trọng nhất là tháng trước thật vất vả sau hàng tháng mới được lần đầu tiên chân chính tiến hành hoan hợp với Jiyeon, cuối cùng Jiyeon lại bị nàng làm cho hôn mê bất tỉnh, hơn nữa còn hai ngày không xuống được giường...
Eunjung cột chặt tạp dề, sau đó đem sữa đã nóng đặt trên đầu giường, dặn dò Jiyeon chút nữa nhớ uống. Nàng cũng thấy đói, vì muốn lót dạ, nàng lấy bánh mì trong tủ lạnh tùy ý cắn mấy miếng, nhưng chưa đến một phút...
Hai con ngươi Eunjung thoáng qua một tia phức tạp, nàng nhợt nhạt rút khăn giấy chùi tỉ mỉ khóe miệng mấy cái, trong lòng có chút hoang mang, nhưng mơ hồ cũng mang theo tia mừng rỡ...

"Sao? Về lại Incheon? Cậu tìm chị có chuyện gì sao?"
Jiyeon buông chén xuống, nghi ngờ hỏi. Không lâu nữa các cô sẽ kết hôn, hơn nữa còn là đôi bên tình nguyện, cho nên Jiyeon cũng thử sửa lại cách xưng hô.
Eunjung cười nhẹ, nàng gắp một miếng thịt bò bỏ vào chén Jiyeon.

"Ừm, sáng mai bay, đại khái tối sẽ trở lại."
Lúc nói những lời này, ánh mắt Eunjung lóe lên không đành, đáng tiếc Jiyeon cuối đầu nhìn thịt bò trong chén, cũng không chú ý thấy.

"Thật ra không cần gấp vậy đâu, chị có thể ở cho đến đêm giao thừa mới cùng cậu trở lại, hơn nữa em đi với chị cũng được mà."

Jiyeon cười nói, cô không nỡ để Eunjung vì cô mệt nhọc như vậy.
Eunjung đôi môi hơi co giật, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu.

"Jiyeon, em trở về ở cùng cha nuôi đi! Chúng ta kết hôn xong, sau này thời gian có thể trở về đây không phải là nhiều."

Jiyeon ngạc nhiên, chẳng phải Eunjung hy vọng mình có thể luôn luôn ở bên chị ấy sao?

"Được rồi! Nhưng mà đừng quá vội vã, đối với thân thể không tốt, ngày mốt trở về cũng được."
Ngày này, hai người cũng không ra cửa, chỉ làm ổ ở nhà xem tivi, lên mạng một hồi, Eunjung không có việc gì làm, mỗi lần ở bên Jiyeon, đều dùng ánh mắt nhu hòa tràn đầy tình yêu ngưng mắt nhìn cô. Gương mặt này để nàng mê luyến, nàng quá yêu, quá yêu người này, đã sâu tận xương tủy.

Eunjung đưa tay nhẹ nhàng đẽo gọt sống mũi thanh tú của Jiyeon.

"Jiyeon, chị yêu em."
Eunjung tựa lên bả vai Jiyeon, ẩn ẩn tràn đầy thâm ý nói.

"Em biết, tối nay chị đã nói hàng ngàn lần."
Jiyeon cảm thấy buồn cười, tối qua lúc Eunjung làm chuyện kia, đặc biệt lúc cao triều, liên tục nói ba chữ đó.
Eunjung nhướng mi, hơi nhíu mày, nàng không hài lòng với câu trả lời này.

"Jiyeon em không yêu chị?"

Eunjung giọng điệu đầy nguy hiểm, đôi mắt hơi nheo lại nhìn Jiyeon hơi choáng váng.
Jiyeon im lặng, hôm qua ở đây chị ấy cũng buộc mình nói ra ba chữ này nhiều lần, làm sao lại hỏi nữa rồi.

"Em yêu chị, yêu chị nhất trần đời."
Jiyeon bất đắc dĩ, đành ôm Eunjung, hôn lên đôi môi nàng nói. Ánh mắt Eunjung như vậy, không thể nghi ngờ là điềm báo trước lúc hoan hợp.

"Ừm, vậy em phải yêu chị cả đời, à không, phải là mãi mãi, đời đời kiếp kiếp."
Sau đó, Eunjung dùng đầu ngón tay đẩy cổ áo Jiyeon, hôn lên chiếc cổ mảnh mai của cô...
Sáng hôm sau, Jiyeon lái xe ra phi trường tiễn Eunjung, Eunjung đặt vé bay rất sớm, 8 giờ sáng, trời còn chưa sáng đã bị Eunjung hôn tỉnh, mơ mơ màng màng được Eunjung bế vào phòng tắm, sau khi mặc quần áo xong mới hoàn toàn tỉnh táo. Eunjung vốn muốn đích thân đưa Jiyeon về nhà Kim Joon Gang rồi mới đi, nhưng Jiyeon không đồng ý, cô muốn đi phi trường tiễn Eunjung, lúc đầu Eunjung không đồng ý, hai người tranh luận một hồi, kết quả Eunjung bại trận không thương tiếc...
Lại một tuần không chung giường, đây chẳng phải muốn cái mạng nàng sao?
Một mạch không gặp trở ngại, Jiyeon đưa mắt nhìn Eunjung sau khi vào cửa an ninh, mới đến bãi đậu xe lấy xe, suốt dọc đường vệ sĩ Eunjung vẫn đi theo. Trước khi đi Eunjung đã dặn dò nhiều lần, nhất định phải chú ý an toàn, vệ sĩ của nàng sẽ luôn luôn bảo vệ cô cho đến khi nàng trở về. Jiyeon nghe vậy xì miệng, trong lòng oán giận, không yên tâm thì cứ đưa em theo đi! Nhưng cô không nói điều đó, cô cũng không muốn quá dính Eunjung, dù sao mọi người đều có chuyện riêng của mình.
Nhưng chỉ hơn nửa giờ, đường cao tốc dẫn đến sân bay chật cứng xe, Jiyeon cảm thấy kỳ quái, mặc dù sắp sang xuân, đưa tiễn nhiều, những cũng không có nghĩa kẹt cứng dọc theo quốc lộ như vậy, chỉ một người có thể qua lọt khoảng cách giữa hai chiếc xe? Nếu một người béo thì thật là làm khó dễ...
Jiyeon ngáp ngáp, gục đầu lên tay lái, chờ đợi đường thông suốt.
Mặc dù có rất nhiều người xuống xe hỏi cảnh sát giao thông tình hình, nhưng Jiyeon vẫn không xuống, cô không quá khát khao muốn biết, dù sao cũng kẹt xe rồi, cô biết hay không biết chăng nữa vẫn bị kẹt ở đây thôi.
Lúc này, tranh chấp xuất hiện, ngược về hướng xe Jiyeon cách không quá 10m, một người đàn ông tự xưng là phi cơ sắp muộn xuống xe hỏi cảnh sát giao thông, có thể do quá lo lắng khẩn cấp, giọng điệu không tốt, giọng điệu cảnh sát giao thông cũng không được tốt lắm, người đàn ông đột nhiên nổi giận, kéo cổ áo cảnh sát giao thông lên hét.

"Lão tử muộn giờ, bỏ lỡ chuyến bay anh chịu trách nhiệm được không? Lãng phí hàng chục triệu tiền doanh nghiệp cho anh ăn chơi à?..."

Sau đó tài xế xuống xe xem ngày càng nhiều, mật độ dày đặc ngày càng cao, đám đông dày đặc, xung quanh phía sau đường cao tốc đông đúc.
Vệ sĩ Eunjung mắt thấy đám đông xung quanh nhiều hơn, lập tức phái vài người đến kiểm tra tình huống xe Jiyeon, nhưng sau đó càng bị nhiều bức tường người vây chặn bên ngoài. Mắt thấy chen vào đám đông không có kết quả, bọn họ định phi qua lan can, nắm lấy lan can, từ từ qua. Đường quốc lộ sân bay được xây dựng kéo dài như biển khơi chảy xiết, toàn hàng chục tầng lầu cao như thế, cho nên bọn họ cử hai người đi qua, dù sao cũng là bộ đội đặc chủng, loại chuyện này dễ như trở bàn tay, nhưng mà...
Lại có người đã qua đào tạo đẩy hai ngón tay họ, cho dù họ là lính đặc chủng đi nữa cũng không thể nhanh chóng đỡ được, nhất thời rơi vào lòng sông chảy xiết.
Sau 2 tiếng tùm, có người hô to.

"Có người nhảy sông! Có người rơi xuống sông rồi."
Nhất thời đám đông bùng nổ, người Hàn Quốc thích xem náo nhiệt, vốn những người không xuống xe rốt rít quay kính xe xuống nhìn quanh, theo sau là một đám người mở cửa xe xuống xem, thậm chí có người còn đứng trên mui xe.
Cách âm xe jeep của Jiyeon tốt vô cùng, hơn nữa cô đã rất mệt mỏi, không có tâm tư đi xem cái gọi là náo nhiệt. Nhưng là cô sợ mình mệt lái xe sẽ gây ra tai nạn ngoài ý muốn, cuối cùng vươn người, ăn viên kẹo bạc hà, mở tivi trên xe bắt đầu xem chương trình truyền hình.
Ai... có lẽ bọn họ không xem náo nhiệt, thì con đường này đã thông rồi, cũng gần một tiếng đồng hồ. Jiyeon chỉ cảm thấy mình muốn về nhà ngủ, bình thường bản thân đã thích dậy muộn, hôm nay mới 5 giờ sáng đã thức dậy, thật sự không chịu nổi.
Tai nghe của vệ sĩ Eunjung không thấm nước, bọn họ đạp nước, thở dốc thông báo.

"Báo cáo đội trưởng, Jiyeon tiểu thư có thể gặp nguy hiểm, bọn em đã bị đẩy xuống sông..."

Nước sông chảy xiết đối với họ không phải là vấn đề, nhưng nhiệt độ nước gần bằng không giữa cái tháng chạp trời đông giá rét, hơn nữa cách bờ sông khá xa, bọn họ có thể chưa bơi được đến bờ sông đã dần dần mất đi khí sức mà chết đuối dưới lòng sông.
Sau khi nhận được báo cáo, tất cả vệ sĩ xuống xe, đầy đủ 28 người, bọn họ phái 2 người đi thông báo cho tàu thuyền tuần tra gần đó, còn 26 người đã sẵn sàng để tách đám đông ra với tốc độ nhanh nhất để bảo vệ Jiyeon, bọn họ định thông báo Eunjung, nhưng lúc này Eunjung đã trên máy bay, điện thoại đã ở chế độ máy bay, vốn không cách nào gọi được, bọn họ chỉ đành gửi cho Eunjung một tin nhắn, sau đó chuẩn bị liên lạc Hahm Gun Song tiếp viện, nhưng mà...
Bọn họ tại đây di động thậm chí tín hiệu vệ tinh bị tiếng không biết tên gây nhiễu, âm thanh này phạm bị ảnh hưởng không lớn, chỉ truyền xung quanh bọn họ, âm thanh kia giống như hai tay cầm lấy quả tim vậy, không đau, nhưng cực kỳ khó chịu.
Ngay khi bọn họ chuẩn bị xông vào đám đông, bên cạnh một chiếc xe buýt tất cả người bên trong đều bước xuống, toàn bộ đều vạm vỡ, cầm đầu là một gã Châu Á trên gương mặt có vết thẹo dài dữ tợn.
Lại là lính đánh thuê...
Đội trưởng vệ sĩ biết gã đàn ông này, nhưng chỉ nhìn thấy qua hồ sơ, đội trưởng đội lính đánh thuê Châu Á khát máu, xem ra lần này bọn họ có thể không qua được...
Mặc dù chúng chỉ có 15 người, nhưng tất cả đều trên chiến trường rừng súng mưa đạn còn sống, ngay cả khi là lính đặc chủng cũng khó mà đối phó lại chúng. Hơn nữa ở đây nhiều nguời bất tiện nổ súng, nếu bọn họ bắn, chúng cũng sẽ không chút khách khí, lính đánh thuê chỉ nhận tiền làm việc, vốn không để ý mạng người, điều quan trọng nhất là rất khó đảm bảo không có vũ khí hạng nặng trên xe buýt...
Chúng là lính đánh thuê, tín hiệu bọn họ bị gây nhiễu cũng không có gì là lạ.
Người đàn ông có vết thẹo nói vài câu Campuchia, sau đó đội của gã từng người một xông lên, chuẩn bị ngăn chặn bọn họ...
Jiyeon trên xe xem tivi nhiệt tình, bỗng cảm thấy có ai đó nhẹ nhàng gõ cửa kính xe của mình...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro