Chap 3: Bình an có sự.
Bình an có sự.
...Đúng lúc ấy, bé gái trong nôi đột ngột ngẩng đầu lên, đôi đồng tử đen láy tinh anh lấp lánh, trong đó dường như còn phản chiếu khuôn mặt của Toàn Bảo Lam, hàm răng lú nhú lộ ra tạo thành một nụ cười mũm mĩm tinh nghịch, đứa bé trọ trẹ:
- "E....Ch....Chị!..."
- "Toàn Bảo Lam, Phác Tố Nghiên, Phác Hiếu Mẫn, xuống đây, nằm sấp xuống!!" Tiếng mẹ cô lanh lảnh.
Bảo Lam đưa tay vuốt mặt, ôi chao, đến rồi đến rồi!
Tố Nghiên vẫn lục cục moi móc cái gì đấy ở dưới đáy tủ.
Hiếu Mẫn thì lập tức phóng véo vào toilet, hành động mà Bảo Lam rất nghi ngờ rằng em ba quỷ quái của mình dùng để che giấu việc em ấy sắp độn thêm cái thứ chết tiệt nào đó dưới mông.
- "Mauuuu!!" Giọng của mẹ đã đạt đến âm vực cỡ quãng tám gì đấy, điều mà Bảo Lam vô cùng lo ngại rằng có thể là khởi đầu cho cuộc chiến không cân sức giữa cây chổi lông gà hộ pháp của mẹ và bộ mông khốn khổ của ba người bọn họ.
Một lúc sau, ba tiểu thư đầu đội trời chân đạp đất của nhà họ Phác đã ngoan ngoãn nằm sấp chờ đợi trên bộ trường kỷ lớn ở giữa phòng.
Mẹ cô nhịp nhịp cây gậy:
- "Roi thứ nhất?"
Phác Hiếu Mẫn uể oải rên:
- "Không canh chừng em gái chu đáo."
Bẹp! Cây roi hạ cánh an toàn xuống cả ba cái mông, tạo nên một âm thanh hoành tráng.
Toàn Bảo Lam hơi nhăn mặt, mẹ à, càng ngày mẹ càng lên tay đấy.
- "Roi thứ hai?"
Phác Tố Nghiên đưa mắt nhìn xa xăm:
- "Làm ăn vô trách nhiệm, ngủ quên trong lúc thi hành công vụ."
Bép!
- "Còn roi thứ ba?"
Toàn Bảo Lam rịn mồ hôi trán:
- "Giấu giếm bố mẹ, em gái mất tích mà không trình báo ngay sự việc cho bộ chỉ huy."
Chát!
Ý!
Cái này hình như không phải roi...
Mà là bàn tay to đùng đoàng của bố cô ra tay thì phải.
Đau đớn quá. >_<>
Sau khi thay phiên nhau xoa dầu lên những bộ mông đang mất dần cảm giác, ba chị em thất thểu đứng thừ người trước mặt song thân, chờ đợi.
Bố cô im lặng dễ có đến cả phút, sau đó phẩy tay phán một câu:
- "Chưa tìm ra em, cứ ra đường ở."
Mẹ cô gục gặc đầu tán đồng.
Toàn Bảo Lam chỉ muốn khóc thét, cô muốn được đầu thai vào một gia đình không có em gái em ghiếc, mộng du mộng diếc gì sất.
Nhưng nói gì thì nói, bây giờ, đây là gia đình cô, và cô yêu thương em gái mình khủng khiếp. Cho nên, nó có mệnh hệ gì, cô cũng sẽ sống không bằng chết.
Cách đây gần 16 năm.
- "Mẹ!! "Em gái" là thứ gì thế?"
Cô bé 4 tuổi Toàn Bảo Lam tròn xoe mắt nhìn sinh vật ngộ nghĩnh đang nằm ngọ nguậy trong nôi. Thỉnh thoảng "nó" lại mút mút ngón tay với vẻ mặt vô cùng khoái trá.
Mẹ dịu dàng xoa đầu cô, thì thầm:
- " Em gái cũng mang cùng dòng máu giống con chảy trong huyết quản, là người mà con có nghĩa vụ phải chở che. Lam à, con có hứa với mẹ là sẽ bảo vệ và yêu thương em gái của mình như yêu thương bố mẹ không?"
Đúng lúc ấy, bé gái trong nôi đột ngột ngẩng đầu lên, đôi đồng tử đen láy tinh anh lấp lánh, trong đó dường như còn phản chiếu khuôn mặt của Toàn Bảo Lam, hàm răng lú nhú lộ ra tạo thành một nụ cười mũm mĩm tinh nghịch, đứa bé trọ trẹ:
- "E....Ch....Chị!..."
Khoảnh khắc ấy, trái tim ngỗ ngược của Toàn Bảo Lam rúng độngdữ dội.
Em gái...em gái...em gái...dễ thương quá!
Cô còn nhớ rất rõ, hôm ấy, cô đã dõng dạc ưỡn ngực, nghiêm túc tuyên bố với mẹ, đời này kiếp này, cô vĩnh viễn bảo vệ và chăm sóc "em gái".
Phác Tố Nghiên và Phác Hiếu Mẫn cũng không phải ngoại lệ, chặc chặc, cái gia đình này đúng là có truyền thống háo sắc mà.
Từ đó, mỗi ngày, cả ba đều phải vất vả vật lộn với nào tã bẩn, nào bình sữa, nào linh tinh của út cưng độc nhất. Mỗi khi thay tã, con nhóc vui híp cả mắt, miệng thì cười ngây ngô, có khi còn cao hứng hát ông ổng một bài kì quặc nào đó.
Phác Hiếu Mẫn thường đùa:
- "Nó đang phê đấy!"
Những kỉ niệm vẫn nối tiếp nhau theo năm tháng.
Năm 5 tuổi, bé Trí Nghiên học lớpLá. Do có ngoại hình trắng trẻo bắt mắt nên bé bị gán cho cái tên "cô nàng đa tình", thường bị các bé trai cùng lớp nhiệt tình theo đuổi. Toàn Bảo Lam, năm ấy 8 tuổi, đã đứng ra doạ cho cái đám nhóc tì vắt mũi chưa sạch ấy một trận chạy mất dép, trả lại cuộc sống yên bình cho em gái yêu quý.
Năm 7 tuổi, Trí Nghiên học lớp Hai, trên đường đi học về thường bị một đám đầu gấu mới nổi đe doạ trấn lột, bé chạy về nhà nức nở mách với ba chị gái. Toàn Bảo Lam không nói gì nhiều, chỉ cười nguy hiểm. Hôm sau, đám đầu gấu ấy lại xuất hiện, nhưng là để van xin Trí Nghiên buông tha cho chúng, đừng thuê xã hội đen hành hạ chúng nữa, tởn, tởn lắm rồi!
Năm 13 tuổi, bố nàng mở một cuộc họp gia đình, tuyên bố về lời nguyền mộng du đã ám hại cả dòng tộc, hạ lệnh tối cao cả nhà phải nghiêm túc thực hiện theo. Từ đó, cô em gái rắc rối này được ngủ chung phòng với ba chị em cô, và thấm thoắt đã bốn năm.
Đứa bé ngủ trong nôi ngày nào giờ đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, đẹp đến mức khiến Toàn Bảo Lam lo ngại rằng, một ngày nào đó, đứa em gái ấy sẽ tung cánh bay mất.
Cô không đời nào, không đời nào chấp nhận được chuyện nó có thể ngước đôi mắt đen mơ màng như mắt hươu ấy lên nhìn bất cứ thằng con trai nào khác, không chấp nhận được chuyện nó sẽ dịu dàng thì thầm nói một tiếng "Anh anh em em" với một người xa lạ, cô rõ ràng không chấp nhận được.
Vì vậy, dẫu biết là ích kỷ, nhưng bao năm qua, cô, Phác Tố Nghiên và Phác Hiếu Mẫn quyết tâm không để bất cứ thằng chết tiệt nào bén mảng đến gần Trí Nghiên.
Mà nó thì vẫn tinh nghịch như thế.
Nhưng, chết tiệt, đêm hôm qua,chỉ vì một phút bất cẩn, cô đã để nó đi mất.
Tiểu muội bé bỏng của cô, làm ơn, đừng gặp chuyện gì nhé!
Trái tim cô co thắt lại trong một nỗi lo sợ không tên, và không nhìn cô cũng biết hai đứa em gái của mình cũng đang trong trạng thái tương tự.
Đột ngột, một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên, cắt đứt sự lo lắng của cô:
- "Chị Lammmm! Em về rồi đây!"
Bố.
Mẹ.
Phác Hiếu Mẫn.
Toàn Bảo Lam.
Phác Tố Nghiên.
Tổng cộng là 10 con mắt, đồng loạt hướng về phía cửa.
Và chúng gần như là lòi ra ngoài.
Thánh thần ơi, Trí Nghiên trở về rồi, nhưng hình như nó... đang mặc một thứ trông rất giống như là...
Áo – Ngủ – Hai – Dây – Siêu – Mỏng – Siêu – Mềm – Mại!!!!!!
Bạn Trí Nghiên vừa lết thết về tới nhà, đã cảm nhận được luồng không khí đáng sợ bủa vây... (bạn trẻ à, cái đó người ta gọi là sát khí á).
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro