Chap 12
SeolA cứ trằn trọc mãi không ngủ đựơc bèn lấy điện thọai ra soạn một dòng tin nhắn
"Sáng mai đến gặp tôi lúc 9 giờ tại quán Coffee Garden, nhất định phải tới"
___________
Sáng hôm sau, Eunseo bước vào quán đã thấy SeolA ngồi đó đợi cô
"Có gì mau nói nhanh đi" - Eunseo lạnh lùng lên tiếng
"Cô mau ra đầu thú di"
"Nếu cô hẹn tôi ra đây chỉ muốn khuyên tôi ra đầu thú thì xin lỗi, tôi không thể"
"Tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi Eunseo"
"Cho dù tôi có ra đầu thú thì vụ này cũng không thể xong được" - Eunseo một mực từ chối
"Tại sao cô cứ không chịu hiểu chứ? Chỉ cần cô hợp tác cung cấp thông tin cho cảnh sát thì vụ này có thể giải quyết rất dễ dàng"
Không khí căng thẳng đang bao trùm xung quay hai người
"Thôi đựơc rồi, nếu cô không ra đầu thú thì coi như mối quan hệ bạn bè của chúng ta kết thúc. Hết ngày hôm nay thì chúng ta sẽ chỉ đơn thuần là cảnh sát và tội phạm. Tôi sẽ ghi nhớ những điều tốt dẹp mà cô đã làm cho tôi. Tình bạn của chúng ta chính thức chám dứt"
Nói xong SeolA đứng dậy bước đi, mắt cô nhòe dần và rồi giọt lệ đã rơi trên gò má ấy. Lần đầu cô rơi nước mắt, lần đầu là vì ba cô, lần hai là vì Eunseo.
Eunseo đang đứng chôn chân sau khi nghe SeolA nói những lời ấy. Trên môi cố vẽ ra một nụ cười đau khổ
"Cũng tốt thôi, như vậy cô ấy sẽ không gặp nguy hiểm vì mày nữa Eunseo à. Mày làm tốt lắm" - một giọt nước mắt rơi khỏi khóe mắt của Eunseo nhưng lập tức bị cô lau đi
Một cơn mưa bât chợt ập đến, Eunseo nhìn ra cửa kính rồi mỉm cười
"Đến ông trời cũng buồn nữa hả?"
Ánh mắt lập tức nhìn về cô gái nhỏ bé kia. Có lẽ vì cơn mưa này mà SeolA chưa thể về được. Eunseo bước ra chỗ SeolA đang đứng, cởi áo khoác ra rồi trùm lên đầu của cô.
SeolA giật mình mà nhìn người kia
"Chưa hết hôm nay thì chúng ta vẫn là bạn bè, để tôi đưa cô về"
Trong cơn mưa tầm tã hôm ấy, có hai người cùng đi dưới mưa, mặc cho những giọt nước ào ạt trút xuống ướt hết đôi vai ấy
Đến cửa nhà SeolA cả hai vẫn còn chần chừ không chịu chia tay nhau
"Cô có thể ôm tôi một lần cuối đựơc không?" - Eunseo lên tiếng
SeolA gật nhẹ đầu rồi vòng tay ôm lấy Eunseo. Cả hai đều muốn tận hưởng khoảnh khắc này bởi vì qua ngày hôm sau tất cả chỉ còn là dĩ vãng. Từng kỉ niệm của cả hai đang hiện lên trong tâm trí môi người như một cuốn phim.
Eunseo khẽ đẩy SeolA ra rồi hôn lên môi của SeolA, một nụ hôn vồn vã như không còn cơ hội nào nữa. SeolA thì mặc cho Eunseo chủ động, cô không từ chối nhưng cũng không đáp trả.
Trong nụ hôn SeolA bất chợt cảm nhận đựơc vị mặn ở khóe môi. Eunseo buông SeolA ra lập tức xoay người bỏ đi, chạy thật nhanh đến một góc khuất, Eunseo ngồi gục xuống bật khóc như một đứa trẻ. Bao nhiêu cảm xúc kìm nén đang đựơc giải phóng, Eunseo mặc cho nước mắt chảy dài, cổ họng đau đến mức không thể thở đựơc, cảm giác như trái tim như bị ai bóp nghẹt.
__________
SeolA bước vào nhà, lướt qua bà Kim mà đi thằng vào phòng
"Có chuyện gì vậy con?"
"Con không sao, mẹ cứ để con một mình"
SeolA ngồi gục xuống đất, ôm lấy mặt mà òa khóc. Cô cứ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ ổn nhưng cuối cùng lại hoàn toàn ngược lại. Cô không nghĩ Eunseo lại có tầm ảnh hưởng với cô đến như vậy. Cô và Eunseo là hai thế giới hoàn toàn đối lập, nếu ngay từ đầu không nên gặp nhau thì mọi chuyện đã khác. SeolA cũng nhận thấy cô đối với Eunseo không đơn thuần là bạn nữa. Đúng, cô yêu Eunseo, nhưng tình yêu này là một sự sai trái, không thể thế đựơc. Lí trí không cho phép cô yêu Eunseo nhưng trái tim cô lại đập mạnh mẽ vì người ấy. SeolA không thể nghĩ được cô nên làm gì. Lí trí và con tim của cô đang giằng xé lẫn nhau.
Sự mệt mỏi là cảm xúc chung của SeolA và Eunseo
__________
"Cái gì, cô muốn rút ra khỏi chuyên án lần này?" - Đại tá Lee tròn mắt nhìn SeolA
"Vâng, tôi không thể tham gia chuyên án lần này"
"Cô có thể trình bày lí do không?"
"Tôi xin phép không trình bày vì đây là vấn đề cá nhân"
"Thôi được, Thượng tá Chang sẽ thay cô đảm nhiệm vụ này"
"Cảm ơn Đại tá"
SeolA thở dài mệt mỏi mà trở về phòng làm việc. Cả đếm hôm qua cô đã suy nghĩ về vấn đề này, và cô đã quyết định rút khỏi chuyên án lần này. Có lẽ đây là quyết định đúng đắn vì cô không muốn nhìn thấy cảnh Eunseo bị cảnh sát còng tay dẫn đi
_________
"Hôm đó cậu không cần đi cũng đựơc mà"
"Không đựơc, lần này sẽ kết thúc toàn bộ mọi chuyện"
"Cậu sẽ gặp nguy hiểm đó"
"Tớ mua bảo hiểm hết rồi, cậu yên tâm đi. Ngay từ đầu tớ đã biết kết quả của việc này rồi. Chỉ có một người sẽ sống sót trong cuộc chiến lần này"
_________
Dawon chạy qua phòng của SeolA
"Em nghe nói chị rút khỏi chuyên án lần này hả?"
"Ừm, chị rút rồi"
Con bé Dawon này là con cưng của Đại tướng Nam, tuy gia đình có truyền thống làm quân nhân nhưng con bé lại muốn theo nghành cảnh sát. Nhạy bén, thông minh nhưng con bé lại hay đùa giỡn, ít khi nghiêm túc
"Chuyên án lần này hay mà, chị rút rồi thì em tính sao đây?" - con bé trề môi
"Cái con bé này, cứ làm như đi chơi không bằng" - SeolA mỉm cười
________
"Ngày mai cậu nhớ cẩn thận. Nhớ bảo toàn tính mạng trở về đó, biết chưa hả?"
"Cái này tớ không hứa được đâu à nha"
"Chuẩn bị cho kĩ đi, ngày mai sẽ là ngày quyết định!"
. . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro