Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ix

chuyên mục đoán tình tiết 😌😌 quý dị thử đoán xem tình tiết chap sau như nào 😌😌 mình chơi trò đố vui không có thưởng thôi chứ có thưởng chắc tui sạt cmn nghiệp á 😌😌

---/----/---

ngày chủ nhật đầu tiên trong năm học mới của lũ sinh viên năm nhất chính là ngày-vui-thứ-nhì-thì-không-còn-ngày-nào-vui-nhứt.

ngày hội câu lạc bộ !!!

lee eunsang đi bộ quanh sân trường, trên tay quá ư là nhiều tờ rơi của đủ kiểu câu lạc bộ, vậy mà vẫn chưa biết chọn vào câu lạc bộ nào. nhác thấy bóng dáng hyungjun đi về phía phòng kịch số hai, nên quyết định đi theo xem thử.

trong phòng kịch, một đàn anh để kiểu tóc undercut vàng hoe có khuôn mặt châu mỹ điển hình đứng trên bục phát biểu:

"e hèm~ mic check một, hai, một, hai. tôi nói các bạn có nghe rõ không?

chào các bạn học sinh thân mến! mặt trời đang toả sáng rực rỡ ngoài kia. thật là một ngày đẹp trời đúng không nào? và lí do tôi bật mic ngày hôm nay là để nói về chiếc club xịn xò nhất trường - dnyl, don't need your love. với những ai đã từng gục ngã, từng chia tay hay đang cố chữa lành một trái tim tan vỡ thì câu lạc bộ này là một sự lựa chọn tuyệt vời ông mặt trời cho bạn. bạn đã từng bị lừa dối? bạn buồn bã vì không được đáp lại tình cảm? bạn mệt mỏi vì chờ đợi cuộc gọi từ người cũ không? tôi thì có. nhưng mà giờ thì không còn nữa. nên đừng lo, đã có dnyl. hãy cùng tạo nên khoảng thời gian tuyệt vời nào. dnyl, tham gia cùng chúng tôi nhé? hãy đến và cùng tận hưởng thôi."

"cậu định tham gia câu lạc bộ này à?" lee eunsang tiến đến bên cạnh hyungjun, mở lời bắt chuyện trước.

"nghe hay mà!" hyungjun gật đầu.

câu trả lời nằm ngoài dự đoán từ song hyungjun khiến cho cuộc trò chuyện của cả hai rơi vào ngõ cụt. và như đang suy nghĩ điều gì, một lúc lâu sau, hyungjun mới mở lời:

"những người đang yêu nhau mặn nồng như cậu sẽ không hiểu được cảm giác của tôi đâu."

nghe đến đây, lee eunsang lập tức tức giận kéo song hyungjun đã khỏi phòng kịch, đi đến một góc khuất.

"cậu có thôi ngay cái kiểu đấy không song hyungjun ???" eunsang để hyungjun dựa lưng vào tường, nhốt cậu lại ở bên trong hai cánh tay của mình.

"kiểu của tôi là kiểu gì?" hyungjun cũng không chịu thua.

"rõ ràng là chúng ta đã chơi với nhau ngót nghét tám, chín năm trời rồi. tại sao cứ phải chuyện bé xé ra to như thế? rồi tại sao cứ phải giả vờ như người xa lạ thế kia?"

"ô hay lee eunsang, tôi nói cho cậu biết! người đầu tiên lựa chọn tránh mặt là cậu! tôi đã có ý định giảnh hoà, nhưng ai là người bỏ tôi lại giữa tiết trời mùa đông âm độ đến ba, bốn tiếng đồng hồ? là ai, hả? là cậu! là lee eunsang! đến khi tôi muốn chấm dứt sự khó xử giữa cả hai, cậu lại bắt đầu nhắn tin làm phiền hỏi tôi đủ thứ. ngày hôm đó tôi đã bảo là tất thảy đều chấm dứt hết rồi !! nếu đã chấm dứt, thì bây giờ, cậu là bạn trai của em gái tôi, cũng có thể sẽ là em rể tương lai của tôi, chúng ta chưa từng gặp nhau, được chứ? cậu làm khổ tôi đủ rồi, đừng làm khổ jinhee, con bé rất đáng thương..." song hyungjun cùng với sự phẫn nộ tích luỹ trong suốt một năm qua đã phun trào ra hết, lời phẫn uất càng về sau càng nhỏ dần, cũng càng thê lương.

"hyungjun à—" eunsang định nói, nhưng lại bị hành động của người đối diện làm cho đứng hình.

song hyungjun - mang một khuôn mặt chẳng biết tự bao giờ mà đẫm nước mắt - hai tay túm lấy vạt áo eunsang, cả cái đầu tròn đáng yêu dựa lên lồng ngực cậu ấy, dịu dàng nói:

"eunsang à, trong một năm qua, tớ đã đi rất nhiều nơi, gặp rất nhiều người, mà cũng bắt gặp vô số cảm xúc. nhưng rồi phát hiện ra độc tôn trong lòng tớ vẫn là cậu. và thêm một lần "nhưng" nữa, rằng chúng ta kết thúc thật rồi, cả tình yêu lẫn tình bạn."

"bâng quơ đọc được một câu hỏi người bạn kia đăng lên, đại ý thế này: "em yêu cậu ấy nhiều đến như vậy, lâu đến như vậy, thì liệu có bao giờ em chán cậu ấy chưa?"

_

[...]

bởi nên em đã chán, chán lắm cái cảm giác yêu một người mà người đó đối với mình cứ nửa nửa lưng chừng của tình yêu. người đó căn bản, yêu thật lòng cũng chẳng được, phũ phàng buông bỏ cũng chẳng xong.

có những ngày bộn bề trong công việc, em cũng chán luôn cả việc cập nhật thông tin về anh ấy. thời điểm đó đơn thuần có thể diễn tả, anh ấy là anh ấy, em là em, hai cá thể độc lập và chẳng có lý do gì em phải để ý đến cuộc đời của người khác trong khi trái tim em cũng đang rỉ máu thật nhiều. em phải lo cho em nữa, em chán phải đau lòng vì ai kia.

[...]

_

em đã chán, đã rời đi thật xa.

nhưng rồi sau cuộc hành trình dài đằng đẵng, em trở về.

"đi để trở về"?

vì em nhận ra, mặc kệ thiên hạ toàn vẹn và giỏi giang như thế nào, mặc kệ trước mặt em là những câu chuyện tình yêu đẹp đẽ như thế nào vẫn là không bằng anh ấy. yêu thương hóa ra lại gần gũi như vậy, gần gũi hóa ra lại xa xôi như vậy, nhưng bỏ qua tất cả, chỉ trần trụi một sự thật rằng, chỉ là em yêu anh ấy.

nhân sinh thực sự mệt mỏi, em yêu nhiều đến như vậy vẫn không thành. lại nghĩ đến anh ấy, hơn cả chuyện của mình, lại là một câu chuyện buồn hơn.

[...]

chán ư? em đã từng rất chán. nhưng đi đâu rồi cũng chỉ biết thật yêu anh ấy, yêu rồi lại thấy người mình yêu thiệt thòi thế kia nỡ lòng nào rời đi thêm lần nữa?

_

em đã từng rất chán. nhưng hẳn tình yêu là cần sự chán chường. vì chán, rồi buông bỏ, rồi mới biết gặp được người kia thật sự quý hóa biết nhường nào.

chỉ là, thật sự, chân thành, vô cùng cảm ơn anh."(*)

ngay tại khoảnh khắc đó, lee eunsang và song hyungjun không hẹn mà cùg nhìn nhau bằng ánh mặt bất ngờ.

kiểu như...

cậu có nghe thấy điều tớ đang nghe không?

lee eunsang nghe thấy tiếng chuông ding dong deng, trong trẻo và vang dội tựa, như tiếng chuông tại tháp đồng hồ nhà nguyện nơi paris - nên thơ và lãng mạn - mà cậu có dịp cùng mẹ đến để gửi vào tháp một nguyện cầu khi còn rất nhỏ.

song hyungjun nghe thấy chiếc chuông, cũng là ba nhịp ding dong deng rất đỗi êm tai, như tiếng chuông cậu hay nghe thấy trên chiếc radio đã cũ, tiếng đài rè rè mẹ cậu thường mở lên vào giữa đêm giáng sinh, rồi đánh thức cậu dậy, trao cho cậu một hộp quà bé xinh.










(*) trích bài viết ngày 17 tháng 11, 2018 - Luftmensch, rơi từ cung trăng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro