
Chương 5: Ánh Đèn Trong Gió
Buổi sáng mù sương bao phủ ngôi làng, những giọt sương long lanh đọng trên mái nhà gỗ như những viên ngọc nhỏ dưới ánh nắng đầu ngày. Aiden bước ra khỏi túp lều, mảnh kiếm gãy đung đưa bên hông, hơi thở phả thành từng đám sương trắng trong không khí lạnh buốt. Anh vừa buộc lại dây giáp thì nghe tiếng bước chân vững chãi từ xa. Binh Trưởng Toff xuất hiện ở đầu đường, bộ giáp ánh sáng phản chiếu tia nắng như ngọn hải đăng giữa màn sương, mái tóc bạc buộc gọn sau gáy lòa xòa trong gió.
"Đi nào, Aiden," Toff gọi, giọng trầm ấm nhưng mang chút nghiêm nghị. "Hôm nay chúng ta kiểm tra các khu vực bảo vệ. Làng này không thể để lọt thêm một Sinh Thú nào nữa."
Aiden gật đầu, bước theo Toff qua con đường đất dẫn ra rìa làng. Xung quanh, binh đội đã bắt đầu hoạt động - một nhóm lính địa phương khoảng hai chục người, mặc giáp da đơn sơ, tay cầm kiếm thép và giáo kim loại sáng chói, nhưng được tổ chức chặt chẽ dưới sự chỉ huy của Toff. Họ chia thành ba tốp nhỏ, mỗi tốp năm người, tuần tra theo các tuyến cố định: tốp phía bắc canh gác bìa rừng, tốp phía nam bảo vệ cánh đồng, và tốp phía đông bảo vệ con suối - nguồn nước chính của làng. Những cọc gỗ cao hai mét cắm dọc biên giới, đầu nhọn tua tủa như răng thú, nối với nhau bằng dây thừng dày buộc chặt. Trên mỗi cọc, một ngọn đuốc được thắp sáng vào ban đêm, tạo thành vòng lửa bao quanh làng như lời cảnh báo cho bất kỳ Sinh Thú nào dám đến gần.
"Phòng thủ của chúng ta không chỉ dựa vào kiếm và giáo," Toff vừa đi vừa giải thích, tay chỉ về phía một cái bẫy gần bìa rừng. Đó là một hố sâu được ngụy trang bằng cành khô và lá, bên dưới là những mũi giáo đá nhọn hoắt, đủ để xuyên thủng chân một con thú khổng lồ. "Ta dùng đầu óc nhiều hơn là sức mạnh. Sinh Thú tuy mạnh, nhưng không phải tất cả đều thông minh. Những cái bẫy này đã cứu làng không ít lần."
Aiden quan sát, gật đầu thán phục. Khi họ đến khu vực phía tây - nơi giáp với cánh đồng hoang - Aiden nhận ra một bất thường. Một đoạn cọc gỗ bị lỏng, dây thừng buộc không chặt, và ngọn đuốc phía trên đã cháy hết từ đêm qua mà chưa được thay. Anh nhíu mày, định nói, nhưng Toff chỉ lắc đầu cười khẽ.
"Ta biết, chỗ này hơi sơ suất," Toff nói, giọng nhẹ nhàng kèm theo tiếng thở dài. "Nhưng phía tây ít khi có Sinh Thú qua. Chúng thường đến từ rừng hoặc suối. Đừng lo, ta sẽ cho người sửa ngay." Aiden gật đầu, nhưng trong lòng vẫn bất an - một sơ hở nhỏ, nhưng đủ để một kẻ khôn ngoan lẻn qua.
Khi họ tiếp tục đi, Toff dừng lại bên một cột gỗ, tay chạm vào lớp vỏ cháy xém từ một trận chiến cũ. Ông thở dài, ánh mắt xa xăm. "Cậu có biết không, Aiden, sức mạnh của nhân loại không nằm ở kiếm hay giáp. Nó nằm ở Vora và Lumen - hai luồng năng lượng mà vũ trụ ban tặng chúng ta từ thuở hỗn mang."
Aiden nghiêng đầu, tò mò. "Vora và Lumen? Ông nhắc đến chúng hôm qua, nhưng tôi vẫn chưa hiểu lắm. Chúng là gì vậy?"
Toff mỉm cười, ngồi xuống một tảng đá lớn bên đường, ra hiệu cho Aiden ngồi cạnh. "Nghe này, Aiden. Vora là ngọn lửa nguyên thủy, sức mạnh chảy trong máu thịt, trong đất đá, trong mọi sinh vật. Nó là thứ cho cậu khả năng đốt cháy, phá hủy, và sống sót qua những ngày đen tối nhất. Hôm qua, khi cậu giết con gấu, Vora trong cậu đã bùng lên - ngọn lửa từ tay cậu là bằng chứng."
Aiden gật đầu, nhưng vẫn nhíu mày. "Vậy còn Lumen? Nếu Vora là lửa, thì Lumen là gì? Nước à?"
Toff cười lớn, tiếng cười vang vọng giữa rừng. "Không, không phải nước. Lumen là ánh sáng của ý chí, của lý trí. Nó là thứ dẫn dắt Vora, biến nó thành ngọn lửa soi đường thay vì thiêu rụi tất cả. Hãy nghĩ xem - khi cậu tạo ra ngọn lửa xanh hôm qua để dọa đám trẻ, nó không cháy lung tung, đúng không? Đó là Lumen giữ nó trong tầm kiểm soát."
Aiden ngẫm nghĩ, rồi lại hỏi, giọng ngây ngô: "Vậy sao ông không bị nó nuốt chửng? Ý tôi là, ánh sáng của ông đẹp thế, mạnh thế, chắc Vora của ông cũng kinh khủng lắm?"
Toff mỉm cười, giơ tay lên. Một luồng sáng trắng tinh khiết bùng lên từ lòng bàn tay ông, rực rỡ và mãnh liệt, nhưng dịu dàng như ánh trăng. "Vì ta đã học cách để Lumen dẫn dắt Vora. Sức mạnh không nằm ở việc để ngọn lửa cháy to, mà ở việc giữ nó cháy đúng cách. Nhưng ngay cả ta cũng không hoàn hảo. Có những ngày ta suýt mất kiểm soát - và đó là lý do ta không bao giờ ngừng rèn luyện."
Ánh sáng trắng ấy len lỏi vào vết thương từ mắt cá chân của Aiden, lấp đầy nó và chỉ trong thoáng chốc, vết thương còn đang chưa lành mà cứ thế biến mất, chẳng để lại sẹo. Aiden không khỏi bất ngờ, đây là lần đầu tiên anh ấy được tận mắt chứng kiến một phép lạ từ trước đến giờ. Anh chạm tay lên mắt cá của mình mà cứ ngỡ như chẳng phải thuộc về mình.
Aiden gật gù, nhưng vẫn thắc mắc: "Vậy nếu tôi không muốn Vora nữa thì sao? Tôi bỏ nó đi được không?"
Toff nhìn anh, ánh mắt nghiêm nghị. "Cậu không bỏ được, Aiden. Nó là một phần của cậu, như máu trong người cậu vậy."
Aiden im lặng, lần này không hỏi thêm.
Toff đứng dậy, tiếp tục dẫn Aiden đi kiểm tra. Ông kể thêm: "Ta từng thấy điều đó xảy ra với Madman, bạn đồng hành cũ của ta. Hắn là một Binh Trưởng tài giỏi, mạnh hơn cả ta ngày đó. Hắn có khả năng điều khiển lửa - không phải ngọn lửa xanh như cậu, mà là lửa đỏ rực, nóng đến mức thiêu cháy cả đá. Hắn từng bảo vệ làng này qua bao trận chiến, nhưng một ngày, hắn biến mất. Ta nói với mọi người rằng hắn chết trong một trận đánh với Sinh Thú... nhưng đó không phải sự thật."
Aiden nhíu mày. "Vậy chuyện gì đã xảy ra với ông ấy?"
Toff cười nhạt, vỗ vai anh. "Đừng lo, cậu không cần biết hết đâu. Chỉ cần nhớ rằng ngay cả người mạnh nhất cũng có thể sụp đổ nếu để Vora lấn át."
Gần cuối buổi kiểm tra, Toff dừng lại bên bờ suối, ánh mắt ông mềm đi khi nhìn dòng nước chảy. "Cậu biết không, Aiden, ta làm tất cả vì làng này - vì vợ và con ta. Chúng là ánh sáng thật sự của ta, hơn cả Lumen. Mỗi ngày ta ra ngoài, ta đều nghĩ đến việc trở về với nụ cười của chúng. Nếu mất chúng..." Ông bỏ lửng câu nói, cười khẽ. "Nhưng ta sẽ không để điều đó xảy ra."
Khi mặt trời ngả bóng, họ quay về làng. Aiden đi sau Toff vài bước, đôi mắt quét qua con đường quen thuộc. Đột nhiên, anh khựng lại. Bên cạnh dấu chân gấu nhỏ anh thấy hôm qua, giờ đây xuất hiện một dấu chân khác - to gấp mười lần, móng vuốt dài như lưỡi dao cắm sâu vào đất. Xung quanh, cỏ khô bị cháy thành tro, khói đen mỏng manh vẫn lơ lửng trong không khí. Aiden nhíu mày, tim đập mạnh. "Không thể nào... Con gấu hôm qua đã chết rồi mà," anh lẩm bẩm, cố tự trấn an. Anh nhìn về phía Toff, nhưng ông đã đi xa, không nhận ra điều bất thường. Aiden hít sâu, rồi tiếp tục bước đi, bỏ lại dấu chân khổng lồ trong ánh chiều tà.
Binh trưởng Toff
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro